#GSNH 659 Trả Lại Công Bằng
Chương 4
Nhưng anh ta rất có thể sẽ xóa sạch lịch sử trò chuyện.
Tôi trầm ngâm một lát, bỗng nhớ ra điều gì đó.
“Anh ta còn một chiếc điện thoại dự phòng, trước đây từng khoe với tôi là Chu Vi tặng. Biết đâu…”
Từ Nham lập tức hiểu ý: “Nếu có thể lấy được chiếc điện thoại đó!”
Ngày mai Trình Kinh Lâm sẽ đi công tác một mình ba ngày.
Mà Chu Vi thì ghét nhất việc anh ta rời khỏi tầm mắt mình.
Tối hôm đó, tôi đăng ký một tài khoản WeChat mới.
Ảnh đại diện dùng hình một hot girl mạng, gửi lời mời kết bạn cho Chu Vi.
【Nghe nói cô sắp kết hôn rồi à? Trình thiếu gia đẹp trai thật đấy.】
Chu Vi lập tức trả lời: 【Cô biết bằng cách nào?!】 rồi nhanh chóng thu hồi, đổi thành: 【Cô nhận nhầm người rồi thì phải?】
Tôi gửi cho cô ta ảnh chụp từ trang bạn bè của Trình Kinh Lâm.
Đó là ảnh một khách sạn cao cấp, kèm dòng chữ: 【Cuối cùng cũng được gặp anh rồi.】
Chu Vi gửi một loạt dấu hỏi. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức tối của cô ta.
【Anh ta nói với tôi là đi công tác mà!】 – Quả nhiên, Chu Vi đã mắc câu.
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
【Đàn ông mà, ai chẳng vậy. Bạn trai cũ tôi cũng hay lấy cớ công tác. Không bắt quả tang thì hắn chết cũng không nhận đâu.】
Chu Vi không trả lời nữa.
Tôi mỉm cười tắt điện thoại. Tôi biết rõ bước đầu của kế hoạch đã thành công.
Trưa hôm sau, người mà Từ Nham cử theo dõi gửi tin nhắn.
Chu Vi quả nhiên bay tới Thượng Hải.
Cô ta sẽ nhanh chóng phát hiện mình bị lừa.
Thời gian của tôi không còn nhiều.
Tôi thay đồ thường phục, cắn răng chịu đau ở mắt cá, đến căn hộ của Trình Kinh Lâm.
Chìa khóa vẫn còn, anh ta quên đòi lại.
Trong phòng ngủ, tôi nhanh chóng tìm thấy chiếc điện thoại màu vàng hồng trên tủ đầu giường.
Đang định mở khóa, chợt nghe tiếng chìa khóa xoay ngoài cửa.
Anh ta về sớm sao?!
Tôi vội trốn vào tủ quần áo, từ khe hở nhìn ra thấy Chu Vi tức giận xông vào, kéo theo vali hành lý.
“Rốt cuộc là sao đây!” – Cô ta gào lên, lục tung mọi thứ.
Đột nhiên, cô ta cầm lấy chiếc điện thoại dự phòng, nhanh chóng mở khóa.
Tôi nín thở – cầu trời đừng để cô ta phát hiện dấu vết đăng nhập của tôi.
Nhưng sự chú ý của Chu Vi bị thứ khác hút lấy.
Sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi, rồi bất ngờ đập mạnh điện thoại vào tường.
“Trình Kinh Lâm, đồ khốn! Dám giỡn mặt tôi!”
Cô ta kéo vali, giận dữ bỏ đi.
Tôi đợi thêm mười phút mới dám ra ngoài, nhặt lấy chiếc điện thoại đã tắt màn hình.
Thử bật nguồn – may mắn thay, nó vẫn dùng được.
Màn hình nứt, nhưng không ảnh hưởng đến thao tác.
Hừ, mật khẩu vẫn là ngày sinh nhật của tôi.
Mở WeChat, tôi lập tức hiểu tại sao Chu Vi nổi giận.
Hóa ra Trình Kinh Lâm đang cùng lúc qua lại với ba cô gái khác, những đoạn chat thật sự không dám nhìn.
Nhưng đó không phải điều tôi cần.
Tôi nhanh chóng lướt tìm thông tin quan trọng, và may mắn thay, quả thật còn có vài thứ chưa bị xóa!
【Chú Chu: Ban giám khảo đã được sắp xếp xong, nhưng thực lực của Tô Nhụy Nhụy quá mạnh, trừ khi cô ta mắc lỗi nghiêm trọng.】
【Trình Kinh Lâm: Yên tâm, tôi sẽ xử lý. Bi thép đã chuẩn bị xong.】
【Chú Chu: Đừng để lại chứng cứ. Sau khi xong việc, khoản đầu tư 2 triệu sẽ lập tức chuyển khoản.】
Tay tôi run đến mức gần như cầm không nổi điện thoại.
Nhanh chóng chuyển tiếp đoạn chat này vào email của mình, rồi xóa dấu vết gửi đi.
Vừa định rời đi, từ cửa vang lên tiếng động.
Lần này đúng là Trình Kinh Lâm thật.
“Vi Vi? Em phát điên gì vậy?”
Anh ta nhìn cảnh lộn xộn đầy nhà, gào vào điện thoại.
Nhưng khi trông thấy chiếc điện thoại bị đập nát dưới đất, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
“Vi Vi! Em đừng đến chỗ chú Chu! Nghe anh giải thích đã!”
Chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Anh ta cũng chẳng buồn suy nghĩ, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Hừ, vị hôn thê lần này chắc phải được dỗ ngon dỗ ngọt lắm đây.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, đi xuống bằng lối thoát hiểm.
Quay lại bệnh viện, tôi đưa bằng chứng cho Từ Nham.
Anh xem xong, vẻ mặt trầm trọng: “Thế này đủ để khởi tố rồi, nhưng… mạng lưới quan hệ của cha Chu trong Sở Giáo dục rất sâu. Báo cảnh sát trực tiếp, những bằng chứng này có thể sẽ ‘biến mất’.”
Tôi trầm ngâm một lát, bỗng nảy ra ý tưởng.
Vậy thì đừng đi theo con đường chính thống.
05
Tôi quỳ trên nền đất lạnh lẽo của phòng bệnh, cái chân bó bột nặng nề lê theo sau. Vết thương ở đầu gối đau nhói, nhưng vẫn chẳng thấm gì so với việc sắp phải làm.
“Là do em… quá chấp nhặt…”
Tôi cúi đầu, để tóc dài che mặt, giọng run rẩy vừa đủ.
“Chuyện chấn thương trong cuộc thi… chỉ là tai nạn thôi.”
Trình Kinh Lâm ngồi trên sofa, bắt chéo chân.
“Nói to lên, anh nghe không rõ.” – Anh ta bất ngờ cúi người, bóp cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu.
“Tô Nhụy Nhụy, em không định giở trò gì đấy chứ?”
Đồng tử tôi co lại, nhưng lập tức để nước mắt dâng đầy mắt.
“Em… em chỉ là sợ thôi.”
Vai run lên vì tiếng nấc.
“Em sợ anh bỏ em…”
Bên dưới mái tóc dài, chiếc máy ghi âm siêu nhỏ dán sát vào da truyền ra tiếng dòng điện nhẹ.
Từ Nham từng nói, bản ghi âm có thể không đủ làm chứng cứ trước tòa, nhưng đủ để trở thành quả bom dư luận.
Trình Kinh Lâm nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên cười lớn.
Anh ta buông tay, chuyển sang xoa đầu tôi như đang dỗ một con chó ngoan.
“Đáng lẽ em phải ngoan như thế này từ sớm.” – Giọng anh ta đầy đắc ý.
“Yên tâm đi, dù anh phải cưới Vi Vi, cũng sẽ không để em thiệt.”
Tôi ngẩng đầu, lần này không phải là diễn.
“Làm tình nhân của anh nhé.” – Trình Kinh Lâm cười khoe hàm răng trắng đều.
“Em chẳng phải thích nhất là có anh bên cạnh sao? Giờ tàn phế rồi cũng hay, khỏi phải chạy lung tung.”
Dạ dày tôi cuộn lên, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười cảm kích.
“Vâng… em nghe anh.”
Trình Kinh Lâm hài lòng đứng dậy, chỉnh lại tay áo vest.
“Ngày mai Vi Vi sẽ tới thăm em, nhớ mà ngoan ngoãn.” – Anh ta liếc đầy ẩn ý xuống chân tôi.
“Nếu không… em muốn chân còn lại cũng bó bột sao?”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰