#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa
Chương 1
1.
Đầu dây bên kia, giọng trưởng phòng Trần ở phòng y vụ cứ dĩ hòa vi quý.
“Bác sĩ Lục, bình tĩnh đã nào.”
“Lâm Hiểu Hiểu là cháu gái của chủ tịch Chu, nhà đầu tư lớn nhất bệnh viện mình. Cô bé vừa tốt nghiệp trường danh tiếng, còn trẻ con nên nhiệt tình hơi quá, cô thông cảm một chút.”
Tôi siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.
“Trưởng phòng Trần, đây không phải là nhiệt tình, đây là gây nguy hiểm cho tính mạng bệnh nhân! Phẫu thuật nối chi là một ca mổ phức tạp, môi trường vô trùng là yêu cầu tối thiểu. Cô ta cứ thế xông vào có thể gây nhiễm trùng, ông có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi chuyển sang giọng của chủ nhiệm khoa tôi.
“Lục Dao, thôi bỏ đi.”
“Chủ tịch Chu vừa duyệt kinh phí cho một dự án nghiên cứu mới của khoa ta, đừng gây thêm chuyện vào lúc này.”
Tôi dập máy, lồng ngực tắc nghẽn vô cùng.
Vừa về đến văn phòng, tôi đã thấy Lâm Hiểu Hiểu đứng ở cửa, mắt hoe đỏ, tay cầm một ly cà phê.
“Chị Lục, em xin lỗi, em thực sự biết lỗi rồi ạ.”
Cô ta đưa cà phê cho tôi, giọng nức nở khiến mấy cô y tá xung quanh lập tức nhìn tôi với ánh mắt ái ngại.
“Em chỉ muốn giúp chị thôi, thấy chị vất vả quá…”
Tôi nhìn gương mặt ngây thơ vô hại của cô ta mà trong lòng cười lạnh.
Hôm trước, gia đình của bệnh nhân bị cô ta rút ống thở cũng vì thấy bộ dạng này mà không làm lớn chuyện, chỉ nghĩ cô ta là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Nhưng tôi là bác sĩ, tôi biết vài phút thiếu oxy có ý nghĩa thế nào với một bệnh nhân vốn đã mong manh.
“Cầm đi.” Giọng tôi không có lấy một tia hơi ấm.
“Chị Lục, chị vẫn còn giận em sao? Chị uống một ngụm coi như tha thứ cho em đi mà.” Cô ta nài nỉ, thậm chí còn định đưa ống hút lên miệng tôi.
Tôi gạt phắt tay cô ta ra khiến ly cà phê nóng hổi đổ hết lên tay cô ta.
“Á!” Cô ta hét lên, nước mắt lập tức tuôn như mưa.
Bác sĩ Thẩm Triết ở phòng khám bên cạnh nghe tiếng liền lao ra, vội kéo tay Lâm Hiểu Hiểu xem xét đầy lo lắng.
“Lục Dao! Cô làm gì vậy! Hiểu Hiểu chỉ có ý tốt, sao cô có thể đối xử với em ấy như thế!”
Thẩm Triết, phó chủ nhiệm khoa chúng tôi, một tài năng trẻ được cả bệnh viện công nhận, và cũng là “hiệp sĩ” trung thành nhất của Lâm Hiểu Hiểu.
Tôi nhìn anh ta cẩn thận thổi nhẹ lên mu bàn tay Lâm Hiểu Hiểu, còn cô ta thì nép sau lưng anh ta, nước mắt lưng tròng, dùng đôi mắt vừa sợ hãi vừa tủi thân nhìn tôi.
Cảnh tượng này, ai không biết còn tưởng tôi mới là kẻ bắt nạt độc ác.
Tôi lười giải thích, lách qua họ, bước vào văn phòng và đóng sầm cửa lại.
Cô gái này không phải đến để thực tập. Cô ta đến để “phổ độ chúng sinh” cho tôi bằng sự ngu xuẩn của mình.
2.
Sáng hôm sau, tôi tiếp nhận một bệnh nhân bị bỏng diện rộng, việc xử lý vết thương phải được thực hiện trong môi trường vô trùng tuyệt đối.
Tôi mặc áo phẫu thuật, đeo khẩu trang và găng tay, chuẩn bị làm sạch vết thương cho bệnh nhân.
Cửa phòng điều trị đột nhiên bị đẩy ra.
Lâm Hiểu Hiểu ôm một chậu lô hội cao gần bằng nửa người, hớn hở chạy vào.
“Chị Lục! Em đến giúp chị đây!”
Cô ta không mặc đồ vô trùng, không đeo khẩu trang, cứ thế ôm một chậu cây còn dính đầy đất cát xông thẳng vào phòng điều trị vô trùng.
Sợi dây lý trí trong đầu tôi “bựt” một tiếng, đứt tung.
“Ra ngoài!”
“Chị Lục, đừng vội mà.” Cô ta hoàn toàn không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại còn như dâng vật quý mà bẻ một nhánh lô hội lớn.
“Bà em nói gel lô hội tươi có tác dụng thần kỳ với vết bỏng, hoàn toàn tự nhiên không kích ứng! Tốt hơn mấy loại thuốc hóa học của các chị nhiều!”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰