#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa
Chương 4
Trong bóng tối, giọng bác sĩ gây mê có chút hoảng loạn.
Tim tôi chùng xuống tận đáy vực.
Nguồn điện dự phòng đã không khởi động.
Ba mươi giây chết chóc đó dài như cả một thế kỷ.
Chúng tôi dựa vào đèn chiếu sáng khẩn cấp và các thao tác thủ công để ổn định tình hình của bệnh nhân, nhưng chiếc xương cá vì sự cố đột ngột này đã trượt sâu hơn vào trong.
Độ khó và rủi ro của ca phẫu thuật tăng lên theo cấp số nhân.
Sau đó, bộ phận kỹ thuật đến kiểm tra đường dây và phát hiện vấn đề trong hộp cầu dao của khu vực phòng mổ.
Công tắc nguồn điện dự phòng đã bị ai đó gạt từ chế độ “Tự động” sang “Bảo trì”.
Một công nhân sửa chữa nói rằng nửa tiếng trước, anh ta thấy Lâm Hiểu Hiểu lảng vảng một mình gần hộp cầu dao, miệng còn lẩm bẩm: “Nhiều nút xanh xanh đỏ đỏ thế này, đẹp thật.”
Tôi lao ra khỏi phòng mổ, tìm kiếm bóng dáng Lâm Hiểu Hiểu khắp bệnh viện.
Cuối cùng, tôi tìm thấy cô ta trên sân thượng.
Cô ta đang đứng cùng Thẩm Triết. Anh ta cầm một chiếc hộp, còn cô ta thì lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên và vui sướng.
Nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt cô ta tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt hoảng hốt quen thuộc đến mức tôi không thể nào quên.
“Chị… chị Lục? Chị… chị tìm em ạ?”
Tôi bước từng bước về phía cô ta, giọng lạnh như băng.
“Là cô làm phải không?”
5.
Đồng tử của Lâm Hiểu Hiểu co rút lại, cô ta theo phản xạ nép sau lưng Thẩm Triết.
Thẩm Triết tiến lên một bước, che chắn hoàn toàn cho cô ta, nhíu mày nhìn tôi.
“Lục Dao, cô lại phát điên cái gì vậy? Hiểu Hiểu ở cùng tôi cả ngày, em ấy có thể làm gì được?”
“Tôi phát điên?” Tôi chỉ tay về phía phòng mổ, ngón tay run lên vì giận dữ. “Anh có biết không, chỉ vừa nãy thôi, nguồn điện dự phòng phòng mổ của chúng tôi đã bị ai đó ngắt! Bệnh nhân suýt nữa đã chết trên bàn mổ!”
“Xương cá của ông Vương đã trượt sâu vào thực quản, có thể đâm thủng động mạch chủ bất cứ lúc nào! Bây giờ anh nói với tôi là tôi đang phát điên sao?”
Sắc mặt Thẩm Triết cũng biến đổi, nhưng anh ta vẫn cố già mồm.
“Thì cũng không liên quan gì đến Hiểu Hiểu! Chắc chắn là do thiết bị cũ hoặc lỗi của công nhân sửa chữa! Cô đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu một thực tập sinh!”
Lâm Hiểu Hiểu ló đầu ra từ sau lưng anh ta, rơm rớm nước mắt nói: “Chị Lục, em xin lỗi, là lỗi của em.”
“Hôm nay em không nên cứ quấn lấy anh Thẩm, bắt anh ấy đi cùng… Nếu không phải tại em, anh Thẩm đã có thể ở trong phòng mổ giúp chị rồi. Chị cứ phạt em đi, đừng trách anh Thẩm.”
Lời này nói ra không chê vào đâu được. Vừa tự minh oan cho mình, vừa tiện thể bán cho Thẩm Triết một ân huệ, lại còn lái mọi mũi dùi về phía “thành kiến” của tôi đối với cô ta.
Đúng là trình độ thượng thừa, đáng kinh ngạc.
Tôi nhìn họ, bỗng cảm thấy thật bất lực.
Với hai kẻ chỉ sống trong thế giới của riêng mình, nói lý lẽ là vô ích.
Gia đình ông Vương quả nhiên nổi giận, ngay lập tức tuyên bố sẽ kiện bệnh viện.
Viện trưởng phải đích thân ra mặt, triệu tập một cuộc họp khẩn.
Tại cuộc họp, Thẩm Triết đổi trắng thay đen, chĩa mũi nhọn vào tôi, ám chỉ rằng tôi đã kiểm tra trước phẫu thuật không kỹ càng nên mới dẫn đến sự cố nghiêm trọng như vậy.
Còn Lâm Hiểu Hiểu, lại một lần nữa diễn vở kịch “tất cả là lỗi của em, em xin chịu mọi trách nhiệm”.
Cuối cùng, viện trưởng đưa ra quyết định.
Tôi, tạm thời bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra.
Thẩm Triết, được giao trọng trách lúc lâm nguy, thay tôi trở thành người phụ trách chính cho quá trình điều trị tiếp theo của ông Vương.
Còn Lâm Hiểu Hiểu, vì “dũng cảm nhận trách nhiệm”, nên được xử lý nhẹ nhàng, chỉ cần viết một bản kiểm điểm.
Lúc bước ra khỏi phòng họp, tôi cảm thấy cả thế giới chỉ còn một màu xám xịt.
Thẩm Triết ôm lấy Lâm Hiểu Hiểu, lướt qua vai tôi.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰