#GSNH 669 8 Năm Mới Nhận Ra Hiện Thực
Chương 6
6
“Khi đó anh đã nghĩ, Kim Nghi luôn lạnh lùng như vậy, cũng có lúc cảm xúc dao động mạnh đến thế.”
“Giây phút đó, anh cảm nhận được rằng, em chính là người yêu anh nhất.”
Bàn tay anh chạm lên gương mặt tôi, giọng nói nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ: “Anh thuê người đóng giả bạn gái là để chọc tức em, anh chỉ muốn em giận dữ một chút, muốn em cãi nhau với anh một trận, rồi anh sẽ nói ra toàn bộ sự thật.”
“Anh chưa từng không muốn cưới em.”
“Nhưng tại sao em lại có thể bình tĩnh và lạnh lùng nói ra lời chia tay như vậy?”
“Anh ghét cái cách em thờ ơ với anh, khiến anh cảm thấy em không còn yêu anh nữa, vậy nên anh mới thử em.”
“Nụ hôn đó chỉ là đóng kịch, anh chưa từng hôn cô ta, ngày hôm đó ở bệnh viện cũng không như em nghĩ, cô ta và bạn cùng phòng đùa giỡn, vận động mạnh quá nên bị xuất huyết, anh đưa cô ta đến bệnh viện của em, chỉ là muốn xem phản ứng của em, mong em cãi nhau với anh một trận, mong em chất vấn anh.”
“Nhưng em càng im lặng, anh càng mất kiểm soát.”
“Kim Nghi, anh chỉ muốn em nhún nhường một chút, làm nũng với anh một chút, tại sao lại thành ra chia tay thế này?”
“Trần Dĩ Sơ ngăn anh lại, không cho anh đi tìm em, tin nhắn và cuộc gọi của anh đều không có hồi âm, lúc đó anh mới biết mình đã sai lầm đến mức nào.”
“Ba anh biết chuyện lại đánh anh một trận nữa, mẹ anh thậm chí còn tuyên bố từ mặt anh.”
“Họ càng thích em bao nhiêu thì anh lại càng giống một thằng ngốc bấy nhiêu.”
“Bao nhiêu đêm em không còn ở bên, anh chỉ nghĩ…nếu ngày hôm đó trong trò ‘thật lòng hay thách thức’, anh nhìn thẳng vào mắt em và nói: ‘Anh muốn kết hôn, cô dâu duy nhất của anh chính là Thẩm Kim Nghi’, thì kết quả có thay đổi không?”
Tôi lau đi nước mắt trên mặt anh, giọng nói bình tĩnh: “Đừng nói nữa.”
“Bây giờ anh cần giữ sức, chúng ta còn phải chờ cứu hộ.”
Trong bóng tối, tôi không thấy rõ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói cẩn thận thăm dò: “Nếu chúng ta sống sót, Kim Nghi…em sẽ cho anh một cơ hội chứ?”
Trước ranh giới sống chết, tôi không đủ nhẫn tâm để nói “không”.
Chỉ chọn cách im lặng.
Sau đó, tôi hướng dẫn anh dịch chuyển cơ thể, từ từ rút thanh sắt ra.
May mắn là vết thương không quá sâu.
Nhưng máu vẫn chảy không ngừng.
Tôi băng bó vết thương cho anh: “Chu Gia Vọng, cố gắng lên, cố gắng chịu đựng.”
Mãi đến khi chúng tôi chờ được đội cứu hộ từ đại sứ quán đến.
17
Trần Dĩ Sơ cũng có mặt.
Tại bệnh viện trong khu an toàn, Chu Gia Vọng nằm yên trên giường bệnh.
Dù chỉ bị vùi lấp trong thời gian ngắn nhưng anh mất quá nhiều máu, hôn mê suốt mấy ngày.
Tôi nhìn Trần Dĩ Sơ, khẽ nói: “Anh đưa anh ấy về nước đi.”
“Vậy còn em?”
Trần Dĩ Sơ hỏi: “Nơi này rất nguy hiểm, em vẫn muốn ở lại sao?”
Tôi gật đầu: “Đây là nhiệm vụ của em, vẫn còn nhiều bệnh nhân cần được cứu chữa.”
“Em không sao đâu, tối nay sẽ có người của tổ chức đến đón em rời khỏi đây.”
Anh ấy im lặng.
Đang định nói gì đó thì Chu Gia Vọng tỉnh lại.
Tôi đưa cốc nước ấm cho anh, đỡ anh ngồi dậy uống.
Thấy Trần Dĩ Sơ ở đây, anh hơi sững người.
Trần Dĩ Sơ đứng lên: “Tôi ra ngoài hỏi tình hình một chút.”
Anh ấy cố ý để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.
Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt cảm kích, sau đó quay sang Chu Gia Vọng.
Gương mặt anh tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc, trên mặt vẫn còn nhiều vết trầy xước.
Đều là do che chắn cho tôi mà bị thương.
“Tôi không sao, anh đừng lo.”
Anh định nắm lấy tay tôi nhưng tôi lặng lẽ tránh đi, vẫn nên nói rõ mọi chuyện thì hơn.
“Chu Gia Vọng, tôi thấy những gì anh nói hôm đó rất nực cười.”
“Anh không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi.”
“Anh phải chấp nhận một điều— chính lòng anh đã lung lay trước.”
“Rốt cuộc vẫn là vì tám năm bên nhau đã khiến anh chán, không còn mới mẻ nữa, vậy nên anh mới biện hộ rằng là do tôi ép buộc, do tôi không quan tâm anh.”
“Nếu ngày đó tôi níu kéo, liệu anh có nói ra sự thật không?”
“Hay anh sẽ chỉ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi tôi?”
Anh siết chặt ga giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: “Thật sự không thể quay lại sao?”
Tôi khẽ cười: “Chu thiếu gia, chẳng lẽ vì anh bị thương nên tôi phải lấy thân báo đáp à?”
Tôi trả lại cho anh những lời mà anh từng nói với tôi.
Chu Gia Vọng sững người.
Có lẽ anh không ngờ được, có một ngày chính anh sẽ bị phản bội bởi lời nói của chính mình.
18
Cửa phòng đóng lại, Trần Dĩ Sơ tựa vào tường.
“Anh ta vì chuyện tôi che giấu việc em rời đi mà đánh anh một trận, đây là lần thứ hai bọn anh đánh nhau.”
Từ miệng Trần Dĩ Sơ, tôi biết thêm một câu chuyện khác.
Hôm đó, sau khi tôi chuẩn bị cầu hôn trong trò “thật lòng hay thách thức”, khiến Chu Gia Vọng tức giận bỏ đi, tôi đã trốn vào một góc hành lang, lặng lẽ khóc.
Trần Dĩ Sơ đi ngang qua, đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Thực ra, anh ấy không hỏi gì, tôi cũng không nói gì.
Chỉ là, sau khi khóc sưng mắt, lúc bước xuống cầu thang, tôi suýt bị trượt chân, may mà anh ấy kịp đỡ lấy tôi.
“Chu Gia Vọng nhìn thấy cảnh đó.”
“Anh ta nghĩ rằng em đang cố tình lợi dụng anh để chọc tức anh ta nên mới tìm một cô gái khác để trả đũa.”
“Đêm hôm đó, anh ta uống say rồi chạy đến nhà anh, đấm anh một cú ngay lập tức.”
“Anh ta nghĩ anh thích em nên nổi cơn ghen, bắt anh không được có ý đồ với em nữa. Nếu không, bọn anh sẽ không còn là anh em nữa.”
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Trần Dĩ Sơ cúi mắt, cười khẽ: “Anh nói với anh ta, anh không có tình cảm với em, anh thật lòng mong hai người hạnh phúc bên nhau.”
“Đó là sự thật.”
Anh ấy ngước mắt lên, chậm rãi nói tiếp: “Anh đã cố tình giấu thông tin về em nhưng sau khi anh ta phát hiện ra, anh ta chất vấn anh: Có phải anh đang chờ ngày này để cướp em khỏi tay anh ta hay không?”
Tôi cảm thấy bất lực, lắc đầu: “Anh ấy luôn thích coi người khác là tình địch. Lần trước còn nói như vậy với Biên Tự nữa đấy. Anh đừng để ý, anh ấy vẫn luôn trẻ con và ngây ngô như vậy.”
“Đúng vậy.”
Trần Dĩ Sơ liếc nhìn tôi một cái, sau đó dời mắt ra xa: “Chu Gia Vọng luôn có thể tùy ý nói ra những lời thật lòng của mình.”
Nhưng cũng chính những lời đó lại làm tổn thương người khác.
May thay, từ nay về sau, tôi không cần để tâm nữa.
Dưới lầu, chiếc xe đến đón tôi đã dừng sẵn.
Tôi gật đầu với Trần Dĩ Sơ: “Em đi đây.”
Sau đó, tôi lấy từ trong cổ áo ra lá bùa bình an, khẽ cười: “Cảm ơn anh, cảm ơn Biên Tự, có những người bạn như hai người thật tốt. Lá bùa này rất hữu ích, khi trở về em nhất định sẽ đi tạ lễ.”
“Đúng vậy, chúng ta là bạn.”
“Bạn bè.”
Anh ấy khẽ nhẩm hai chữ đó.
Vừa đi đến cửa cầu thang, Chu Gia Vọng đã đuổi theo tôi.
Vì quá vội vã, anh vấp ngã, đau đến bật khóc: “Kim Nghi, anh xin em, đừng đi, đừng bỏ anh lại.”
Tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Không một chút dao động.
“Kim Nghi, chúng ta đã bên nhau tám năm rồi, em đừng đối xử với anh như vậy.”
“Anh yêu em, là thật lòng yêu em.”
“Cho anh một cơ hội đi, anh thề rằng sẽ không bao giờ phụ lòng em nữa, xin em đấy!”
Tôi chẳng bận tâm đến những giọt nước mắt hay lời van xin của anh.
Chu Gia Vọng nên biết rằng, Thẩm Kim Nghi là một người rất bướng bỉnh, đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu lại.
“Chu Gia Vọng, không có ai sống thiếu ai mà chết đâu.”
“Hãy nhìn về phía trước đi.”
Lúc tôi lên xe, anh đuổi theo đến tận tầng một.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy tuyệt vọng, rồi sau đó ngồi xổm xuống đất, bật khóc nức nở.
Tôi chỉ dứt khoát đóng cửa xe lại.
Khi xe khởi động, tôi bất chợt nhớ đến bộ phim thanh xuân mà tôi và Chu Gia Vọng đã xem năm 16 tuổi.
Trong phim, một cậu trai không ngừng thử thách giới hạn chịu đựng của cô gái, mong rằng cô ấy có thể đáp lại cậu bằng sự bao dung vô điều kiện.
Nhưng khi cô gái biết sự thật, cô đã quay lưng rời đi, để lại chàng trai chìm trong hối hận.
Lúc đó, Chu Gia Vọng đã cười.
“Yêu một người sao có thể nhẫn tâm thử thách cô ấy, chạm vào giới hạn của cô ấy chứ?”
“Thẩm Kim Nghi, sau này anh sẽ không bao giờ để em chịu những ấm ức như vậy.”
“Nếu có một ngày anh dám làm tổn thương em, thì chúc anh… mãi mãi mất đi tình yêu.”
Khi đó, có lẽ Chu Gia Vọng cũng không ngờ.
Viên đạn mà anh bắn ra năm 16 tuổi—
Đến năm 25 tuổi, lại bắn trúng ngay giữa trán anh.
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
#GSNH 668 Không Nhận Ra Gương Mặt Thân Quen (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
1
Nghỉ lễ 1/5, cả nhà cùng đi du lịch. Chỉ vì con chó của “bạch nguyệt quang” ngã từ tầng cao xuống chết thảm, chồng tôi liền bỏ mặc tôi cùng con gái đang sốt cao giữa đoạn đường cao tốc tối đen như mực.
Tôi quỳ xuống van xin anh ta đưa con đến bệnh viện trước, anh ta lại dốc hết sức tát tôi một cái trời giáng, gào lên:
“Tránh ra! Dù tụi bây có chết trước mặt tao, cũng phải theo thứ tự! Tao phải đi sửa lại dung mạo cho con trai tao trước!”
Đêm đó, anh ta không ngủ, cũng không nghỉ, tự tay phục hồi diện mạo cho con chó, rồi tổ chức đám tang long trọng cho nó.
Còn tôi và con gái thật sự đã gặp tai nạn, chết thảm.
Bốn ngày sau, anh ta được mời đến để phục hồi diện mạo cho hai thi thể nữ nát bấy, máu thịt lẫn lộn.
Cho đến khi phục hồi xong toàn thân, anh ta vẫn không nhận ra đó chính là vợ con mà mình đã bỏ rơi!
1
Tôi bị tiếng khóc của con gái đánh thức, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt—một cái xác chỉ còn da bọc xương—khiến toàn thân tôi cứng đờ.
Trong nỗi hoảng loạn, tôi vội vã đưa tay che mắt con, bế nó lên. Nhưng tay tôi lại xuyên thẳng qua cơ thể con bé.
Thì ra, chúng tôi đã chết rồi.
Con bé bay lên không trung, ôm chặt lấy cổ tôi, khóc nức nở, không rõ tiếng: “Mẹ ơi, con đau lắm…”
Trời oi bức, những sinh vật trắng hếu bò lổm ngổm trên xác thịt cuối cùng cũng đánh thức ký ức trong tôi. Cơn đau dữ dội lúc chết như trào dâng khắp toàn thân, linh hồn tôi và con cùng lúc run lên bần bật, không cách nào kiểm soát.
“Đội trưởng Lý, hay mời thầy Trình đến phục dựng thử xem?”
Đội trưởng Lý cau mày nhìn thi thể nữ chết thảm, gật đầu đồng ý: “Để lão Trình thử xem sao. Nếu phục dựng xong vẫn không xác định được thân phận, coi như cho nạn nhân một chút thể diện cuối cùng. Chứ bộ dạng này… bất kể là đưa ra truy tìm danh tính hay mang đi thiêu, nhìn mà ớn lạnh!”
Chỉ riêng việc khiến đội trưởng Lý phải rợn người, pháp y nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ, cũng đủ thấy cái chết thê thảm cỡ nào.
Từ khi phát hiện thi thể của tôi và con gái, cả sở cảnh sát đều lập tức ra quân. Nhưng dù điều tra khắp nơi, vụ án vẫn chẳng có lấy một manh mối.
Nếu không phải do vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc khiến người dân bị kẹt xe, có người rẽ vào rừng hoang đi dạo cho đỡ bức bối, e là mẹ con tôi đã mục rữa nơi núi vắng, mãi mãi chẳng ai hay.
Thi thể bị tàn phá đến mức chẳng khác nào cảnh tượng sau lễ thiên táng, khi xác người đã bị kền kền rỉa đi một nửa. Chính vì thế, mọi chứng cứ đều mờ mịt—không thể xác định hung thủ, cũng chẳng lần ra danh tính của mẹ con tôi.
Mỗi lần gặp bế tắc trong điều tra, cảnh sát lại nghĩ đến chồng tôi, Trình Nhượng Thanh. Bởi lẽ, anh ta từng là pháp y xuất sắc nhất ở thành phố Hải Thị.
Dù sau này chuyển nghề làm người trang điểm cho người đã khuất, anh ta vẫn thường xuyên lui tới sở cảnh sát.
Trình Nhượng Thanh đến rất nhanh, trên người vẫn còn mặc nguyên chiếc tạp dề màu hồng. Trên tạp dề là hai gương mặt hoạt hình dính sát vào nhau—chính là ảnh đại diện WeChat của anh ta và bạch nguyệt quang, Sở Kiến Vi.
Tôi từng đùa rằng sao hai người dùng ảnh đại diện cứ như tình nhân, anh ta lại nổi giận vô cớ, ném thẳng chiếc bánh sinh nhật tôi vừa làm xong xuống đất.
Giờ nghĩ lại, e là lúc đó anh ta đã chột dạ, giận dữ chỉ để che giấu lòng mình.
Khi tôi và con gái chết thảm, thân xác chẳng còn nguyên vẹn, người đàn ông từng nói “quân tử tránh xa bếp núc” lại đang bận rộn nấu ăn cho Sở Kiến Vi.
Mọi người trong phòng vì muốn làm dịu bầu không khí nặng nề, liền chỉ vào tạp dề trêu chọc:
“Ồ, anh Trình đích thân xuống bếp hả? Bao giờ mới cho tụi em được thưởng thức tay nghề của anh đây?”
Trình Nhượng Thanh cười ngượng, đôi tai đỏ ửng cả lên.
“Xin lỗi nhé anh Trình, quấy rầy anh với chị dâu và bé con nghỉ lễ rồi. Bữa khác tụi em nhất định đến tạ tội với chị dâu đàng hoàng!”
Vừa nhắc đến tôi, nụ cười không giấu nổi nơi khóe miệng anh ta lập tức biến mất.
Anh ta hừ lạnh:
“Đừng nhắc tới hai thứ xui xẻo đó nữa! Làm việc mau lên!”
Mọi người cười gượng, tưởng rằng tôi và con gái vì công việc của anh ta mà giận dỗi, vội dẹp luôn ý định trêu chọc, dẫn anh ta đến nhà xác.
Con gái định gọi “ba” thì nghẹn lại vì lời anh ta nói.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy con, dỗ dành:
“Đừng sợ, Nhị Nhị. Ba chắc chắn sẽ giúp chúng ta tìm ra hung thủ.”
Tay nghề phục dựng của Trình Nhượng Thanh phải nói là thần sầu. Dù chỉ còn bộ xương, anh ta vẫn có thể phục hồi lại diện mạo, giống đến bảy phần so với lúc còn sống.
Tôi lơ lửng giữa không trung, vừa đau lòng, lại có chút kỳ vọng khó tả.
Đợi đến khi anh ta tận tay phục dựng lại gương mặt cho mẹ con tôi, liệu anh ta có còn cho rằng chúng tôi là “thứ xui xẻo” nữa không?
Anh ta có đau lòng vì chúng tôi không?
Tôi dẫn theo Nhị Nhị, nôn nóng bay trở lại nhà xác.
Dù Trình Nhượng Thanh từng chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án phân xác, nhưng hai cái xác còn nguyên vẹn mà chẳng còn bao nhiêu thịt da ấy vẫn khiến ánh mắt anh ta tràn ngập phẫn nộ.
“Thế này chẳng thà chặt xác cho xong! Phải thù hận đến mức nào mới có thể ra tay độc ác như thế với một đứa trẻ?”
Vừa dứt lời, trán anh ta đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
Đội trưởng Lý biết rõ, từ sau khi Trình Nhượng Thanh tự tay khâu lại thi thể mẹ ruột, anh ta đã để lại một bóng ma tâm lý sâu sắc mỗi khi phải phục dựng xác chết trong sở, liền vội lên tiếng trấn an:
“Lão Trình, anh cố hết sức là được, đừng tự ép mình quá.”
Trình Nhượng Thanh lau mồ hôi, hít sâu một hơi: “Ừ, coi như là tiễn đưa nạn nhân đoạn đường cuối cùng. Còn lại… trông cả vào các cậu.”
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Trình Nhượng Thanh bắt đầu tiến hành phục dựng thi thể tôi.
Dưới ánh đèn mổ chói gắt, phản xạ nghề nghiệp khiến anh ta vẫn tiến hành kiểm tra kỹ thi thể.
Kết hợp với kết luận của các pháp y khác, anh ta bổ sung thêm vài nhận định:
“Mẹ con họ trước khi chết đã chịu cực hình, sau khi chết còn bị hành xác tàn bạo, cơ bản có thể xác định là án trả thù. Dựa vào phần mô thịt còn sót lại, có vẻ không phải người nghèo, loại trừ khả năng là dân lang thang. Vậy thì sao hai mẹ con mất tích mấy ngày mà không ai báo án?”
“Đã thông báo lên tỉnh chưa? Dịp lễ 1/5 đông khách du lịch, khả năng họ từ nơi khác đến cũng cao lắm.”
Đội trưởng Lý lập tức trả lời, sở đã liên kết hệ thống toàn quốc, phát thông báo đến tất cả các sở cảnh sát chú ý người mất tích. Nhưng đến giờ, không có bất kỳ hồ sơ mất tích nào khớp với hai mẹ con.
Nghe vậy, Trình Nhượng Thanh thở dài nhìn thi thể tôi và con gái:
“Nạn nhân chắc cũng chỉ ngoài ba mươi, con bé khoảng sáu tuổi, chẳng lẽ là hai mẹ con cô đơn không ai thân thích?”
Tôi và Nhị Nhị nhìn nhau, cười chua chát.
Người nhà chúng tôi đây mà, đang đứng ngay trước mặt, lại chẳng nhận ra chúng tôi!
Có lẽ Trình Nhượng Thanh đã quên— từ lúc anh ta bỏ rơi mẹ con tôi giữa cao tốc, anh ta chưa từng liên lạc lại lần nào.
Đêm đó, trên đường cao tốc, Nhị Nhị bất ngờ lên cơn sốt cao, Trình Nhượng Thanh khi ấy còn định chờ đến lối ra tiếp theo để đưa con đi viện…
Nhưng khi còn cách lối ra cao tốc khoảng 100km, chuông điện thoại anh ta vang lên.
“A Thanh, Tinh Tinh rơi từ tầng cao xuống, chết rồi… Nó cũng thích làm đẹp như em, vậy mà chết không còn nhận ra mặt… Anh có thể đến tiễn nó lần cuối không?”
Người đàn ông còn đang lo lắng vì cơn sốt của Nhị Nhị, vừa nghe thế đã hoảng loạn đến nỗi tay cầm vô-lăng cũng run rẩy: “Vi Vi, đừng khóc, anh đến ngay!”
Âm thanh gấp gáp vang lên, anh ta lập tức phanh gấp quay đầu xe, muốn lái ngược lại trên làn khẩn cấp để về sửa lại dung mạo cho… con chó của Sở Kiến Vi!
Anh ta hoảng hốt mở cửa xe, giục tôi và Nhị Nhị xuống:
“Chi Chi, em đưa Nhị Nhị đi bệnh viện. Anh phải quay về!”
Tôi không thể tin nổi—vì một con chó, anh ta nỡ lòng bỏ mặc mẹ con tôi giữa đêm đen trên đường cao tốc!
Nhị Nhị nóng hầm hập, cố chịu đựng rồi líu ríu nũng nịu với anh ta:
“Ba ơi, con khó chịu lắm… ba có thể đưa con và mẹ đến bệnh viện trước rồi hãy về được không?”
Tội nghiệp con bé, vẫn nghĩ ba nó có việc gấp ở chỗ làm. Chỉ mình tôi biết—Tinh Tinh, chỉ là một con chó.
Trình Nhượng Thanh không chịu nổi khi tôi phản đối, lập tức sa sầm mặt, mắng tôi không hiểu chuyện, thậm chí còn thô bạo kéo mẹ con tôi xuống xe.
Tôi nắm chặt tay anh ta, không cho anh ta rời đi—anh ta vẫn dửng dưng.
Tôi quỳ xuống van xin, chỉ nhận lại một cú tát trời giáng cùng tiếng gào giận dữ:
“Cút đi! Dù các người có chết ngay trước mặt tôi, cũng phải theo thứ tự! Tôi phải về sửa lại gương mặt cho con trai tao trước!”
“Các người muốn đi du lịch, tôi đã đưa ra ngoài rồi. Bây giờ Vi Vi gặp chuyện, tôi phải quay về với cô ấy và Tinh Tinh!”
Trước đây, tôi chỉ nghĩ mình không bằng bạch guyệt quang của anh ta.
Nhưng khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu: mẹ con tôi… thậm chí không bằng một con chó đã chết.
Trong mắt anh ta, Sở Kiến Vi luôn đứng hàng đầu, ngay cả con chó của cô ta cũng là người thân quan trọng. Còn tôi và con, chẳng là gì cả.
Tôi cõng con, lần mò trong bóng tối trên cao tốc, bàn chân rộp phồng đầy máu mới gặp được một người tốt bụng đồng ý dừng xe đón.
Chúng tôi đâu hay, “người tốt bụng” đó chính là kẻ săn mồi, đang chờ tôi kiệt sức để dễ dàng tiễn mẹ con tôi xuống địa ngục.
Khi tôi và con gái bị tra tấn đến chết, Trình Nhượng Thanh còn chẳng thèm bắt máy cuộc gọi cầu cứu của tôi.
Vì bận sửa lại dung mạo cho con chó của bạch guyệt quang, bận dỗ dành trái tim tổn thương của cô ta, bận nấu ăn cho cô ta, anh ta đã quên mất mẹ con tôi.
Trong mắt anh ta, mẹ con tôi… vốn không phải là gia đình.
Nghĩ đến cùng, thì đúng thật—tôi và Nhị Nhị cũng chỉ là hai mẹ con không chốn nương tựa mà thôi.
“Thầy Trình, đây là hai chiếc vòng tay chúng tôi tìm được tại hiện trường nơi vứt xác. Có thể khẳng định, nạn nhân không phải người nghèo.”
Pháp y Tô Nhan đưa bằng chứng ra, đặt lên bàn trước mặt Trình Nhượng Thanh.
Tôi lập tức căng thẳng.
Đó là hai chiếc vòng tay anh ta từng đích thân đặt làm cho tôi và con gái. Chỉ cần liếc mắt, chắc chắn anh ta sẽ nhận ra!
Trình Nhượng Thanh đưa mắt theo tay Tô Nhan, nhìn thoáng qua hai chiếc vòng tay đã bị đứt lìa.
Chỉ tiếc là, anh ta chỉ liếc một cái—rồi quay mặt đi.
Không một chút lưỡng lự. Không hề có dấu hiệu nhận ra.
“Đây là hàng khuyến mãi của mấy tiệm trang sức cao cấp, không có giá trị xác định danh tính người chết.”
Lời nói hờ hững ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Thì ra, món quà sinh nhật anh ta từng nói là đặt riêng cho mẹ con tôi… chẳng qua chỉ là hàng tặng kèm.
Ký ức mơ hồ ùa về, tôi chợt nhớ đến sợi dây chuyền đắt giá lấp lánh trên cổ Sở Kiến Vi. Hồi đó tôi từng xúc động vì nghĩ một người đàn ông khô khan như anh ta cũng biết tinh tế. Giờ mới thấy—mình thật ngốc.
“Các người cứ làm việc của mình đi. Tôi sẽ cố gắng phục dựng lại thi thể họ sớm nhất. Đến lúc đó, thân phận thật sẽ tự sáng tỏ.”
Mọi người lần lượt rời đi. Trình Nhượng Thanh bắt đầu tập trung vào công việc phục dựng.
Khâu phục hồi phần đầu là công đoạn phức tạp nhất.
Theo hiểu biết của tôi về anh ta, quá trình này ít nhất cũng sẽ mất ba ngày.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ dốc sức làm việc, không nghỉ không ngủ để rút ngắn thời gian.
Nhưng chỉ một cuộc gọi video từ Sở Kiến Vi—đã khiến mọi thứ dừng lại.
Cuộc gọi vừa nối máy, gương mặt căng thẳng của anh ta lập tức dịu lại, đầy ắp nụ cười dịu dàng:
“Vi Vi, hôm nay Tiểu Tinh có ngoan không? Em nói với nó nhé, ba làm xong việc sẽ về nấu món ngon cho
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰