Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 659 Trả Lại Công Bằng

Chương 7



【Khoan… tôi thấy Tô Nhụy Nhụy có vẻ không bình thường.】

Chu Vi vẫn mỉm cười, dưới bàn kín đáo đá nhẹ vào chân tôi, ra hiệu đọc theo bản thảo.

Tôi mím môi, cúi xuống nhìn tờ “tuyên bố”, nhưng vẫn không nói.

Trình Kinh Lâm đứng ngoài khung hình nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo.

Cuối cùng, tôi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn lệ, khẽ hỏi:

“Chu Vi, cô thật sự nghĩ… đó chỉ là một tai nạn sao?”

Nụ cười của Chu Vi thoáng khựng lại.

Bình luận trực tiếp lập tức nổ tung:

【??? Ý gì vậy?】 

【WTF? Đây là màn lật kèo sao?】 

【Tô Nhụy Nhụy, đừng sợ! Nói hết đi!】 

【Biểu cảm Chu Vi không ổn!】

Chu Vi nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, vẫn giả bộ dịu dàng:

“Học tỷ, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ giải thích hiểu lầm sao?”

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, giọng khẽ khàng: “Đúng vậy, giải thích ‘hiểu lầm’.”

Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, rồi chậm rãi rút điện thoại từ túi áo, mở một đoạn video.

【…… Cái ‘tai nạn nhỏ’ trên sân khấu hôm đó, anh Trình vốn định để chị ngã nặng hơn cơ……】

Giọng của Chu Vi vang vọng rõ ràng khắp phòng livestream.

Sắc mặt cô ta tái mét ngay tức khắc.

Không chỉ vậy, tôi lập tức phát tiếp đoạn ghi âm Trình Kinh Lâm đe dọa tôi.

Phần bình luận hoàn toàn bùng nổ:

【Trời ơi! Chứng cứ rõ ràng rồi!】 

【Chu Vi tự thừa nhận??】 

【Tô Nhụy Nhụy thật sự bị hại!】 

【Chu Vi cút đi! Đồ chơi bẩn!】 

【Trình Kinh Lâm đây là đe dọa à???】 

【Tôi đã quay màn hình! Hai đứa này tiêu rồi!】 

【Tô Nhụy Nhụy chạy mau! Thằng này điên thật!】

Trình Kinh Lâm lao tới, giật phăng điện thoại trong tay tôi, gào lên: “Tô Nhụy Nhụy! Cô muốn chết à?!”

Camera vẫn chưa tắt, toàn bộ cảnh anh ta nổi giận và đe dọa đều bị phát trực tiếp.

Chu Vi cuối cùng cũng không nhịn được, bật dậy chỉ thẳng vào tôi hét: “Tô Nhụy Nhụy! Cô dám gài bẫy tôi?!”

Tôi ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn cô ta, nước mắt rơi xuống.

“Tôi chỉ… muốn một sự thật thôi.”

Livestream bị buộc phải ngắt.

Nhưng đã quá muộn.

# ChuViGianLậnSuấtTuyểnThẳng 

# TrìnhKinhLâmĐeDọaTôNhụyNhụy 

# SựCốBiThépTrongCuộcThiMúa

Ba từ khóa này chỉ trong 10 phút đã leo thẳng lên hot search.

Trình Kinh Lâm túm chặt tay tôi, thô bạo kéo ra khỏi phòng livestream, giọng ghìm xuống cực thấp: “Tô Nhụy Nhụy, cô chết chắc rồi.”

Tôi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của anh ta, bỗng nở nụ cười.

“Không, Trình Kinh Lâm.” – Tôi khẽ nói. “Là các người mới xong đời.”

08

Ba ngày sau vụ livestream.

Điện thoại tôi bị truyền thông gọi đến nổ tung, tôi dứt khoát tắt nguồn.

Lâm Duyệt xông vào nhà tôi, dí thẳng chiếc iPad vào mặt tôi, phấn khích đến lắp bắp:

“Tiểu Nhụy! Mau xem đi! Chu Vi bị hủy suất tuyển thẳng rồi!”

Trên màn hình, thông báo chính thức từ Học viện Múa Bắc Kinh hiện rõ rành rành.

【Qua điều tra, phát hiện Chu Vi có hành vi cạnh tranh không lành mạnh trong quá trình xét tuyển suất tuyển thẳng. Nay hủy bỏ tư cách tuyển thẳng của Chu Vi.】

Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ ấy, đầu ngón tay khẽ run lên.

Nhiều năm nỗ lực, một âm mưu, một mắt cá bị phế…

Cuối cùng, cũng giành lại được chút công bằng.

Điện thoại của Trình Kinh Lâm gọi đến vào nửa đêm.

Ban đầu tôi không định nghe, nhưng máy rung liên tục.

Cuối cùng, tôi vẫn ấn nút nhận.

“Tô Nhụy Nhụy.” – Giọng anh ta khàn khàn đến mức không nhận ra, như đã mấy ngày không ngủ. “Em hài lòng chưa?”

Tôi không nói gì.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thủy tinh vỡ, anh ta như đang đập phá đồ đạc.

“Nhà anh xong rồi! Em vui chưa?!” – Anh ta gào lên điên dại. “Ba anh bị bắt đi điều tra, công ty đứt vốn, nhà Chu Vi rút tiền… tất cả tiêu rồi!”

Tôi lặng lẽ lắng nghe, đợi anh ta trút giận xong, mới khẽ hỏi:

“Trình Kinh Lâm, anh có biết tiếng bi thép rơi xuống sân khấu nghe thế nào không?”

Anh ta sững lại.

“Rất nhẹ… nhưng rất giòn.” – Tôi cúi xuống nhìn mắt cá vẫn còn bó bột. “Giống hệt tiếng xương gãy.”

Điện thoại bên kia lặng đi vài giây.

“Em muốn gì?” – Cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, giọng trầm xuống. “Muốn tiền? Muốn xin lỗi? Hay phải để anh vào tù em mới vừa lòng?”

Tôi bật cười.

“Điều tôi muốn, từ trước đến giờ, chỉ là công bằng.”

Sáng hôm sau, chuông cửa vang lên.

Tôi nhìn qua mắt mèo – là Trình Kinh Lâm.

Anh ta mặc vest nhăn nhúm, quầng thâm đen sì, tay cầm một tập hồ sơ.

Tôi không mở cửa, chỉ hỏi qua cửa: “Có chuyện gì?”

Giọng anh ta khản đặc: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Không còn gì để nói cả.”

“Tô Nhụy Nhụy!” – Anh ta đập mạnh vào cửa, giọng mang theo cơn điên loạn cuối cùng. – “Em có tin là anh…”

“Anh có tin là tôi báo cảnh sát ngay bây giờ không?” – Tôi cắt ngang, giọng thản nhiên.

Anh ta cứng người lại.

Vài giây sau, anh ta bật cười, hạ mình đến mức gần như là khúm núm: “Nhụy Nhụy, anh biết em hận anh, nhưng em thật sự nỡ nhìn anh vào tù sao?”

Tôi im lặng.

Anh ta tưởng tôi dao động, giọng càng dịu đi: “Ba năm yêu nhau, em thật sự muốn hủy hoại cả đời anh sao?”

Tôi chậm rãi thở ra, cuối cùng lên tiếng:

“Trình Kinh Lâm, anh biết điều khiến tôi mừng nhất thời gian qua là gì không?”

“Gì?”

“Là mừng vì anh chỉ phá hủy chân tôi, chứ không lấy mạng tôi. Và tôi cũng phải cảm ơn anh và Chu Vi vì sự kiêu ngạo tự phụ của hai người.”

Hơi thở anh ta nghẹn lại.

“Nếu không, giờ tôi còn chẳng có cơ hội trả thù.”

Một tuần sau, cảnh sát chính thức lập án.

Dấu vân tay trên bi thép, video do Lục Cẩm Hòa cung cấp, bản ghi âm trong livestream, lời khai của Chu Vi, hồ sơ đe dọa của Trình Kinh Lâm…

Chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh. Tội cố ý gây thương tích được xác lập.

Ngày Trình Kinh Lâm bị bắt đi, Chu Vi đăng một bài dài trên mạng xã hội.

Khóc lóc kể lể rằng Trình Kinh Lâm ép buộc cô ta tham gia gian lận.

Cô ta tự biến mình thành một nạn nhân vô tội.

Khi tôi lướt thấy bài đăng đó, Lục Cẩm Hòa vừa lúc đến nhà giúp tôi tháo bột.

“Xem gì mà chăm chú vậy?”

Anh cúi đầu liếc qua màn hình điện thoại của tôi, khẽ cười:

“Nước mắt cá sấu.”

Tôi tắt trang, không nói gì.

Lục Cẩm Hòa quỳ một gối xuống, cẩn thận nâng mắt cá chân tôi lên, nhẹ nhàng tháo lớp bột.

“Còn đau không?” – Anh hỏi.

“Ổn rồi.”

Khoảnh khắc bột được tháo ra, tôi vô thức nhắm chặt mắt, không dám nhìn vết sẹo gồ ghề kia.

Ngón tay Lục Cẩm Hòa khẽ lướt qua vết thương, giọng anh trầm thấp:

“Còn có thể nhảy được không?”

Tôi mở mắt, nhìn mắt cá biến dạng của mình, im lặng rất lâu rồi lắc đầu.

Anh ngẩng lên, đôi mắt sau kính viền vàng trong sáng và kiên định:

“Vậy thì nhảy theo cách khác.”

Ba tháng sau, Trình Kinh Lâm bị kết án 3 năm tù giam.

Chu Vi bị đuổi học vì gian lận, còn cha cô ta thì bị điều tra về tội hối lộ và sai phạm tài chính.

Mắt cá của tôi, nhờ nhiều lần phẫu thuật và phục hồi chức năng, đã tốt hơn nhiều.

Dù không thể thực hiện các động tác múa khó nữa, nhưng ít nhất, tôi có thể đi lại bình thường.

Lâm Duyệt hỏi tôi: “Có thấy hả hê không?”

Tôi nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, khẽ cười: “Không quan trọng nữa.”

Hận thù có thể giúp một người sống sót, nhưng không thể giúp họ sống tốt hơn.

Tôi không còn cần họ định nghĩa cuộc đời mình.

Một năm sau, tôi thành lập phòng tập nhảy riêng, chuyên hỗ trợ phục hồi chức năng và tư vấn tâm lý cho những vũ công phải giải nghệ vì chấn thương.

Ngày khai trương, Lục Cẩm Hòa mang đến một bó hoa hướng dương.

“Chúc mừng.” – Anh cười, nhìn tôi. – “Bà chủ Tô.”

Tôi nhận lấy bó hoa, bỗng nhớ lại nhiều năm trước, Trình Kinh Lâm cũng từng tặng tôi hướng dương.

Khi đó, anh ta nói: “Em nhảy như một bông hướng dương đuổi theo mặt trời.”

Còn bây giờ, tôi chính là mặt trời của chính mình.

(Đã hết truyện)

#GSNH 633 Chịu Thiệt Là Phúc (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Cổ đại, Ngôn tình, Vả mặt, Nữ chính trưởng thành,

01

Điện thoại reo, là ba gọi.

“Vương Hân, chìa khóa dự phòng của chiếc xe mới con để đâu rồi?”

Nghe giọng nói quen thuộc, tôi thoáng bàng hoàng.

Tôi… sống lại rồi sao?

Kiếp trước, cũng chính cuộc gọi này đã khiến tôi tán gia bại sản!

Ba tôi đã lén cho em họ mượn xe rồi mới nói với tôi sau.

Tôi phản đối, nói xe không thể cho người khác mượn tùy tiện, nhưng ông lại bảo tôi nhỏ nhen.

Kết quả là, em họ lái xe bất cẩn tông phải người khác.

Xe bị hỏng nặng thì cũng đành, nhưng người bị tông phải lại bị liệt toàn thân.

Em họ sợ đến mất hồn, trong đêm bỏ trốn ra nước ngoài.

Còn tôi, vì là chủ xe, chỉ đành từ bỏ công việc để chăm sóc nạn nhân.

Sau đó, gia đình nạn nhân yêu cầu chúng tôi bồi thường năm trăm nghìn tệ, tôi nhờ ba tìm nhà em họ đòi tiền.

Nhưng ông lại nói: “Con là chủ xe, người ta tất nhiên sẽ tìm con đòi chứ, tìm nhà em họ con làm gì?”

Tôi tức điên lên, chất vấn ông: “Xe là cô ấy lái! Sao cô ấy có thể vô trách nhiệm như vậy chứ?!”

Ba tôi nghiêm giọng dạy bảo:

“Cô ấy là cô ấy, con là con. Cô ấy vô tình, nhưng con không thể bất nghĩa được, con à! Con gánh hết thì đã sao? Chịu thiệt là phúc, ba đang dạy con đạo lý làm người đó! Đường đời của con còn dài, đừng so đo thiệt hơn trong chốc lát.”

Đó là lời ngụy biện, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận, bèn tìm đến nhà em họ để cãi lý.

Ba của em họ tôi, cũng chính là bác cả của tôi.

Ông ta chẳng hề cảm thấy áy náy, đứng trên cái gọi là đạo đức cao thượng mà trách móc tôi.

“Ba cháu rộng lượng, phúc hậu như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái tính toán chi li như cháu chứ?”

Ba tôi hoàn toàn đồng tình với bác cả, còn cùng cả nhà họ hợp sức lại để dùng đạo lý ràng buộc tôi.

“Ba đều làm vậy vì muốn tốt cho con. Con xem, ba sống ngay thẳng, dày tình dày nghĩa, có ai trong họ hàng không tôn trọng ba chứ?”

Nhà bác cả kiên quyết không chịu bỏ ra một xu, tôi chỉ đành bán rẻ căn nhà vừa mới đặt cọc, trước tiên dàn xếp cho nạn nhân ổn thỏa.

Lúc ấy, tôi đã hoàn toàn trắng tay, trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại tám tệ.

Ai ngờ, ba lại lén lấy hết giấy tờ tùy thân của tôi, đem cho anh họ mượn để vay nặng lãi làm đám cưới.

Khi biết chuyện, tôi tức đến phát bệnh, phải nhập viện.

Vậy mà ba lại bảo:

“Tính toán chi li quá, tức đến mức ngã bệnh rồi còn phải tốn tiền thuốc men, thật lãng phí!”

Ba tháng sau, khoản vay nặng lãi theo lãi mẹ đẻ lãi con đã tăng lên thành tám trăm nghìn tệ.

Anh họ không trả nổi, cũng không bắt máy, nhưng vẫn đưa vợ mới cưới đi du lịch vòng quanh thế giới.

Bọn đòi nợ gọi điện thoại đến dồn dập không ngừng.

Tôi bảo ba đi tìm anh họ, bắt anh ta trả tiền.

Ba lại nói:

“Người ta vừa mới cưới, giờ con đến đòi nợ thì quá thất đức!

“Tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng làm người thất đức thì sẽ hại cả đời con đấy!”

Tôi nói với ông rằng, bọn đòi nợ sắp đến tận cửa nhà rồi.

Nhưng ba chẳng hề quan tâm, còn đuổi tôi ra khỏi nhà, bắt tôi tự tìm chỗ mà trốn.

“Nếu bọn đòi nợ tìm đến tận đây, hàng xóm láng giềng sẽ nhìn ba thế nào?

“Con mau đi chỗ khác tránh đi, đừng làm ba mất mặt!”

Dù tôi cầu xin thế nào, ông cũng không hề động lòng.

Trong lúc đó, ông còn cùng bác cả uống rượu ở nhà hàng, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Dòng trạng thái ghi: “Anh em một đời, tình thân là do nhân phẩm tạo nên.”

Tôi tìm đủ mọi cách để liên lạc với anh họ và chị dâu, cầu xin họ trả nợ.

Nhưng không những không trả, anh họ còn quay ngược lại kể lể với ba tôi.

Ba lập tức gọi điện đến trách mắng tôi.

“Chút thiệt thòi cũng không chịu được à? Sao con lại gọi điện đòi tiền anh họ?

“Cái kiểu hám tiền này của con, sau này chắc chắn sẽ không có đường đi đâu!”

Nhưng ông đâu biết rằng, trước mắt tôi đã không còn đường lui nào nữa rồi.

Không do dự thêm nữa, tôi lao xuống dòng sông hộ thành.

Sau khi chết đi, tôi lại nghe thấy ba nói:

“Đứa con này, tâm lý quá yếu kém. Chút áp lực nhỏ thôi mà cũng chịu không nổi, đúng là số nó như vậy rồi!”

Sống lại một lần nữa, tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Lần này, tôi quyết định sẽ không làm người tốt nữa.

Tôi muốn để từng người trong bọn họ nếm trải cảm giác “chịu thiệt là phúc”!

02

Tôi hoàn hồn lại, giữ giọng điệu bình tĩnh nói:

“Ba, chìa khóa dự phòng ở trong hộp trên kệ giày. Ba cứ lấy đi.”

Cúp máy, tôi thở phào một hơi dài.

Chìa khóa xe này là chìa khóa dự phòng của anh họ tôi.

Vì ba tôi luôn giảng đạo lý “chịu thiệt là phúc”, nên hễ họ hàng có chuyện gì cũng thích sai tôi làm.

Hôm qua, anh họ tôi – Vương Đống, giao chìa khóa và xe cho tôi, bảo tôi xếp hàng đưa xe đi bảo dưỡng.

Tất nhiên, tất cả những chuyện này không phải do tôi tự nguyện đồng ý.

Mọi thứ đều là do ba tôi tự quyết, tự mình nhận lấy “phúc báo” thay tôi.

Điện thoại lại reo, vẫn là ba tôi.

“Chìa khóa này không mở được cửa xe là sao?”

Tôi giả vờ ngây ngô:

“Xe của anh họ bị hỏng chìa khóa à? Hôm qua con lái về vẫn còn dùng được mà!”

Ba tôi tức giận gầm lên:

“Ba đang hỏi chìa khóa xe của con! Con đưa chìa khóa của Vương Đống cho ba làm gì? Em họ con – Vương Lệ đang vội ra sân bay đón người, con làm trễ giờ của nó rồi đấy!”

Tôi trợn mắt.

Ông ấy mãi mãi cũng chỉ như vậy.

Quan tâm hết lòng với người ngoài, nhưng với người thân cận nhất thì ra tay tàn nhẫn nhất.

“Em con đi đón người thì liên quan gì đến chìa khóa xe của con chứ?”

Ông ấy thích tùy tiện hào phóng thay tôi, vậy thì tôi cũng có thể giả vờ ngu ngơ.

Quả nhiên, đầu dây bên kia, ông ấy thở dài.

“Ba muốn cho Vương Lệ mượn xe để ra sân bay đón bạn. Bạn nó từ nước ngoài về, làm sao có thể không có xe đón?”

“Ba đã đồng ý với nó rồi, con mau nói ba biết chìa khóa ở đâu đi!”

Tôi nhếch mép cười:

“Xe của anh họ con đắt hơn xe con nhiều. Đó là một chiếc Mercedes đấy! Vương Lệ lái chiếc đó đi chẳng phải càng có mặt mũi hơn sao?

“Đừng lãng phí thời gian nữa, cứ làm tới luôn đi. Chiếc Mercedes đang đậu ở bãi C12, bảo em con đến đó lấy.”

Tôi chưa thể về nhà ngay, để tránh ba vẫn tiếp tục tìm chìa khóa xe của tôi cho Vương Lệ mượn, tôi thẳng thắn “chuyển giao phúc báo” này cho anh họ.

Ba vẫn còn lưỡng lự:

“Ba đã hứa với nó rồi, lấy xe của Vương Đống đi giúp nó thì coi sao được?”

Tôi sợ có biến cố, vội trấn an ông ấy:

“Không sao đâu, xe anh họ con hết xăng, hôm qua con vừa đổ đầy bình rồi. Đợi Vương Lệ lái về, con sẽ đổ lại cho anh ấy! Anh ấy chẳng phải lời được cả một bình xăng sao?”

Ba tôi suy tính một hồi, cuối cùng cũng gật đầu:

“Nói vậy thì cũng được đấy!”

Quả nhiên, chỉ cần tính toán sao cho tôi chịu thiệt, ông ấy liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

03

Chưa đầy ba tiếng sau.

Tin tức Vương Lệ gây tai nạn đã đến đúng như dự đoán.

Điện thoại reo, giọng ba tôi đầy hoảng loạn.

“Vương Hân! Em con đụng trúng người ta rồi! Con mau đến bệnh viện trung tâm giúp nó đi!”

Tôi vừa nghe, vừa nhàn nhã đáp:

“Con còn một đống công việc đây, nó gây tai nạn thì ba mẹ nó và anh họ con không lo, lại tìm con làm gì?

“Nếu chuyện này mà người thân ruột thịt của nó còn chưa ra mặt, con – một người chị họ mà chạy đến thì chẳng phải quá thất đức sao? Như vậy sẽ phá hoại tình cảm gia đình họ mất!”

Tôi đoán trước ông sẽ nói tôi thất đức, nên đi trước một bước, chặn họng trước đã.

Ba tôi chắc lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị chính lý lẽ của mình phản lại, ông im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

“Xe là từ tay con cho mượn, giờ xảy ra chuyện mà con không lo, vậy còn ra thể thống gì nữa? Con đúng là vô trách nhiệm!”

Tôi nhún vai, giọng điệu bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái.

“Ba nói gì con nghe chẳng hiểu gì cả. Sao con không nhớ là mình từng làm chuyện đó nhỉ? Không phải chính ba là người lấy chìa khóa sao?”

Ba tôi sững người, rồi quát lớn:

“Chuyện mới xảy ra hồi chiều! Con không nhớ sao?!”

Ông ấy vẫn chưa nhận ra rằng, tôi cố ý chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm.

Bởi vì từ nhỏ, ba đã dạy tôi phải làm một người ngay thẳng, không được nói dối, không được trốn tránh trách nhiệm.

Hồi nhỏ, tôi từng chơi đùa với Vương Lệ, vô tình làm vỡ chiếc bát cổ quý giá trong nhà bà nội.

Rõ ràng là cả hai cùng nghịch, nhưng Vương Lệ lại khăng khăng đổ hết lỗi lên đầu tôi.

Ba tôi chẳng thèm nghe tôi giải thích, ngay trước mặt bảy tám người họ hàng, ông giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.

Danh nghĩa là “Dạy con từ nhỏ, dùng roi vọt mới nên người.”

Sau đó về đến nhà, tôi khóc lóc giải thích với ông.

Nhưng ông chỉ thản nhiên nói, vẻ mặt đầy đạo lý.

“Con không cần giải thích, ba đều biết hết. Nhưng ba đánh con là để con hiểu thế nào là trách nhiệm!

“Em con không chịu nhận lỗi, đó là nó thiếu đạo đức. Nhưng con không giải thích, thì điều đó thể hiện con là người rộng lượng! Người khác sẽ thấy ba đã dạy dỗ con rất tốt!

“Con bị đánh, nhưng con có được sự tôn trọng của cả gia đình. Đây chính là phúc báo của con, con à, chịu thiệt là phúc!”

Cũng từ đó, trong một lần cả nhà họp mặt ăn cơm tại nhà hàng, thiếu một chỗ ngồi.

Rõ ràng chỉ cần thêm một cái ghế là đủ, vậy mà ba tôi lại ra vẻ hào phóng, thay tôi quyết định để tôi đứng ăn.

Tôi ấm ức đến mức sắp khóc.

Nhưng ngay giữa đám đông, ba đột nhiên đá tôi ngã xuống đất.

“Đáng mất mặt! Đứng ăn thì sao? Đói chết được chắc?!”

Tất cả họ hàng đều khen ông rộng lượng, nhưng con cái của họ vẫn có chỗ ngồi tử tế.

Những chuyện như thế, nhiều không kể hết.

Một đứa trẻ như tờ giấy trắng, vì sợ bị đánh, tôi dần trở nên ngoan ngoãn, không dám cãi lời.

Và cái gọi là “trách nhiệm” cũng trở thành tín điều trong cuộc đời tôi.

Tôi không bao giờ hiểu được tại sao có người có thể thản nhiên nói dối, cũng không thể hiểu tại sao có người lại làm phiền người khác mà không thấy áy náy.

Nhưng tôi đã quên mất một điều—con người có thể lươn lẹo, có thể gây họa.

Và cái gọi là “chịu thiệt”, chẳng ai khác phải chịu cả.

Ba tôi không chịu, những người khác cũng không chịu.

Người duy nhất phải gánh chịu chính là tôi!

Nghĩ đến đây, giọng tôi cũng bắt đầu run lên vì tức giận.

“Con không nhớ. Ba nhớ nhầm rồi đấy!”

Lúc này, ông dường như đã nhận ra tôi đang chống đối, lập tức nổi trận lôi đình.

“Con! Con đúng là đang trốn tránh trách nhiệm!”

Tôi lạnh lùng đáp lại:

“Chuyện không liên quan đến con, con có trách nhiệm gì? Và tại sao con phải trốn tránh?”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận