Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 669 8 Năm Mới Nhận Ra Hiện Thực

Chương 5



5

Có đôi khi nghe thấy tiếng súng nổ từ xa, những vụ nổ rung trời, tôi như có thể trò chuyện với họ từ trong tâm tưởng.

Họ nói với tôi: “Thẩm Kim Nghi, con là tuyệt vời nhất.”

Nhưng tôi không ngờ lại gặp Chu Gia Vọng ở đây.

Anh đứng đó từ xa, dáng người gầy hơn trước, gương mặt tiều tụy, trên quần áo còn dính đầy bụi bặm.

Anh cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, vành mắt đỏ hoe, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ bật khóc.

“Kim Nghi, anh đã tìm em suốt bấy lâu nay…”

Tôi chỉ thoáng nhìn anh một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc cứu chữa bệnh nhân.

Tôi không có thời gian để cùng anh diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng đã quá hạn sử dụng.

Ở nơi này, thiết bị y tế thiếu thốn, nhân lực không đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm từ những cuộc tấn công.

Trong một môi trường mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc như thế này, không ai quan tâm anh đến từ đâu, cũng chẳng ai cần biết anh đến vì ai.

Đêm khuya, tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về căn lều dã chiến.

Chu Gia Vọng vẫn đang đợi ở đó.

Tôi qua loa rửa mặt, kéo anh ra ngoài, tránh làm phiền đến những người khác.

“Anh đến đây gây rối sao? Anh có biết nơi này nguy hiểm thế nào không?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã ôm chặt tôi vào lòng.

“Kim Nghi, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không?”

“Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, là anh đã nói những lời tồi tệ đó, là anh đã làm những chuyện tổn thương em.”

“Anh biết anh sai rồi.”

“Em về với anh đi, có được không?”

Giọng anh khàn đặc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Xin lỗi, là anh sai rồi… Xin lỗi…”

Mặc dù tay đã mỏi nhừ, tôi vẫn kiên quyết đẩy anh ra.

“Nói xong chưa?”

Gương mặt anh đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Ai có thể ngờ được?

Chỉ mới mấy tháng trước, Chu Gia Vọng vẫn còn tự tin rằng tôi sẽ mãi không rời khỏi anh.

Vậy mà giờ đây, anh lại trở thành một kẻ thảm hại, tuyệt vọng, cầu xin sự tha thứ của tôi.

Thấy tôi không chút dao động, cảm xúc của anh dần mất kiểm soát:

“Tại sao em không nói với anh là em sẽ rời đi?”

“Thẩm Kim Nghi, bao nhiêu năm tình cảm, em có chút lương tâm nào không?”

Tôi thực sự mệt mỏi.

Cố gắng giữ tỉnh táo, tôi nói: “Chu Gia Vọng, tôi không có thời gian để dây dưa với anh nữa.”

“Anh nghĩ tôi là gì, tôi không quan tâm.”

“Vì tôi không còn yêu anh nữa.”

“Vậy nên, làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa, được không?”

Anh cứng đầu giữ chặt lấy tay tôi, đôi môi run rẩy:

“Nhưng anh yêu em.”

“Thẩm Kim Nghi, anh yêu em.”

“Tất cả đều có thể giải thích, anh không phải không muốn kết hôn với em, anh chỉ ghét bị ép buộc, anh muốn chính anh là người cầu hôn em.”

“Chúng ta có tám năm bên nhau, đừng tàn nhẫn như vậy, anh xin em.”

Tôi thở dài, gỡ tay anh ra: “Chu Gia Vọng, từ khoảnh khắc anh nói chưa từng coi tôi là bạn gái, chúng ta đã không còn tương lai nữa.”

“Anh đi đi.”

15

Chu Gia Vọng không đi mà ở lại.

Nhân lực y tế không đủ, anh liền trở thành người khuân vác, chạy tới chạy lui cõng người bị thương.

Chàng thiếu gia có bệnh sạch sẽ cũng không còn sợ bẩn hay sợ mệt nữa.

Hơn nữa, vì từng học một số kỹ thuật sơ cứu khi theo tôi học đại học, anh cũng có thể hỗ trợ băng bó vết thương.

Mỗi lần tôi đuổi anh đi, anh lại đáng thương nói: “Anh không có ai đưa về. Anh tự tìm đường đến đây, giờ người ta đi mất rồi, bên ngoài vẫn đang có chiến tranh, đường sá bị cắt đứt.”

“Nếu em thực sự muốn anh chết thì anh cứ chạy thẳng ra ngoài kia lao vào đạn cũng được.”

Tôi im lặng, không nói nổi câu nào.

Chỉ đành phớt lờ anh.

Nghĩ bụng, đợi đến khi anh ăn hết chỗ lương khô mang theo, anh tự khắc sẽ biết đường mà rời đi.

Thấy tôi không muốn nói chuyện với anh, anh cũng không nhiều lời mà chỉ lặng lẽ quan sát, rồi sắp xếp giúp tôi đủ thứ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, có một ngày Chu Gia Vọng sẽ trở nên thấp hèn đến thế này.

Anh nói: “Năm em 12 tuổi mới đến nhà anh, cũng đề phòng anh như vậy, cảm thấy anh phiền phức, ồn ào, không chịu nói chuyện với anh.”

“Vậy nên anh đã cố tình giả vờ trưởng thành, học cách trầm lặng hơn, để dần dần khiến em mở lòng với anh.”

“Kim Nghi, anh vẫn có thể tiếp tục kiên nhẫn, đợi đến khi em chấp nhận anh lần nữa.”

Nhưng anh không biết rằng, phương châm sống của tôi là: Không hoài niệm quá khứ, không giẫm lên vết xe đổ.

Những người đã từng tổn thương tôi, tôi không bao giờ có thể tha thứ.

Hôm đó, khi tôi đang phẫu thuật cho bệnh nhân, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng nổ chấn động.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Giọng nói vội vã truyền qua loa phát thanh: “Sơ tán khẩn cấp!”

“Tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi đây!”

Tay tôi run lên nhưng vẫn cố gắng khâu vết thương.

Tự nhủ với bản thân: Không được hoảng loạn, Thẩm Kim Nghi!

Cuối cùng cũng hoàn thành việc băng bó, các bác sĩ khác đẩy bệnh nhân ra ngoài.

Tôi tháo găng tay, chạy nhanh ra ngoài.

Từ xa, lửa bốc cháy ngùn ngụt.

Tiếng súng vang lên không dứt.

Không ngờ bọn khủng bố lại bất ngờ tấn công nơi này.

Trạm y tế tạm thời rơi vào hỗn loạn, tất cả mọi người đều gấp rút rời đi.

Trong giây phút căng thẳng giữa sự sống và cái chết, tôi bị Chu Gia Vọng kéo chặt lấy tay: “Kim Nghi, đi mau!”

Không kịp nữa rồi.

“Cẩn thận!”

Một giây sau, tôi bị anh đẩy ngã xuống đất.

Ngay phía sau tôi—một quả đạn lạc phát nổ.

Thế giới xung quanh bỗng trở nên chói tai.

“Kim Nghi! Kim Nghi!”

Trong cơn choáng váng, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của anh.

“Không sao…”

Vừa đứng dậy—một quả bom khác phát nổ ngay bên cạnh.

Tôi nhìn thấy bức tường trước mặt sụp xuống.

Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của anh—

“Kim Nghi!!!”

16

Không biết đã hôn mê bao lâu, tôi mới dần dần tỉnh lại.

Cảm giác ấm áp trên cổ tay—có người vẫn luôn nắm lấy tay tôi.

“Chu Gia Vọng?”

Không ai trả lời.

Khu vực bị sập để lại một khoảng trống nhỏ, tôi và Chu Gia Vọng đều kẹt trong này.

Xung quanh tối đen như mực.

Tôi không biết còn ai khác bị vùi lấp không.

Theo bản năng, tôi siết chặt tay anh: “Chu Gia Vọng, đừng ngủ!”

Trong tình huống này, đôi khi chỉ cần hôn mê thôi là không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Phần thân dưới của tôi bị mắc kẹt, không thể cử động được.

Chỉ có thể đưa tay tìm kiếm anh.

Nhưng khi chạm vào người anh—tôi cảm nhận được một thanh sắt xuyên qua lưng anh.

Máu ẩm ướt lan ra xung quanh.

Tôi như chết lặng, đầu óc trống rỗng.

Không biết thanh sắt đã cắm sâu bao nhiêu.

Không biết đã cắm vào người anh bao lâu rồi.

Anh có vẻ đã rơi vào trạng thái sốc mất máu.

Nếu mất máu quá nhiều, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tôi vội buông tay anh ra, lục tìm trong túi.

May mắn là tôi luôn mang theo băng gạc sơ cứu bên mình.

Khi dần dần thích nghi với bóng tối, tôi cúi người lau sạch vết máu trên lưng anh, thử động vào thanh sắt.

Vô ích.

“Anh sắp chết rồi sao?”

Trong màn đêm ngột ngạt, giọng nói khàn khàn, yếu ớt của Chu Gia Vọng vang lên.

“Không đâu.”

Dù anh có là kẻ khốn nạn đến đâu thì với tư cách là một bác sĩ, cứu người là nguyên tắc tôi không thể từ bỏ.

“Chu Gia Vọng, anh tin tôi đi, tôi sẽ không để anh chết.”

Giọng nói của tôi có chút nghẹn ngào.

“Đừng khóc, Kim Nghi.”

“Em xem này, may mà anh đã đến, nếu không người bị thương chính là em rồi.”

Trong lúc tôi xử lý vết thương, anh ngắt quãng nói: “Anh nhớ lần anh bị ba đánh, em nhìn vết thương của anh mà khóc sưng cả mắt.”

 

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full


Bình luận