#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa
Chương 2
Nói rồi, cô ta định bôi thứ nước nhầy nhụa, xanh lè đó lên vết thương máu thịt lẫn lộn của bệnh nhân.
“Dừng tay!” Tôi quát lên, lao tới như một mũi tên và nắm chặt cổ tay cô ta.
Bệnh nhân là một chàng trai trẻ mới đôi mươi, vốn đã căng thẳng vì đau đớn và sợ hãi, bị cô ta dọa cho một phen, cơ thể bắt đầu run lên bần bật.
“Cô đang làm gì vậy? Cô muốn vết thương của cậu ấy nhiễm trùng rồi phải cắt chi à!” Tôi gần như gầm lên.
Lâm Hiểu Hiểu bị khí thế của tôi dọa cho ngây người, nhánh lô hội trên tay rơi “bộp” xuống đất.
Mắt cô ta lại đỏ hoe, mếu máo tủi thân: “Em… em chỉ muốn giúp anh ấy mau khỏi thôi mà… Sao chị lại hung dữ như vậy…”
Đúng lúc này, Thẩm Triết lại một lần nữa xuất hiện như một vị anh hùng.
Anh ta cau mày bước vào, che chắn cho Lâm Hiểu Hiểu rồi nhìn tôi với vẻ mặt không đồng tình.
“Lục Dao, chú ý thái độ của cô. Hiểu Hiểu chỉ là thực tập sinh, em ấy không biết những điều này, cô không thể nói chuyện tử tế được à?”
“Hơn nữa, Hiểu Hiểu cũng chỉ có lòng tốt, cô có cần phải nổi giận như vậy không?”
Tôi nhìn đôi nam nữ không biết phải trái này mà tức đến bật cười.
“Phó chủ nhiệm Thẩm, nếu anh thấy cô ta tốt bụng như vậy thì anh xử lý bệnh nhân này đi?”
“Hoặc là, bây giờ anh đi xin chủ nhiệm khoa, chuyển cô thực tập sinh ‘tốt bụng’ này về dưới trướng anh. Chùa tôi nhỏ, không chứa nổi vị Phật lớn này.”
Sắc mặt Thẩm Triết lập tức trở nên khó coi.
Xử lý bệnh nhân bỏng diện rộng vừa vất vả lại có nguy cơ cao, anh ta đời nào chịu nhận củ khoai lang phỏng tay này.
“Lục Dao, thái độ của cô là sao vậy? Đúng là không thể nói lý lẽ!”
Anh ta thẳng thừng cởi áo phẫu thuật, kéo Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn đang thút thít bỏ đi. Trước khi đi còn không quên quay lại lườm tôi một cái.
Tôi hít một hơi thật sâu, trấn an bệnh nhân đang hoảng sợ rồi bắt đầu lại công việc.
Dưới ánh đèn phòng mổ, tôi nhìn vết thương kinh hoàng của bệnh nhân, dự cảm chẳng lành trong lòng ngày một lớn.
Mỗi lần Lâm Hiểu Hiểu ra tay “giúp đỡ”, cô ta đều giẫm chính xác lên lằn ranh đỏ của an toàn y tế và tính mạng con người.
Đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp.
3.
Chiều hôm đó, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân VIP đặc biệt. Đó là một doanh nhân có tiếng trong thành phố, vì nuốt phải xương cá nên cần nội soi họng khẩn cấp.
Vị tổng giám đốc Vương này ai cũng biết là mắc chứng rối loạn lo âu, có nỗi sợ bệnh viện bẩm sinh.
Chủ nhiệm khoa đã đích thân chỉ định tôi phụ trách.
Trước khi phẫu thuật, tôi cố tình điều Lâm Hiểu Hiểu đi chỗ khác, bảo cô ta đến phòng lưu trữ sắp xếp bệnh án cũ và dặn đi dặn lại rằng không được rời đi trước khi tôi xong việc.
Tôi kiên nhẫn giải thích toàn bộ quy trình cho ông Vương và gia đình, cố gắng xoa dịu cảm xúc của ông.
Thấy tâm trạng ông Vương dần ổn định, giấy đồng ý phẫu thuật cũng chuẩn bị được ký.
Cửa phòng hội ý đột nhiên bị đẩy mạnh.
Lâm Hiểu Hiểu bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn, tươi cười bước vào.
“Tổng giám đốc Vương, đừng căng thẳng! Cháu cắt ít hoa quả cho ông và gia đình đây ạ, bổ sung vitamin, tăng cường sức đề kháng!”
Thái dương tôi giật thon thót.
Vợ ông Vương vừa định mở lời cảm ơn thì Lâm Hiểu Hiểu đã tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ông.
“Tổng giám đốc Vương, ông đừng sợ, nội soi chỉ là một kiểm tra nhỏ thôi, nhanh lắm.”
Cô ta vỗ vai ông Vương, nói bằng một giọng cực kỳ thản nhiên: “Cứ cho là, cháu nói là cứ cho là thôi nhé, lỡ không may cổ họng bị chọc thủng thì cũng không sao đâu ạ!”
“Tay nghề của chị Lục nhà cháu giỏi lắm, chắc chắn sẽ khâu lại cho ông đẹp như mới! Giống như vá lốp xe ấy, xoẹt một cái là xong ngay!”
Cả căn phòng lập tức im phăng phắc như tờ.
Mắt ông Vương trợn trừng, môi bắt đầu tím tái, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay ông ré lên hồi chuông báo động chói tai – nhịp tim tăng vọt lên một trăm tám mươi.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰