#GSNH 659 Trả Lại Công Bằng
Chương 3
Ngũ quan sắc nét, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi lệ rất nhỏ.
“Lục Cẩm Hòa.” – Anh ta đi đến trước giường, giới thiệu ngắn gọn.
“Ba năm trước, ở cuộc thi múa Hoa Đông, tôi từng thấy tiết mục ‘Hắc Thiên Nga’ của cô.”
Ngón tay tôi vô thức siết chặt ga giường.
Đó là lần tôi giành được giải vàng đầu tiên. Khi ấy, Trình Kinh Lâm đã khóc dưới khán đài còn thảm hơn tôi.
“Anh nói… anh đã thấy toàn bộ quá trình cuộc thi?” – Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Lục Cẩm Hòa liếc nhìn Từ Nham.
Hiểu ý, Từ Nham đứng dậy: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Sau khi cửa đóng lại, Lục Cẩm Hòa lấy từ ba lô ra một chiếc USB.
“Tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp sát sân khấu được mời bổ sung.” – Anh vừa cắm USB vào laptop vừa giải thích.
“Ban tổ chức yêu cầu quay đa góc, vị trí của tôi ở phía trái sân khấu.”
Video bắt đầu phát.
Tôi thấy chính mình đang xoay tròn dưới ánh đèn rực rỡ.
Quá đẹp, quá hoàn mỹ…
Bỗng, ở mép màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trình Kinh Lâm lén lút cúi xuống bên cánh gà, tay vươn ra sàn.
“Dừng lại!” – Tôi bật dậy. – “Có thể phóng to không?”
Lục Cẩm Hòa gõ mấy phím.
Hình ảnh phóng to cho thấy rõ ràng: trong tay Trình Kinh Lâm chính là mấy viên bi thép đặc chế.
Anh ta nhanh chóng rải chúng xuống ngay chỗ tôi sẽ đáp chân, rồi giả vờ bình thản bước đi.
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau.
“Đây là chứng cứ then chốt. Nhưng bây giờ chưa thể nộp trực tiếp, khả năng rất cao sẽ bị làm giả chứng cứ hoặc bị lật ngược, nói rằng đây là video chỉnh sửa.” – Giọng nói của Lục Cẩm Hòa kéo tôi về hiện thực.
“Sao anh biết rõ như vậy? Và… tại sao lại giúp tôi?”
Lục Cẩm Hòa không trả lời, chỉ vén áo sơ mi lên.
Một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ bụng xuống tận lưng.
“Hai năm trước, bạn nhảy của tôi trong lúc biểu diễn đã ‘vô tình’ đẩy tôi một cái.”
Tôi hít mạnh một hơi lạnh.
Với vũ công, vết thương kiểu này đồng nghĩa với án tử.
“Tô Nhụy Nhụy, chúng ta là cùng một loại người. Vì vậy… tôi sẽ giúp cô.”
Thì ra là vậy. Anh ta hiểu nỗi đau này.
Cảm giác bị người thân tín phản bội… anh ta quá rõ.
Sau khi anh ta rời đi, Từ Nham vội vàng quay lại.
“Điều tra được rồi! Trình Kinh Lâm và Chu Vi mới đây đã mua một cặp vòng tay đôi Cartier, dùng đúng số tiền thưởng mà Chu Vi nhận được từ suất tuyển thẳng.”
Tôi cười lạnh: “10 vạn tiền thưởng từ suất được tuyển thẳng… thì ra lại đem tiêu vào việc này.’”
“Chưa đủ. Chúng ta phải chứng minh họ đã có mưu đồ từ trước.”
Đang nói, cửa phòng lại bật mở.
Trình Kinh Lâm xách túi trái cây đi vào, vừa thấy Từ Nham liền sững lại.
“Ồ, luật sư đại tài vẫn còn ở đây à?”
Anh ta cố ý ném túi trái cây xuống tủ đầu giường, vài quả cam lăn xuống sàn.
“Nhụy Nhụy, chúng ta nói chuyện đi.”
Từ Nham nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu.
Luật sư rời khỏi phòng, Trình Kinh Lâm liền thản nhiên ngồi phịch xuống mép giường, trên người còn phảng phất mùi nước hoa mà Chu Vi thường dùng.
“Nghe nói em đang tra camera giám sát?” – Anh ta đi thẳng vào vấn đề.
Tim tôi lỡ mất một nhịp, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh: “Không được sao?”
Trình Kinh Lâm bỗng cười: “Em vẫn còn ghen với Vi Vi à?”
Anh ta ghé sát lại, làm ra vẻ “anh hiểu rồi”:
“Chỉ vì anh giúp Vi Vi mà không giúp em đúng không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Ba năm yêu nhau, anh ta chưa từng dùng giọng điệu khinh nhờn thế này nhắc đến Chu Vi trước mặt tôi.
“Tô Nhụy Nhụy, tỉnh táo lại đi.” – Anh ta tựa người ra ghế, nhún vai.
“Nếu anh và Vi Vi mà thành đôi, thì sớm đã chẳng có em rồi.” – Anh ta nhún vai.
“Lần này chỉ là trả ơn cho ba cô ấy thôi, đừng làm lớn chuyện.”
Cổ họng tôi nghẹn lại: “Anh phá hỏng chân của tôi.”
“Chậc, lại nữa.” – Trình Kinh Lâm khó chịu khoát tay.
“Bác sĩ nói vẫn đi được mà! Em có biết chú Chu bỏ ra bao nhiêu tiền cho nhà anh không? Hai triệu! Chính vì em, giờ anh phải cưới con nhỏ tiểu thư đỏng đảnh đó!”
Tôi giật bắn người: “Cái gì?”
Có lẽ nhận ra mình lỡ lời, anh ta bực bội vò đầu:
“Thôi, dù sao sớm muộn gì em cũng biết.”
“Nghe này, nếu bây giờ em chịu dừng tay, anh vẫn có thể cưới em.”
Tôi gần như không tin nổi vào tai mình: “Anh… cưới tôi?”
“Đúng vậy.” – Anh ta cười nhạt, giọng điệu như thể đang ban ơn.
“Dù em không nhảy được nữa, nhưng nhìn cũng còn tạm. Sau này công ty anh niêm yết, nuôi một đứa tàn phế như em cũng dư sức.”
Máu trong người tôi dồn hết lên não.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn hiểu rõ – Trình Kinh Lâm chưa từng yêu tôi.
Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một món đồ trang trí đẹp đẽ.
Giờ thì món đồ ấy cũng đã mất giá trị.
04
Sau khi anh ta rời đi, Từ Nham đẩy cửa bước vào.
Nhìn vẻ mặt tôi, anh chỉ khẽ lắc đầu: “Có vẻ nói chuyện không vui vẻ gì.”
Tôi hít sâu, bấm dừng bản ghi âm trên điện thoại.
Trong đó, câu nói của anh ta vang lên rõ ràng: “Nuôi một đứa tàn phế như em cũng dư sức.”
“Anh ta đã thừa nhận rồi, dù… khá mập mờ.”
Từ Nham cau mày: “Nhưng chưa đủ để làm chứng cứ trực tiếp. Chúng ta cần cái gì xác thực hơn…”
“Giao dịch tài chính.” – Tôi ngắt lời. – “Anh ta nói nhà họ Chu đầu tư hai triệu vào công ty của anh ta.”
Mắt Từ Nham sáng lên: “Điều này giải thích vì sao cha Chu Vi có thể can thiệp vào danh sách giám khảo.”
“Cần điều tra tài khoản cá nhân của cha Chu. Và nữa, chuyện anh ta định cưới Chu Vi, chắc chắn không chỉ vì ‘trả ơn’.”
Từ Nham gật đầu ghi chú, rồi hạ giọng:
“Lục Cẩm Hòa vừa gửi tin. Khi xem lại các góc quay khác, anh ta phát hiện một chi tiết.”
Anh đưa điện thoại cho tôi.
Trên màn hình là một ảnh chụp mờ, cắt ra từ video.
Ngay trước khi rải bi thép, Trình Kinh Lâm đang nhìn vào điện thoại.
Tôi phóng to bức ảnh.
Dù chất lượng không cao, nhưng vẫn nhận ra được: đó là một giao diện chat.
Dòng ghi chú ở trên cùng hiện rõ: “Chú Chu”.
Đây quả thực là một thu hoạch không nhỏ.
Nhưng điều này chỉ có thể chứng minh rằng Trình Kinh Lâm có liên hệ với cha Chu Vi.
Chúng tôi cần bản gốc.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰