Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Chương 5



Tôi ngăn cô ấy lại: "Để tôi nói chuyện riêng với hắn."  

Cứ bị hắn quấy rầy mãi cũng không phải cách hay, thà dứt khoát nói cho rõ ràng để hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.  

Chi Chi tính khí nóng nảy, để tôi làm người nói chuyện là hợp lý nhất.  

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, cuối cùng cũng đồng ý.  

Cô ấy căn dặn tôi liên tục, nếu có gì bất thường thì hãy gọi, cô ấy sẽ đứng cách đó không xa chờ tôi.  

Tôi nhìn Tằng Dương: "Anh muốn nói gì?"  

Tằng Dương rút ra một tờ giấy kiểm tra nhăn nhúm từ trong túi, mở ra đưa tôi xem.  

"Na Na, tôi mắc bệnh nan y rồi..."  

Ngày trên tờ kết quả là nửa tháng trước, kết luận là ung thư gan giai đoạn cuối, tên là Tằng Dương.  

Tôi ngước lên nhìn hắn, thân hình gầy gò như bọc xương, mắt vàng ệch, dáng vẻ suy sụp, trông đúng là đáng thương...  

Nhưng thì sao chứ?  

Chẳng lẽ hắn mong tôi sẽ động lòng sao?  

Tôi nhếch môi: "Anh thật biết diễn, trông y như thật."  

Tằng Dương khẩn thiết nói: "Tôi không diễn đâu, tôi thật sự bị bệnh mà…"  

"Cho dù anh thật sự bệnh, thì có liên quan gì đến tôi?" Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, "Đã bệnh thì hãy đi chữa trị, bám lấy chúng tôi chẳng giúp anh hồi phục được đâu."

Thấy tôi định đi, Tằng Dương vội túm lấy tay tôi.  

Đôi mắt hắn ngấn lệ: "Tôi còn trẻ, không muốn chết đâu, Na Na, chúng ta biết nhau từ hồi cấp ba, cũng đã yêu nhau từ lâu, em nhẫn tâm nhìn tôi đi vào ngõ cụt sao?"  

Tôi cười lạnh nhạt, hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"  

Hắn đầy tự tin nói: "Na Na, tôi tin rằng em vẫn còn tình cảm với tôi. Người tôi yêu luôn là em mà, chỉ là ngoài kia có quá nhiều cám dỗ, nên tôi nhất thời không kìm được..."  

"Tôi thề sau này sẽ không bao giờ làm điều dại dột nữa. Chúng ta quay lại đi, được không? Ba mẹ tôi sẵn sàng đưa toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình cho em, chúng ta kết hôn và sinh một đứa con…"  

Cuối cùng tôi cũng hiểu, hắn muốn để lại một đứa con nối dõi!  

Việc tôi chấp nhận nói chuyện riêng đã cho hắn hy vọng, khiến hắn tưởng rằng tôi còn tình cảm với hắn, rồi trơ trẽn đòi tôi sinh con cho hắn!  

Loại gen kém cỏi thế này, còn cần phải lưu truyền sao?  

Tôi bật cười, nhìn hắn từ đầu đến chân.  

Thật đáng thương hại và buồn cười làm sao!  

Bị ánh mắt tôi soi mói, hắn không yên, nhích chân khó chịu: "Na Na, em... em không nói gì là đồng ý rồi đúng không?"  

Tôi lạnh lùng nói: "Bệnh của anh có lẽ không phải ở gan, mà là ở đầu óc."  

"Hả? Em nói vậy là sao?"  

"Tằng Dương, lấy tiền tiết kiệm của nhà anh mà ăn uống hưởng thụ đi, tận hưởng những ngày cuối đời, đừng tham lam thứ không thuộc về mình nữa."  

"Em từ chối tôi sao?" Mặt hắn tái đi, trông vừa xanh vừa vàng.  

Tôi cười khẩy: "Tôi từ chối thì lạ lắm sao? Ai muốn ở bên một kẻ sắp chếc mà lại khốn nạn như anh chứ?"  

"Nhưng chúng ta là bạn học cấp ba..."  

Tôi nhìn hắn đầy chán ghét: "Nếu biết anh là loại người như thế này, hồi cấp ba tôi đã chuyển trường rồi."  

Không muốn lãng phí thêm thời gian, tôi quay người định đi.  

Nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt.  

Tôi giật ra, nhưng không thể thoát.  

Dù hắn trông yếu đuối, sức lực lại khá mạnh.  

Gương mặt hắn trở nên hung ác, cắn răng nói nhỏ: "Na Na, em và Phương Chi Chi hợp sức chơi tôi, tôi không dám đụng nhà họ Phương, nhưng em thì tôi không sợ!"  

"Em sinh cho tôi một đứa con, chúng ta coi như xí xóa. Nếu không, tôi không để yên đâu!"  

Cơn giận nổi lên, tôi giơ tay còn lại và tặng hắn một cái tát mạnh.  

"Cút!"  

Tằng Dương bị đánh lệch cả mặt, ánh mắt lóe lên một tia hận thù, hắn nghiến răng lao về phía tôi!  

9

Tôi vừa định gọi người, thì đột nhiên một bóng người xông tới, kéo Tằng Dương qua một bên.  

Rồi tung những cú đấm mạnh vào mặt hắn!  

"Thứ gì đây, dám bắt nạt cả em gái tao!"  

Mắt tôi sáng lên: "Anh!"

Tằng Dương bị ăn hai cú đấm liền nằm bẹp dưới đất, giả chếc không nhúc nhích.  

Anh tôi chỉnh lại tay áo, phủi bụi trên quần áo rồi đi đến kiểm tra xem tôi có sao không.  

Thì ra, anh lái xe đến gara nhưng gọi mãi mà không được, liền xuống xe tìm tôi, vừa hay gặp Phương Chi Chi.  

Chi Chi dẫn anh đến chỗ này, và cả hai đã chứng kiến cảnh Tằng Dương định ra tay.  

Tôi vẫn còn chút sợ hãi: “May là anh đến kịp, anh ạ.”  

Anh tôi mỉm cười gật đầu: “Không sao, hai đứa em không sao là tốt rồi. Lên xe đi, anh đưa về.”  

Tôi định nói Chi Chi có xe, nhưng cô đã nhanh nhảu lên tiếng: “Vâng, cảm ơn anh Tân!”  

Tôi: "..."  

Có gì đó không đúng sao?

Tối hôm đó, Chi Chi bắt đầu tò mò hỏi chuyện về anh tôi.  

Chi Chi hoạt bát dễ thương, gia đình khá giả; còn anh tôi là một du học sinh ưu tú, trầm tính và điềm tĩnh, hai người trông lại khá hợp.  

Nghĩ kỹ thì… cũng không tệ.  

10

Nửa năm sau, tại sảnh tiệc của khách sạn.  

Tôi đang ở trong phòng trang điểm, nhìn thợ trang điểm chăm chút cho cô dâu.  

Bộ váy cưới thanh lịch quý phái, cô dâu xinh đẹp rạng ngời, tất cả đều giống như buổi lễ cưới nửa năm trước. Nhưng lần này, chú rể lại là anh trai tôi.  

Phương Chi Chi vừa gặp anh đã trúng tiếng sét ái tình, rồi bắt đầu theo đuổi mãnh liệt.  

Sự nhiệt tình của cô gái như ánh mặt trời làm ít ai có thể chống đỡ và anh tôi cũng nhanh chóng bị chinh phục.  

Sau nửa năm tìm hiểu, cả hai đã quyết định tiến đến hôn nhân.  

Ánh mắt Chi Chi ngập tràn niềm hạnh phúc, tưởng tượng về cuộc sống sau khi cưới.  

Cô quay sang nhìn tôi, giục tôi đi trang điểm.  

“Na Na, mau đi trang điểm đi. Em là phù dâu đấy, đừng để ai chiếm mất phần tỏa sáng đấy nhé.”  

Tôi bất đắc dĩ liếc cô: “Trước đây còn gọi chị là chị Minh Na, giờ gọi Na Na luôn rồi.”  

Thật ra tôi không muốn làm phù dâu, nhưng không chống đỡ nổi màn năn nỉ của cô nên cuối cùng cũng đồng ý.  

Chi Chi làm mặt hề trêu chọc: “Ai bảo giờ em là chị dâu của chị chứ.”  

Đang trang điểm, điện thoại của cả hai chúng tôi bất chợt vang lên.  

Chi Chi liếc nhìn một cái, bật cười: “Khoản bồi thường của em cuối cùng cũng về rồi.”  

Sau khi kiện Tằng Dương, hắn không chịu trả tiền, rất nhanh đã thành con nợ.  

Không ngờ, sau nửa năm, khoản bồi thường cuối cùng cũng lấy lại được.  

Tôi chợt nhớ ra điều gì: “Tằng Dương trước đây hình như có mua bảo hiểm thương mại. Nếu thật sự mắc bệnh, hắn có thể được bồi thường đấy, chỉ là quy trình hơi lâu. Tính thời gian thì chắc là vào tháng này.”  

Chi Chi chớp mắt: “Lẽ nào Tằng Dương thật sự bị ung thư gan?”  

Anh tôi đã quay về, khiến Tằng Dương không dám đến quấy rầy tôi nữa. Sau đó hắn biến mất, nghe nói là nhập viện.  

Nhưng tôi và Chi Chi đều nghĩ hắn chỉ giả mạo một tờ chẩn đoán để tìm cách lấy lòng thương hại thôi.

Trong suốt nửa năm qua, chúng tôi không còn quan tâm đến Tằng Dương, cũng chẳng biết hắn sống chếc ra sao. Những việc cần thiết đều đã được giao cho luật sư giải quyết.  

"Ai mà biết được," tôi lẩm bẩm.  

Trong lúc nghỉ giữa các bước trang điểm, tôi liếc nhìn điện thoại và thấy tin nhắn từ một người bạn học cấp ba.  

"Minh Na, cậu biết không, Tằng Dương chếc rồi!"  

Nhướn mày, tôi đáp lại: "Thật sao?"  

Bạn học nhắn ngay: "Thật đấy! Có người trong lớp mình còn đi dự đám tang nữa, ba mẹ hắn khóc đến sắp mù mắt rồi."  

Qua từng dòng tin nhắn của bạn, tôi ghép lại được những mảnh vụn về cuộc sống của Tằng Dương trong nửa năm qua.  

Hắn thật sự mắc bệnh, ung thư gan và tờ chẩn đoán kia là thật.  

Nhưng hắn không có tiền chữa trị, nợ nần chồng chất, còn người bạn thân mà hắn tin tưởng đã sớm bỏ đi khỏi thành phố, chẳng thể giúp gì. Ba mẹ hắn phải bán căn nhà duy nhất.  

Dù cố gắng đến mấy, hắn vẫn từng bước tiến về cái chếc.  

Không biết lúc trước lìa đời, hắn có thấy hối hận về những việc mình đã làm không?  

Hôm nay chính là ngày diễn ra tang lễ của hắn.  

Và tiền bồi thường bảo hiểm cũng vừa được chuyển vào đúng hôm nay.  

Bạn học còn gửi tôi một bức ảnh đám tang, trong ảnh là hai ông bà già đau khổ như đứt từng khúc ruột.  

Người bạn nhắn: "Con trai duy nhất mất rồi, hai người già đáng thương quá."  

Tôi chớp mắt, tự hỏi, có đáng thương không? Khi họ giúp Tằng Dương lừa gạt các cô gái, có bao giờ họ nghĩ đến sự đáng thương của các cô ấy?  

Cảm ơn bạn về thông tin, tôi đặt điện thoại xuống và quay sang Phương Chi Chi.  

"Chi Chi, Tằng Dương chếc rồi."  

Cô ngạc nhiên trong giây lát, rồi bật cười: "Hôm nay quả là một ngày tốt, toàn tin vui!"  

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy, tôi không khỏi nghĩ, may mắn biết bao khi chúng tôi kịp thời phát hiện ra bộ mặt tồi tệ của kẻ bội bạc ấy. Nếu không, Chi Chi có lẽ đã trở thành một người phụ nữ uất hận và đầy tổn thương.  

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời."  

(Hết) – Cảm ơn bạn đã ủng hộ Ngưu!

Nếu có sai sót, mong bạn góp ý tại bài viết hoặc ib cho page nhé! Mình rất vui khi thấy những góp ý từ bạn để mình hoàn thiện hơn! Bạn có cảm nghĩ thế nào về câu chuyện trên? Để lại bình luận dưới bài viết, chúng ta cũng cảm nhận nghen! Xiexie

(Đã hết truyện)

Kế Hoạch Khởi Động Lại Cuộc Đời (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Nữ cường, Báo Thù,

1

Tôi trợn tròn mắt, thực sự choáng váng:

“Thím, thím đang nói cái gì thế? Đây là con người chứ có phải đồ vật đâu mà muốn nhường là nhường được?”

Thím còn định nói thêm, nhưng bạn trai tôi cười cười đánh trống lảng:

“Thím hài hước thật đó!” rồi nhanh chóng đổi chủ đề.

Tối hôm đó, tôi không biết ăn nhầm gì mà đau bụng đi ngoài đến mức gần kiệt sức, bạn trai lập tức lái xe chở tôi đến bệnh viện.

Nghe tin, em họ tên là Hà Tiểu Tiểu nhất định đòi đi theo.

Bác sĩ bảo:

“Cô bị viêm dạ dày ruột cấp tính, phải truyền dịch.”

Bốn chai, mất vài tiếng mới xong.

Lúc đó đã là nửa đêm, trời thì rét cắt da cắt thịt, tôi thấy thương bạn trai nên nói:

“Mai mình còn phải lái xe đường dài về, anh không ngủ đêm nay thì mệt lắm đấy. Hay anh về nghỉ đi?”

Anh nói:

“Em ở đây một mình, anh không yên tâm.”

Tôi liếc nhìn Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh, cười nói:

“Còn có Tiểu Tiểu ở đây mà, con gái chăm con gái tiện hơn anh nhiều.”

Tiểu Tiểu cũng vội chen vào:

“Đúng rồi anh, anh về nghỉ đi, để em chăm chị là được.”

Hai chúng tôi năn nỉ mãi, cuối cùng anh cũng chịu đi.

Khoảng năm phút sau.

Tiểu Tiểu đột nhiên ôm bụng, nói đau bụng.

Tôi trêu:

“Ơ hay, em cũng bị viêm dạ dày ruột à?”

Tiểu Tiểu:

“Không, em đến tháng thôi…”

Tôi nhìn gương mặt vẫn trang điểm kỹ càng giữa đêm khuya, quan tâm bảo:

“Thế thì đừng để bị lạnh, kẻo sau này có bệnh. Anh rể chắc còn chưa đi xa, để chị gọi anh quay lại đón em.”

Tiểu Tiểu vội nói: “Chị, không cần đâu, em nói rồi mà, em ở lại chăm chị.”

Tôi: “Chị là người trưởng thành rồi, cần gì em chăm. Đi đi, chị nhắn anh rể rồi, anh đang đợi trước cổng viện đấy.”

Tiểu Tiểu làm bộ khó xử: “Vậy chị nhớ gọi nếu có gì nhé.”

Tôi gật đầu lia lịa, giục em mau đi.

Hai phút sau, bạn trai nhắn tôi biểu tượng “OK” trên WeChat.

Ngày hôm sau.

Tôi trở về nhà, thì thấy Tiểu Tiểu từ phòng khách dành cho tôi và bạn trai bước ra.

Vừa thấy tôi, cô ta như chim nhỏ bị hoảng loạn lao vào lòng bạn trai tôi: “Xin lỗi chị, là anh ấy ép em…”

Tôi tức đến bật cười: “Em không phải mới nói là đến tháng à?”

Mặt cô ta lập tức đỏ ửng.

Đêm qua còn mặt dày trèo lên giường, hôm nay nghe đến từ “đến tháng” đã xấu hổ không nói nên lời — diễn giỏi thật.

Bạn trai tôi nói: “Thôi, đừng trách cô ấy nữa. Bọn anh thật lòng yêu nhau, em nhường chỗ đi. Còn chiếc BMW, em cứ lái đi, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Tiểu Tiểu nghe thấy anh định cho tôi lái xe đi, liếc anh một cái đầy tủi thân nhưng không dám phản đối.

Lúc này, thím kéo theo em họ tôi từ phòng khác xồng xộc bước ra, hét lên: “Không thể để nó lái xe đi được!”

Tôi nhìn bốn người họ, cười lạnh: “Được thôi, tôi không cần chiếc xe đó, đưa tôi căn hộ ở vành đai ba Bắc Kinh, chúng ta coi như xong!”

Bạn trai: “Em muốn nhà thì…”

Anh còn chưa nói hết câu thì bị Tiểu Tiểu ngắt lời: “Anh, cứ để chị ấy lấy xe đi, dù sao tụi mình cũng có lỗi với chị ấy mà…”

Thế là tôi lái chiếc BMW rời khỏi quê, không còn bạn trai bên cạnh nữa.

Nhưng họ đâu biết—

Bạn trai tôi là trai bao tôi thuê.

Chiếc BMW cũng là tôi thuê.

Tất cả, chỉ là một vở kịch tôi đạo diễn cho màn tr ả  t hù.

2

Năm tôi năm tuổi, ba mẹ ly dị. Từ đó tôi sống nhờ ở nhà thím.

Mẹ bặt vô âm tín, ba đi làm xa, mỗi tháng đều gửi tiền về làm sinh hoạt phí cho tôi.

Nhưng số tiền đó chưa từng thực sự dùng cho tôi.

Ngược lại, tôi sống như một osin trong nhà họ.

Giữa mùa đông, tôi phải giặt quần áo cho cả nhà bằng nước lạnh, không được dùng máy giặt vì sợ tốn điện, cũng không được đun nước nóng vì sợ tốn củi.

Thậm chí cả đồ lót của con trai và con gái họ, tôi cũng phải giặt. Bởi theo lời thím tôi, tôi là “đồ vô dụng”.

Ăn cơm thì không được ngồi bàn, chỉ được chờ họ ăn xong rồi lấy cơm nguội chan canh lạnh ăn tạm. Có hôm không còn cơm, tôi phải vét lớp cháy khét ở đáy nồi mà ăn.

Có lần tôi đói quá chịu không nổi, phát hiện ngay cả con chó trong nhà cũng được ăn ngon hơn, nó còn có cả thịt.

Vậy là tôi đánh nhau với chó chỉ vì một sợi thịt.

Con chó ấy cũng chẳng coi tôi ra gì, lao vào cắn ống chân tôi, còn lắc qua lắc lại cho đến khi toạc da toạc thịt.

Chú tôi là người duy nhất trong nhà có chút lương tâm, dù sao cũng là em trai ruột của ba tôi. Thấy tôi bị cắn, chú bế tôi chạy đến trạm xá.

Chạy được nửa đường thì bị thím chặn lại:

“Bị chó cắn là chuyện lớn đó!” – chú tôi nói.

“Ch.t thì ch.t, ai bảo nó giành đồ ăn với chó? Ch.t rồi thì đáng đời chứ trách ai?” – thím tôi gắt.

May mà tôi mạng lớn, con chó đó không có dại, chỉ sốt cao hai ngày là qua. Nhưng đến tận bây giờ, chân tôi vẫn còn hai vết sẹo sâu hoắm.

Sau này, có hôm trong làng có người đi thu mua tóc.

Ông ta thấy tôi gầy tong gầy teo, nhưng tóc lại dài, đen bóng, liền hỏi tôi có bán tóc không.

Tôi hỏi: “Bán được bao nhiêu tiền?”

Ông ta bảo: “Một trăm tệ.”

Một trăm tệ! Tôi thực sự động lòng, nhưng vẫn không nỡ.

Tôi không giống em trai em gái họ, có quần áo mới và đồ chơi vào dịp lễ Tết. Thứ duy nhất khiến người ta khen tôi đẹp chính là mái tóc dài này.

Tối hôm đó, tôi ngủ rất say.

Mơ màng giữa đêm, tôi cảm giác có ai đó đang động vào tóc mình — nhưng mãi chẳng thể tỉnh dậy…

Sáng hôm sau, mái tóc dài của tôi biến mất.

Không chỉ mất sạch tóc, cả đầu tôi còn bị cạo loang lổ, chỗ lồi chỗ lõm.

Bạn từng xem kiểu tóc sau khi bị cắt trụi trong phim “Con Lừa Đội Nước” chưa? Tôi khi đó chẳng khác gì cô nhân vật chính bị cạo đầu trong phim đó cả.

Tôi trốn một mình trong căn phòng cũ để nông cụ mà khóc đến mắt sưng đỏ, trong khi em trai và em gái họ đứng ngoài cửa, ngậm kẹo mút khoe bộ quần áo mới của mình.

Tết năm đó, ba tôi về.

Ông mang theo rất nhiều đồ, tặng nhà thím đủ thứ quà, còn nói cảm ơn họ đã chăm sóc tôi suốt cả năm qua.

Ông lén hỏi tôi: “Thím con đối xử với con có tốt không?”

Tôi nhìn khuôn mặt già nua và đôi bàn tay đầy vết chai của ba, hai chữ “không tốt” làm sao tôi nói nổi.

Chỉ khi ba chuẩn bị rời quê quay lại thành phố làm việc, tôi mới hỏi nhỏ một câu:

“Ba, con có thể đi cùng ba không?”

Ba quay lại nhìn tôi: “Con à, phải học hành cho tốt, đừng giống ba, không có bản lĩnh, chẳng cho gia đình được cái gì.”

Cuối cùng, ông vẫn đi một mình.

Vài tháng sau, tin ba gặp chuyện trên công trình được báo về làng.

Ba tôi ngã từ trên cao xuống. Đúng lúc đó, công trình lại thi công sai quy định, không hề có lưới an toàn.

Ba tôi chết rồi.

Chỗ công trình đó bồi thường hai mươi vạn.

Hai mươi vạn ấy, dĩ nhiên là rơi vào túi thím tôi.

Sau đó, cuộc sống của tôi ngày càng khốn khổ.

Em trai họ học theo cách thím đối xử với tôi, hở chút là đánh chửi. Có lần nó ra tay quá mạnh, khiến trán tôi chảy máu. Chú tôi mắng nó một trận, thế là thím giận dữ nói:

“Con đàn bà đẻ ra thì cũng chỉ để cho đàn ông đánh thôi!”

Về sau, ở trường, em gái họ phát hiện người cô ta thầm thích lại lén thích tôi.

Thế là cô ta tung tin khắp trường, nói tôi là loại hư hỏng, từng phá thai.

Từ đó, tôi không còn một người bạn nào.

Ngay cả cậu con trai từng bảo tôi cười lên rất đẹp, người bị đồn là thích tôi, sau khi nghe những lời đồn đó cũng quay sang chửi tôi là “con điếm” ngay trước mặt, rồi dắt tay em gái họ tôi công khai yêu đương.

Đến tận bây giờ, mỗi khi nghe thấy hai từ đó, tôi vẫn phản ứng dữ dội như thể bị đâm vào tim.

Khi tôi bắt đầu có kinh nguyệt, thím chỉ cho tôi năm miếng băng vệ sinh, mỗi ngày một miếng.

Có một lần, bà phát hiện trong thùng rác có miếng băng chưa bị thấm máu hoàn toàn, lập tức dùng kẹp sắt gắp nó lên, mang tới trường, ném thẳng vào mặt tôi trước lớp, mắng tôi:

“Con vô tích sự! Chỉ tổ tốn tiền!”

Đôi khi tôi tự hỏi: mình đã làm gì khiến bà ấy căm ghét đến mức đó?

Nhưng nghĩ mãi, tôi vẫn không tìm được lý do nào.

Một lần, trường thu tiền quỹ lớp, mười đồng.

Cả lớp chỉ còn tôi chưa nộp. Tôi không dám xin thím nên lén đi tìm chú.

Chú lục trong chiếc tất rách lấy ra mười đồng, dúi vào tay tôi và dặn:

“Cất kỹ nhé, đừng để thím con biết.”

Không ngờ cảnh đó bị em trai họ nhìn thấy.

Khi thím biết chuyện, bà ta nổi điên, chặn tôi ngay cổng trường, bảo em trai họ lục soát người tôi.

Nó đã lấy tiền từ trước rồi, nhưng vẫn giả vờ tìm, còn cố tình thò tay vào áo tôi.

Tôi khóc lóc van xin thím và nó tha cho mình.

Thím khoanh tay đứng nhìn, rồi bất ngờ đá một cú mạnh vào sau đầu tôi:

“Con hồ ly! Mẹ mày là hồ ly, đẻ ra mày cũng là hồ ly!”

Ngay sau đó, trời đổ mưa.

Tôi như một mảnh vải rách bị vứt xuống đất, ướt sũng, mặc cho người qua đường giẫm đạp.

Chết đi cho rồi.

Cứ thế mà chết đi thôi.

Sau ngày hôm đó, tôi biến mất khỏi ngôi làng ấy.

3.

Tôi lái chiếc BMW quay lại tiệm trả xe.

“Không phải bảo dùng một tuần à?” – ông chủ tiệm, Tạ Gia Cường, cũng là bạn tôi, thấy tôi trả xe sớm thì tiện miệng hỏi.

“Mọi chuyện thuận lợi hơn dự tính.” – Tôi móc hộp thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho anh ta.

Tách—bật lửa lóe lên ánh lửa.

Hai chúng tôi dựa vào xe, nhả khói tán gẫu.

“Cảm ơn nhé.” – Tôi nói.

“Khách sáo gì, tiền thuê còn dư tôi chuyển lại vào WeChat cho cậu.”

“Không cần, để lần sau tôi còn dùng.”

Đinh—WeChat hiện thông báo chuyển khoản.

“Chuyện lần sau để lần sau tính, tôi không thích nợ người khác.” – Anh ta nói.

Tôi nhận tiền: “Tôi thì ngược lại, tôi không thích bị người khác nợ.”

Điếu thuốc vừa cháy hết, tôi đứng dậy chào tạm biệt.

Giữa dịp Tết, đường phố vắng tanh. Không khí Tết bao trùm lên cả thành phố, khiến sự cô quạnh càng thêm rõ rệt.

Tôi tựa đầu vào cửa kính xe buýt, nhận được tin nhắn từ “bạn trai”:

“Chị, cái em họ chị làm cùng ngành với em à?”

“?”

#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Kế Hoạch Khởi Động Lại Cuộc Đời

Kế Hoạch Khởi Động Lại Cuộc Đời

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 681	QUY TẮC THƯỢNG LƯU

#GSNH 681 QUY TẮC THƯỢNG LƯU

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 686	Bàn Tay Của Chúa

#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH 688	Hôn Nhân Thắng Bại

#GSNH 688 Hôn Nhân Thắng Bại

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full


Bình luận