#GSNH 659 Trả Lại Công Bằng
Chương 6
Nhưng giờ, tôi chỉ thấy nực cười.
“Cơ thể hồi phục thế nào rồi?” – Anh ta hỏi, giọng như thật sự quan tâm.
“Cũng ổn. Bác sĩ bảo sau này đi lại không sao… nhưng nhảy thì…”
Tôi cố ý ngập ngừng, hạ thấp giọng: “Có lẽ không được nữa.”
Khóe miệng anh ta khẽ giật một cái.
Ngón tay anh ta gõ nhẹ lên vô-lăng, như đang suy nghĩ cách mở lời.
Cuối cùng, anh ta thở dài, đưa tay phủ lên mu bàn tay tôi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, sau này anh sẽ chăm sóc em.”
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay ấy, nơi cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ tôi tặng năm ngoái.
Giả tạo đến mức khiến người ta buồn nôn.
Xe chạy vào trung tâm thành phố, anh ta đột nhiên mở miệng:
“Đúng rồi, Nhụy Nhụy, có chuyện muốn bàn với em.”
Cuối cùng cũng tới, tôi biết ngay mà.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, giả vờ ngây ngốc: “Chuyện gì vậy?”
Anh ta hít sâu, như đang đè nén sự bực bội:
“Dạo gần đây trên mạng có vài tin đồn nhảm… về chuyện suất tuyển thẳng.”
Tôi chớp mắt, làm ra vẻ vô tội: “Tin đồn gì cơ?”
Ánh mắt anh ta liếc sang, lạnh hơn vài phần: “Đừng giả vờ ngốc. Em biết rõ anh đang nói gì.”
Tôi im lặng một lúc, rồi mới khẽ hỏi: “Rồi sao?”
Bàn tay anh ta siết chặt vô-lăng.
Giọng vẫn dịu dàng, nhưng mang theo mệnh lệnh không cho phép từ chối:
“Anh muốn em đăng một bài đính chính, nói rằng trước đây chỉ vì tâm trạng bất ổn, ghen với Vi Vi nên mới ăn nói lung tung.”
Tôi suýt bật cười.
Bọn họ phá hủy chân tôi.
Hủy hoại giấc mơ của tôi.
Giờ còn muốn tôi tự nhận là “vu khống” bọn họ sao?
Tôi cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo, giọng run rẩy: “Em… em cần suy nghĩ thêm.”
“Suy nghĩ?” – Giọng anh ta lập tức lạnh hẳn. “Trước đây em đã nhận sai rồi, giờ còn do dự gì nữa?”
Tôi cắn môi, im lặng.
Anh ta bất ngờ đạp phanh, xe dừng gấp bên đường.
Anh ta tháo kính râm, trừng mắt nhìn tôi dữ tợn: “Tô Nhụy Nhụy, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, mắt hơi đỏ: “Em chỉ là… vừa xuất viện, vẫn chưa ổn định lại…”
“Ổn định?” – Anh ta cười lạnh. – “Em tưởng anh đang thương lượng với em à?”
Anh ta túm chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức xương đau nhói:
“Công ty nhà anh đang gặp vấn đề về vốn, nhà Vi Vi hứa sẽ rót tiền, nhưng điều kiện là chuyện này phải được dẹp yên!”
Anh ta ghé sát, từng chữ nghiến qua kẽ răng: “Nếu em dám phá hỏng chuyện của anh, anh đảm bảo cả đời này em đừng hòng sống yên!”
Tôi nhìn gương mặt dữ tợn đó, bỗng thấy buồn cười.
Gấp lắm rồi đúng không?
Tôi gỡ tay anh ta ra, giọng bình tĩnh: “Được thôi, em đồng ý.”
Anh ta hơi sững lại, không ngờ tôi dễ dàng như vậy. “Nhưng…” – Tôi ngừng một nhịp. – “Em cần thời gian chuẩn bị.”
Anh ta nheo mắt: “Bao lâu?”
“Một tuần.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi hừ lạnh, khởi động xe: “Được, một tuần.” – Giọng anh ta trầm thấp như băng. – “Đừng giở trò, nếu không…”
Anh ta không nói hết, nhưng tôi hiểu.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên.
Một tuần… là quá đủ.
07
Một tuần sau, Trình Kinh Lâm gửi tin nhắn cho tôi: 【Tối nay 8 giờ, livestream. Đừng để anh thất vọng.】
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, cuối cùng chỉ trả lời một chữ:
【Được.】
7 giờ 30 tối, Trình Kinh Lâm đích thân lái xe đến đón tôi.
Anh ta mặc vest chỉnh tề, tóc chải gọn gàng như sắp tham dự một cuộc họp quan trọng, chứ không phải là ép bạn gái của mình đứng trước ống kính để nhận tội “vu khống” không hề tồn tại.
“Thuộc hết bài rồi chứ?” – Vừa lên xe, anh ta đã nóng nảy hỏi.
Tôi cúi xuống nhìn tờ “tuyên bố” mà anh ta viết sẵn trong tay.
Trên đó toàn là những lời dối trá trắng trợn:
【Vì ghen tị với Chu Vi, tâm trạng mất kiểm soát, tôi mới bịa ra tin đồn về gian lận trong cuộc thi.】
【Việc tôi bị thương hoàn toàn là tai nạn, không liên quan đến bất kỳ ai.】
【Tôi xin trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến Chu Vi.】
Tôi siết chặt tờ giấy, các khớp tay trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh.
“Ừ, thuộc rồi.”
Trình Kinh Lâm gật đầu hài lòng, đưa tay định vuốt tóc tôi, nhưng tôi theo phản xạ né tránh.
Ánh mắt anh ta lạnh đi, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ nhấn ga, lái xe đến tòa nhà công ty nhà Chu Vi.
Bọn họ chuẩn bị hẳn một phòng livestream riêng, đảm bảo mọi thứ “không có sai sót”.
Phòng livestream được bố trí tinh tế nhưng đầy giả tạo:
Ánh đèn dịu nhẹ, sofa êm ái.
Thậm chí còn có cả tách trà nóng đặt trên bàn.
Như thể đây là một “buổi họp giải thích” ấm áp, chứ không phải màn làm nhục được sắp đặt kỹ lưỡng.
Chu Vi ngồi đối diện tôi.
Trang điểm hoàn hảo, nụ cười ngọt ngào, nhưng sự đắc ý trong mắt thì không thể che giấu.
“Học tỷ, đừng căng thẳng.” – Cô ta nhỏ nhẹ, vươn tay định nắm tay tôi.
“Chúng ta chỉ cần giải thích rõ hiểu lầm thôi, mọi người sẽ thông cảm mà.”
Tôi rút tay lại, không đáp.
8 giờ đúng, livestream bắt đầu.
Chu Vi thành thạo mỉm cười nhìn vào ống kính:
“Chào mọi người, tôi là Chu Vi. Hôm nay tôi mời học tỷ Tô Nhụy Nhụy đến đây để cùng làm rõ hiểu lầm mấy ngày trước.”
Người xem trong livestream rất đông, bình luận nổ ra liên tục:
【Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Đợi lâu lắm rồi!】
【Thật sự Tô Nhụy Nhụy đến để xin lỗi sao? Không phải bị ép đó chứ?】
【Chu Vi xinh quá, đúng là người được suất tuyển thẳng có khác!】
【Hừ, trước Nhụy Nhụy không phải còn lớn tiếng tố cáo có gian lận sao? Giờ nhát gan rồi à?】
Tôi cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi ngẩng lên, đôi mắt đã hoe đỏ.
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Nhụy Nhụy.”
Giọng tôi khẽ run, như đang cố kìm nước mắt:
“Về những tin đồn trước đây, tôi muốn làm rõ…”
Bình luận tràn màn hình:
【Cô ấy khóc rồi? Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình?】
【Đừng có làm ra vẻ đáng thương! Tự ngã còn muốn đổ cho người khác?】
【Ủng hộ Chu Vi! Tô Nhụy Nhụy chỉ là ghen tị thôi!】
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰