#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa
Chương 5
Tôi nghe rõ mồn một Lâm Hiểu Hiểu dùng một âm lượng chỉ đủ ba chúng tôi nghe thấy, đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
Khoảnh khắc đó, mọi sự tức giận và tủi nhục đều tan biến, đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đây không phải là sự cố, cũng không phải là trùng hợp.
Đây là một cuộc săn lùng đã được lên kế hoạch từ trước, nhằm vào tôi.
6.
Tôi bị đình chỉ, điện thoại liên tục reo lên với đủ các cuộc gọi hỏi thăm và dò la tin tức.
Tôi không trả lời ai cả, tự nhốt mình trong nhà.
Tôi cần phải bình tĩnh.
Tôi xâu chuỗi lại tất cả những chuyện đã xảy ra kể từ khi Lâm Hiểu Hiểu vào làm.
Tắt máy theo dõi điện tâm đồ, rút ống thở, dùng lô hội dính đất đắp lên vết bỏng, ví von ca nội soi họng với việc vá lốp xe, và ngắt nguồn điện dự phòng vào thời điểm phẫu thuật quan trọng nhất.
Mỗi lần, cái cớ của cô ta đều là “ý tốt”, “ngây thơ”, “không hiểu chuyện”.
Và mỗi lần, đều nhắm chính xác vào những khâu yếu nhất, chí mạng nhất trong quy trình y tế.
Nếu một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, thì nhiều lần như vậy, chắc chắn là có chủ đích.
Đây căn bản không phải là một thực tập sinh ngu ngốc đến tận trời, đây là một kẻ báo thù có tâm cơ thâm sâu và diễn xuất tài tình.
Nhưng tôi và cô ta không thù không oán, tại sao cô ta lại làm vậy với tôi?
Tôi mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm mọi thông tin về Lâm Hiểu Hiểu.
Tốt nghiệp trường danh tiếng, thành tích xuất sắc, hồ sơ sáng láng.
Chú là nhà đầu tư của bệnh viện, chủ tịch Chu.
Mọi thứ trông có vẻ rất bình thường.
Cho đến khi, trong một bài đăng không mấy nổi bật trên diễn đàn cựu sinh viên, tôi nhìn thấy một tấm ảnh cũ.
Đó là ảnh chụp tập thể của một cuộc thi kiến thức y khoa trong trường vài năm trước. Lâm Hiểu Hiểu đứng trong đội thắng cuộc, cười rạng rỡ.
Và đứng bên cạnh cô ta là một chàng trai có nét mặt khá giống cô ta.
Bài đăng có đề cập đến tên của chàng trai đó, Lâm Hạo Vũ.
Cái tên này như một tia sét đánh thẳng vào một góc ký ức sâu thẳm của tôi.
Tôi lao vào phòng làm việc, lục tìm những hồ sơ bệnh án từ vài năm trước.
Với đôi tay run rẩy, tôi tìm thấy cái tên đó.
Lâm Hạo Vũ, nam, 22 tuổi.
Ba năm trước, cậu ta được đưa đến bệnh viện chúng tôi cấp cứu sau một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc.
Gãy xương nhiều chỗ, xuất huyết nội tạng, tăng áp lực nội sọ.
Lúc được đưa đến bệnh viện, cậu ta đã không còn dấu hiệu sinh tồn.
Bác sĩ chính chịu trách nhiệm cấp cứu lúc đó, là tôi.
Tôi nhớ rất rõ, đó là ca bệnh bi thảm nhất mà tôi từng gặp sau khi trở thành bác sĩ điều trị chính.
Chúng tôi đã giành giật trong ba tiếng đồng hồ, dùng mọi phương pháp có thể, nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo cậu ta về từ tay tử thần.
Lúc đó, người nhà cậu ta đã khóc đến xé lòng ngoài phòng phẫu thuật, liên tục gào thét “các người là hung thủ”.
Tôi hiểu cảm xúc của người nhà, nhưng y học không phải là thần học, chúng tôi là người, không phải là thần thánh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ba năm sau, em gái của người đã khuất lại xuất hiện trong khoa của tôi với tư cách là một thực tập sinh, dùng một cách thức gần như điên cuồng để trả thù tôi.
Cô ta không muốn tôi chết.
Cô ta muốn hủy hoại tôi, hủy hoại đôi tay mà tôi luôn tự hào, hủy hoại tất cả danh dự và tương lai của tôi với tư cách là một bác sĩ.
Cô ta muốn tôi cũng phải nếm trải cảm giác mất đi thứ quý giá nhất là như thế nào.
7.
Khi đã biết động cơ, mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Tôi cần bằng chứng.
Bằng chứng có thể chứng minh mọi hành vi của cô ta đều là “cố ý” chứ không phải “vô tình”.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là camera giám sát.
Để đảm bảo an toàn y tế và tránh tranh chấp, hầu hết các khu vực công cộng, phòng điều trị quan trọng và hành lang phòng mổ trong bệnh viện đều được lắp camera.
Tôi lập tức gọi cho một người bạn làm ở phòng công nghệ thông tin của bệnh viện.
“Giúp tôi một việc, trích xuất vài đoạn camera giám sát.”
Tôi nói cho anh ta những thời điểm và địa điểm quan trọng mà Lâm Hiểu Hiểu đã xuất hiện.
“Đặc biệt là camera ở gần hộp cầu dao khu vực phòng mổ, và cả ở phòng phẫu thuật nối ngón tay lần trước nữa.”
“Chị Dao à, việc này… theo quy định thì không được đâu.” Bạn tôi có vẻ khó xử.
“Coi như tôi nợ cậu một ân huệ.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. “Được rồi, em sẽ thử, nhưng không đảm bảo được đâu nhé.”
Cúp máy, tôi lại nhớ đến cô y tá đã chứng kiến Lâm Hiểu Hiểu “thổi tiên khí” vào ngón tay bị đứt.
Tôi gọi cho cô ấy.
“Tiểu Nhã, là chị Lục Dao đây.”
“Bác… bác sĩ Lục.” Giọng cô y tá có chút căng thẳng.
“Chị cần em giúp một việc, em hãy viết lại toàn bộ những gì em đã thấy ngày hôm đó, coi như một bản tường trình.”
“Em…” Cô ấy do dự. “Nhưng phó chủ nhiệm Thẩm…”
“Chị biết em sợ anh ta. Nhưng em hãy nghĩ xem, nếu hôm nay người nằm trên bàn mổ là người nhà của em, em có muốn bác sĩ của mình bị một kẻ điên quấy rối không? Chúng ta là nhân viên y tế, giới hạn của chúng ta là sự an nguy của bệnh nhân, chứ không phải là sở thích của một vị lãnh đạo nào đó.”
“Em giúp chị cũng chính là giúp chúng ta, giúp chúng ta giữ vững nguyên tắc của nghề này.”
Có lẽ những lời của tôi đã tác động đến cô ấy, cô ấy im lặng một lúc rồi nói: “Vâng, bác sĩ Lục, em sẽ viết.”
Hai ngày sau, tôi nhận được một email mã hóa, bên trong là vài đoạn video.
Và cả bản tường trình chi tiết có chữ ký của Tiểu Nhã gửi đến.
Tôi mở đoạn video đầu tiên, là camera giám sát ở hộp cầu dao khu vực phòng mổ.
Trong video, Lâm Hiểu Hiểu lén lút xuất hiện trước hộp cầu dao.
Cô ta không chỉ “tò mò nhìn” như lời người công nhân nói, mà đã rất chính xác, mở một hộp điện ra, dùng ngón tay di qua lại trên mấy công tắc, cuối cùng, không chút do dự mà gạt công tắc ghi “Nguồn điện dự phòng” từ “Tự động” sang “Bảo trì”.
Làm xong tất cả, cô ta còn cẩn thận nhìn trái ngó phải, xác nhận không có ai mới thản nhiên rời đi.
Ánh mắt lúc đó, lạnh lùng, tàn nhẫn, hoàn toàn khác xa với con thỏ trắng ngây thơ vô tội mà tôi thường thấy.
8.
Tôi mở đoạn video thứ hai, là camera của phòng phẫu thuật nối ngón tay.
Vì góc quay nên hình ảnh không được rõ nét, cũng không nghe được âm thanh.
Tuy nhiên, tôi có thể thấy rõ rằng, sau khi xông vào phòng mổ, Lâm Hiểu Hiểu không lập tức thổi vào ngón tay bị đứt.
Cô ta dừng lại một chút, ánh mắt găm chặt vào tôi.
Ánh mắt đó chứa đầy sự oán độc và hả hê.
Sau đó, cô ta mới cúi xuống, thực hiện hành động vô cùng lố bịch đó với ngón tay mỏng manh kia.
Tôi tua đi tua lại đoạn video vài giây đó, cố gắng đọc khẩu hình của cô ta.
Quá mờ, không nhìn rõ.
Nhưng tôi không cần phải nhìn rõ nữa.
Ánh mắt của cô ta đã nói lên tất cả.
Cuối cùng, tôi cầm lên bản báo cáo ca tử vong của Lâm Hạo Vũ.
Ký ức của ba năm trước ùa về.
Đó là một cuộc cấp cứu đã định trước sẽ thất bại.
Tôi nhìn mấy chữ “Cấp cứu không thành công, tử vong lâm sàng” lạnh lẽo trên báo cáo, và bỗng nghĩ đến một người khác.
Thẩm Triết.
Tại sao anh ta lại hết lòng bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu như vậy?
Chỉ vì cô ta là cháu gái của nhà đầu tư? Chỉ vì anh ta có ý với cô ta?
Không đúng.
Con người Thẩm Triết, tôi hiểu rõ anh ta, một kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi.
Không có lợi ích đủ lớn, anh ta sẽ không bao giờ mạo hiểm đắc tội với tôi, thậm chí ảnh hưởng đến tương lai của mình để làm chuyện này.
Tôi sắp xếp lại dòng thời gian một lần nữa.
Lâm Hiểu Hiểu vào làm, Thẩm Triết bắt đầu săn đón cô ta.
Dự án nghiên cứu mà chủ nhiệm khoa đã đề cập, Thẩm Triết là người phụ trách, và nguồn vốn đến từ chú của Lâm Hiểu Hiểu, chủ tịch Chu.
Dự án này, tôi nhớ rất rõ.
Nửa năm trước, khi Thẩm Triết trình bày ý tưởng sơ bộ trong cuộc họp khoa, tôi đã chỉ ra công khai một vài lỗ hổng logic nghiêm trọng trong phương án nghiên cứu của anh ta.
Lúc đó, anh ta đã rất bẽ mặt.
Bây giờ nghĩ lại, anh ta bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu, một là để lấy lòng chủ tịch Chu, giữ vững kinh phí cho dự án của mình.
Hai, có lẽ cũng là mượn Lâm Hiểu Hiểu như một con dao để trả thù tôi, kẻ đã từng làm anh ta mất mặt.
Hai người họ, một vì thù riêng, một vì lợi riêng, đã ăn nhịp với nhau.
Và tôi, chính là mục tiêu chung của họ, là con cừu non chờ bị làm thịt.
Tôi nhìn vào chuỗi bằng chứng đan xen trên màn hình máy tính và bật cười.
Thì ra là vậy.
Tôi tắt máy tính, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Trong gương là một người phụ nữ với vẻ mặt tiều tụy, hốc mắt sâu hoắm.
Nhưng trong đôi mắt đó, không còn sự hoang mang và giận dữ, chỉ còn lại ngọn lửa lạnh lẽo đang bùng cháy.
Đình chỉ để điều tra?
Tốt lắm.
Tôi cần thời gian để mài sắc lại con dao mổ của mình.
Lần này, thứ tôi muốn cắt bỏ, là khối u ác tính đang bám rễ trong bệnh viện.
9.
Một tuần sau, buổi điều trần của bệnh viện diễn ra đúng lịch trình.
Địa điểm là phòng họp lớn trên tầng thượng, có mặt đầy đủ viện trưởng, các chủ nhiệm khoa và cả đội ngũ luật sư của ông Vương.
Khung cảnh này không giống một buổi điều trần, mà giống một phiên tòa xét xử công khai.
Và tôi, chính là tội nhân đang chờ tuyên án.
Tôi mặc một chiếc áo blouse trắng phẳng phiu, bình thản bước vào phòng họp.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, có thương cảm, có hả hê, có thờ ơ.
Thẩm Triết ngồi cạnh viện trưởng, complet cà vạt chỉnh tề, dáng vẻ đắc ý.
Nhìn thấy tôi, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười khinh miệt, ánh mắt tràn đầy tư thế của kẻ chiến thắng.
Lâm Hiểu Hiểu thì ngồi sau anh ta, mặc một chiếc váy liền đơn giản, đầu cúi gằm, đôi vai khẽ run, trông như một con nai nhỏ hoảng sợ.
Cuộc họp bắt đầu, viện trưởng trình bày ngắn gọn về sự việc.
Sau đó, Thẩm Triết đứng dậy.
Anh ta mở slide trình chiếu, bắt đầu bài “Báo cáo phân tích sự cố” đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Anh ta nói từ việc thiết bị phòng mổ đã cũ, cho đến khả năng tôi đã có sai sót trong thao tác cá nhân, viện dẫn kinh điển, trình bày mạch lạc.
Cuối cùng, anh ta lái kết luận về phía tôi, cho rằng tôi “có thể do áp lực công việc gần đây quá lớn, trạng thái tinh thần không tốt, dẫn đến phán đoán sai lầm trước tình huống đột ngột”.
Một bài phát biểu đường đường chính chính, vừa rũ sạch trách nhiệm cho mình, vừa tỏ ra mình là người vô tư công bằng, khiến người khác phải tin phục.
Cả phòng họp im phăng phắc, tất cả đều bị bài “phân tích chuyên nghiệp” của anh ta làm choáng ngợp.
Đội ngũ luật sư của ông Vương liên tục gật đầu, rõ ràng rất hài lòng với lời lẽ của anh ta.
Sau khi Thẩm Triết ngồi xuống, viện trưởng nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu.
“Lâm Hiểu Hiểu, cô có gì muốn nói không?”
Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy, nước mắt chực trào.
“Thưa viện trưởng, thưa các thầy cô, em xin lỗi.”
“Tất cả là lỗi của em, hôm đó là do em cứ quấn lấy anh Thẩm, hỏi anh ấy rất nhiều câu hỏi ngây ngô, làm anh ấy phân tâm, cũng ảnh hưởng đến tâm trạng trước ca mổ của chị Lục.”
“Nếu… nếu chị Lục vì em mà trạng thái không tốt, thì em xin chịu mọi trách nhiệm!”
Cô ta cúi gập người, khóc nức nở.
Một màn phối hợp thật hoàn hảo.
Một kẻ chuyên té nước bẩn, một người chuyên lấy lòng thương hại.
Họ đã cùng nhau giăng một tấm lưới không kẽ hở để bẫy tôi.
Viện trưởng nhìn tôi, mặt sa sầm, cầm quyết định xử lý trên bàn lên, chuẩn bị mở lời.
“Khoan đã.”
Tôi đứng dậy, giọng không lớn nhưng đủ rõ để vang khắp phòng họp.
“Thưa viện trưởng, trước khi ngài tuyên bố quyết định, có thể cho tôi mười phút được không?”
“Tôi cũng có một vài ‘tài liệu phân tích sự cố’ mới, muốn chia sẻ với mọi người.”
10.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Thẩm Triết nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia bất an.
Lâm Hiểu Hiểu ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn tôi, mắt mở to.
Tôi không để ý đến họ, lấy USB ra cắm vào máy tính của phòng họp.
“Trước khi bắt đầu, tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến sinh viên thực tập của chúng ta, cô Lâm Hiểu Hiểu.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ta, “Cảm ơn cô, vì đã dùng những hành động ‘ngây thơ trong sáng’ của mình để phơi bày những lỗ hổng quản lý khổng lồ của bệnh viện.”
Sắc mặt Lâm Hiểu Hiểu lập tức trắng bệch.
Tôi nhấn nút phát.
Trên màn hình lớn, đoạn video giám sát ở hành lang hộp cầu dao hiện ra đầu tiên.
Hình ảnh độ nét cao ghi lại rõ ràng từng hành động của Lâm Hiểu Hiểu.
Cô ta đã tìm chính xác công tắc nguồn điện dự phòng như thế nào, đã không chút do dự gạt nó sang chế độ “Bảo trì” ra sao, và đã nhìn quanh với vẻ chột dạ như thế nào.
Trong phòng họp vang lên những tiếng hít sâu.
Mặt Thẩm Triết lập tức không còn một giọt máu.
“Cái… cái này không thể nào! Đây là giả mạo!” Anh ta thất thanh kêu lên.
“Giả mạo?” Tôi cười. “Phó chủ nhiệm Thẩm, đừng vội, chúng ta xem tiếp.”
Tôi chuyển sang tệp video tiếp theo.
Là camera giám sát trong phòng phẫu thuật nối ngón tay.
“Đoạn video này, vì góc quay nên không có âm thanh, mọi người có thể không nhận ra điều gì.”
“Không sao, tôi đã nhờ một người bạn chuyên nghiệp xử lý kỹ thuật một chút.”
Tôi nhấn nút phát.
Video bắt đầu, trong hình là cảnh Lâm Hiểu Hiểu xông vào phòng mổ, dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt oán độc.
Sau đó, một đoạn âm thanh rõ ràng đến không ngờ, thông qua dàn loa hàng đầu của phòng họp, vang vọng khắp nơi.
“Người ta đều nói cô là ‘Bàn tay của Chúa’, tôi muốn xem thử, tay của cô có thể nối lại miếng thịt đã bị thổi qua hay không.”
Giọng nói không lớn, nhưng mỗi một chữ, đều chứa đầy sự ác độc.
Cả phòng họp im phăng phắc như tờ.
Mọi ánh mắt đều lia qua lại giữa Lâm Hiểu Hiểu với khuôn mặt trắng bệch như giấy và Thẩm Triết đã mềm nhũn trên ghế.
“Không! Không phải tôi! Đây không phải là lời tôi nói!”
Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng suy sụp, cô ta hét lên.
Tôi không cho cô ta cơ hội diễn tiếp.
Tôi chiếu bản báo cáo tử vong của Lâm Hạo Vũ, bản tường trình có chữ ký của cô y tá, và cả những ghi chú của tôi về kế hoạch nghiên cứu đầy lỗ hổng của Thẩm Triết lên màn hình lớn.
“Ba năm trước, anh Lâm Hạo Vũ vì tai nạn xe hơi được đưa đến bệnh viện chúng ta, khi nhập viện đã không còn dấu hiệu sinh tồn, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu vãn. Tôi hiểu sự đau buồn của gia đình, nhưng tôi không chấp nhận kiểu trút giận và báo thù này.”
“Còn về phó chủ nhiệm Thẩm.” Tôi nhìn về phía Thẩm Triết đã ngồi liệt trên ghế, “Vì một dự án đầy lỗ hổng, vì kinh phí của nhà đầu tư mà không ngần ngại cấu kết với một kẻ báo thù có tâm lý lệch lạc, đổi trắng thay đen, hãm hại đồng nghiệp. Tôi xin hỏi, y đức và lương tâm của anh ở đâu?”
Bằng chứng xác thực, logic chặt chẽ.
Không thể chối cãi.
11.
Sếp lớn, tức là viện trưởng, sắc mặt đã không thể dùng từ “khó coi” để hình dung nữa.
Ông đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy.
Ông chỉ vào Lâm Hiểu Hiểu và Thẩm Triết, ngón tay run lên vì tức giận tột độ.
“Các người! Hai người các người!”
“Bảo vệ! Đuổi hai người họ ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức! Lập tức!”
Ông quay sang đội ngũ luật sư của ông Vương, cúi đầu thật sâu.
“Xin lỗi, là do bệnh viện chúng tôi dùng người không sáng suốt, nhìn người không rõ, mới xảy ra chuyện tồi tệ như vậy. Chúng tôi xin chịu mọi trách nhiệm, đồng thời sẽ công khai xin lỗi và bồi thường cho bác sĩ Lục Dao.”
Sau đó, ông quay sang tôi, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng điệu có chút khẩn khoản và lấy lòng.
“Lục Dao… à không, bác sĩ Lục, chuyện này là do tôi bị che mắt, là do tôi quản lý không tốt. Cô yên tâm, bệnh viện nhất định sẽ cho cô một câu trả lời công bằng nhất!”
“Câu trả lời?”
Tôi bình tĩnh nhìn ông, lắc đầu.
“Thưa viện trưởng, câu trả lời của tôi, tôi đã tự mình lấy lại được rồi.”
Tôi nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu lên bàn.
“Đây là biên bản ghi nhớ hòa giải mà ông Vương vừa ký riêng với tôi.”
“Ông ấy không chỉ từ bỏ việc khởi kiện bệnh viện, mà còn quyết định dùng danh nghĩa cá nhân để quyên tặng cho bệnh viện chúng ta một tòa nhà ngoại khoa mới.”
“Điều kiện duy nhất là, tất cả các dự án ngoại khoa trong tòa nhà này sau này, đều phải do tôi toàn quyền phụ trách.”
Cả phòng họp lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Viện trưởng cầm biên bản ghi nhớ lên với đôi tay run rẩy, ông nhìn chữ ký và con dấu trên đó, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi và sự may mắn sau cơn hoạn nạn.
Tôi không nhìn ông ta nữa, cũng không nhìn hai kẻ hề đang bị bảo vệ lôi ra ngoài.
Tôi chỉnh lại chiếc áo blouse trắng của mình, xoay người, bước ra khỏi phòng họp.
Nắng bên ngoài, thật đẹp.
Khi đi qua hành lang, tôi dường như nhìn thấy bóng dáng bất lực của chính mình ba năm trước.
Cô ấy đang ép tim liên tục cho một cơ thể đã lạnh ngắt, mồ hôi ướt đẫm áo phẫu thuật, cho đến khi cạn kiệt chút sức lực cuối cùng.
Cô ấy đã không từ bỏ.
Và tôi của ngày hôm nay, cũng vậy.
12.
Những chuyện sau đó, diễn ra một cách hợp lý.
Lâm Hiểu Hiểu và Thẩm Triết bị bệnh viện sa thải ngay trong ngày.
Vì tình nghi cố ý gây thương tích và gây nguy hiểm cho an toàn công cộng, đội ngũ luật sư của ông Vương đã không bỏ qua cho họ, một tờ đơn kiện đã đưa cả hai ra tòa.
Nghe nói hôm ra tòa, Lâm Hiểu Hiểu đã hoàn toàn mất trí, nói năng lảm nhảm.
Cuối cùng bị giám định là mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng và được đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị bắt buộc.
Còn Thẩm Triết, không chỉ mất việc, danh tiếng bị hủy hoại, mà còn vì các vấn đề như lừa đảo kinh phí nghiên cứu khoa học, nên đã bị thu hồi giấy phép hành nghề, hoàn toàn thân bại danh liệt trong ngành.
Còn tôi, không chỉ được phục chức, mà còn nhờ vào năng lực và sự quả quyết đã thể hiện trong vụ việc này, sau khi tòa nhà ngoại khoa mới được xây dựng xong, tôi đã được đề bạt vượt cấp lên chức chủ nhiệm khoa ngoại.
Viện trưởng đã cho tôi quyền hạn cao nhất và nguồn lực tốt nhất.
Đội ngũ của tôi cũng trở thành đội ngũ át chủ bài được săn đón nhất toàn bệnh viện.
Cuộc sống, dường như cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo vốn có của nó.
Bận rộn, nhưng viên mãn.
Cứu người chữa bệnh, là thiên chức mà tôi đã xác định kể từ khi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng này.
Tôi đã nghĩ, mọi chuyện về Lâm Hiểu Hiểu, đã là mây khói qua đường.
Cho đến một ngày nửa năm sau.
13.
Hôm đó, tôi vừa hoàn thành một ca phẫu thuật cắt bỏ u não phức tạp kéo dài mười tiếng đồng hồ.
Lê tấm thân mệt mỏi trở về văn phòng, trên bàn có một chiếc túi giấy màu nâu không ghi tên người gửi.
Tôi mở ra, bên trong là một cuốn nhật ký dày cộp.
Nét chữ thanh tú, nhưng lại toát ra một sự cố chấp đến điên cuồng.
Là nhật ký của Lâm Hiểu Hiểu.
Tôi không biết ai đã gửi đến, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại lật nó ra xem.
Từ trang đầu tiên, đã là về anh trai cô ta, Lâm Hạo Vũ.
Cô ta như một tín đồ cuồng nhiệt, ghi lại từng chút một trong cuộc sống của anh trai mình, từng câu chữ đều tràn ngập sự sùng bái và quyến luyến gần như bệnh hoạn.
Sau đó, là vụ tai nạn xe hơi.
Nét chữ trong nhật ký bắt đầu trở nên nguệch ngoạc, xiêu vẹo.
“Họ đã giết chết vị thần của tôi.”
“Người phụ nữ tên Lục Dao đó, cô ta có một đôi tay của Chúa, mọi người đều nói như vậy. Nhưng tại sao cô ta không cứu vị thần của tôi? Chắc chắn cô ta đã cố ý!”
“Chắc chắn cô ta đã ghen tị, ghen tị vì vị thần của tôi còn tỏa sáng hơn cả cô ta!”
Nội dung phía sau là cách cô ta đã dốc lòng lên kế hoạch cho cuộc báo thù này.
Làm thế nào để ngụy tạo bản thân, làm thế nào để tiếp cận tôi, làm thế nào để lợi dụng Thẩm Triết, và làm thế nào để từng bước, kéo tôi xuống địa ngục.
Trang cuối cùng của cuốn nhật ký được viết vào ngày trước khi cô ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trên đó chỉ có một câu.
“Lục Dao, cô thắng rồi. Nhưng, khi ngủ vào ban đêm, cô có mơ thấy khuôn mặt không cam tâm của anh trai tôi không?”
Tôi gập cuốn nhật ký lại, trong lòng không một gợn sóng.
Tôi đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ và người qua lại tấp nập bên dưới.
Thành phố này, mỗi ngày đều có vô số cuộc gặp gỡ và chia ly, sinh ly và tử biệt.
Là bác sĩ, chúng tôi đã thấy quá nhiều bi hoan, cũng đã gánh vác quá nhiều kỳ vọng và hiểu lầm.
Tôi không thể chi phối sự cố chấp của người khác, cũng không thể chữa lành vết thương trong lòng mỗi người.
Điều duy nhất tôi có thể làm là nắm chặt con dao mổ trong tay, giữ vững bàn mổ của mình, không hổ thẹn với lương tâm, không hổ thẹn với chiếc áo trắng này.
Điện thoại của tôi reo lên, là từ phòng y tá.
“Chủ nhiệm Lục, bệnh nhân giường 16 hồi phục sau mổ rất tốt, các chỉ số đều bình thường, anh ấy muốn trực tiếp cảm ơn cô.”
Tôi cầm chiếc ống nghe trên bàn, đeo lên cổ, mỉm cười vào điện thoại.
“Được rồi, tôi qua ngay đây.”
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn rực đỏ, như một ngọn lửa ấm áp.
Một ngày mới, lại sắp bắt đầu.
(Hết)
(Đã hết truyện)
#GSNH495 - Ly Hôn Trong Lặng Lẽ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Tối hôm đó lúc 11 giờ, vòng bạn bè của Giang Hàn Vũ bất ngờ cập nhật một dòng trạng thái:
【Đêm nay trăng thật đẹp, giống như đôi mắt của ai đó】
Kèm theo là một bức ảnh chụp cảnh đêm từ sân thượng một căn biệt thự sang trọng.
Tôi đang định thả tim thì thấy bên dưới có bình luận: “Anh bạn, vợ cậu nhìn thấy đấy!”
Vài giây sau, dòng trạng thái biến mất.
Nhưng chẳng bao lâu, tôi lại thấy bức ảnh y hệt xuất hiện trên Instagram của Bạch Tô Tô, kèm dòng caption:
【Cùng một anh kiến trúc sư ngắm trăng trên sân thượng. Anh ấy nói trăng giống đôi mắt mình nữa cơ~】
Giang Hàn Vũ gọi điện cho tôi ngay sau đó.
Nếu là trước đây, tôi đã chụp màn hình gửi qua để chất vấn anh ta rồi. Nhưng lần này, tôi chỉ lặng lẽ nhìn màn hình cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt.
Khi Giang Hàn Vũ về tới nhà, tôi đang cuộn mình trên sofa xem hồ sơ vụ án. Anh ta tiện tay ném chìa khóa xe vào kệ, rồi cởi áo vest.
“Em sao không nghe điện thoại?”
Tôi không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu: “Đang xem hồ sơ, không để ý.”
“Dự án của Bạch Tô Tô cuối cùng cũng chốt xong tối nay, bữa tiệc mừng có hơi quá chén nên anh về trễ.”
Anh ta đi tới ngồi cạnh tôi, “Em không cần ngày nào cũng đợi anh đâu, như vậy trông hơi…”
“Hơi sao?”
“Hơi phụ thuộc quá.”
Giang Hàn Vũ đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ của Tiffany: “Anh mua cho em, mẫu mới đấy.”
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Pháp – nơi chúng tôi từng hẹn hò lần đầu – và còn từ chối cả một phiên tòa quan trọng. Nhưng anh ta không đến, tôi đành ăn hết bữa tối hai người một mình.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy chiếc túi, rồi đặt lên bàn trà mà không mở ra.
Giang Hàn Vũ nhíu mày: “Sao không mở xem thử?”
“Mệt rồi, để mai xem.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, giọng trầm xuống: “Tống Thanh Nhã, đừng giận dỗi nữa.”
Tặng quà luôn là cách Giang Hàn Vũ dùng để xin lỗi. Với anh ta, nhận quà nghĩa là mọi chuyện đã qua.
“Tôi không giận.” Tôi gập lại tập hồ sơ, đứng dậy định về phòng ngủ.
“Vậy thì tốt.” Anh ta thở phào, “Mai chắc anh lại phải tăng ca, Bạch Tô Tô lại có thêm ý tưởng mới.”
Tôi khựng bước: “Cô ta đúng là nhiều ý tưởng thật.”
“Không còn cách nào, khách hàng là thượng đế mà.” Anh ta mở tủ lạnh lấy bia, “Với lại bố cô ấy là đại gia bất động sản, làm tốt dự án này thì công ty anh có thể nhận thêm nhiều đơn hàng.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Sáng hôm sau, Giang Hàn Vũ bất ngờ nói muốn cùng tôi đi làm. Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Trong lúc anh ta lái xe, điện thoại cứ đổ chuông liên tục. Anh ta liếc nhìn – là cuộc gọi từ Bạch Tô Tô.
“Nghe đi.” Tôi nói.
Anh ta do dự một chút, rồi cũng bấm nghe: “Có chuyện gì?”
Điện thoại vang lên giọng nũng nịu: “Anh Vũ ơi, bản thiết kế tối qua em nghĩ phần sân thượng vẫn có thể cải thiện thêm, anh qua xem giúp em được không?”
“Bây giờ á?”
“Ừ ừ, em đang chờ ở quán cà phê dưới công ty anh nè~”
Giang Hàn Vũ liếc nhìn tôi: “Anh còn phải đưa vợ anh đến công ty…”
“Không sao đâu, dẫn chị dâu đi cùng đi, em mời cà phê mà~”
Cúp máy xong, Giang Hàn Vũ giải thích: “Cô ấy làm việc nghiêm túc lắm, hay có cảm hứng bất chợt.”
“Tôi biết.”
Khi tới nơi, Bạch Tô Tô đã ngồi sẵn ở bàn gần cửa sổ trong quán cà phê.
Cô ta mặc váy trắng, tóc dài xõa nhẹ, trông giống hệt một nữ sinh ngây thơ.
“Chị dâu ạ~”
Cô ta ngọt ngào chào tôi, rồi lập tức quay sang Giang Hàn Vũ: “Anh Vũ, anh xem chỗ này nè…”
Cô ta nghiêng người sát vào vai anh ta, chỉ lên bản vẽ. Tôi để ý thấy Giang Hàn Vũ không hề né tránh.
“Đúng là thiết kế thế này hợp lý hơn.” Anh ta gật đầu.
“Em biết ngay là chỉ có anh mới hiểu được suy nghĩ của em mà~” Bạch Tô Tô cười tươi đến mức cong cả mắt.
Tôi nhìn đồng hồ: “Tôi lên trước nhé, không thì trễ mất.”
“Vâng, chị dâu. Lần sau mình nói chuyện tiếp nhé.” Bạch Tô Tô vẫn ngọt ngào cười nói.
Giang Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn tôi: “Tối ăn tối cùng nhau nhé?”
“Tối chắc em phải tăng ca.” Tôi cầm lấy túi xách, “Hai người cứ nói chuyện thoải mái.”
Lúc cửa thang máy khép lại, tôi thấy Bạch Tô Tô lại nghiêng người sát vào Giang Hàn Vũ, tay cô ta đặt lên cánh tay anh ấy.
Tối hôm đó, tôi làm việc đến tận 10 giờ mới rời khỏi văn phòng luật.
Giang Hàn Vũ nhắn tin nói đang tăng ca, bảo tôi cứ về nhà trước.
Tôi ghé cửa hàng tiện lợi trước khu chung cư mua vài món. Vừa bước ra thì thấy một chiếc Audi đen quen thuộc chạy ngang qua mặt.
Đó là xe của Giang Hàn Vũ.
Ghế phụ ngồi bên cạnh là Bạch Tô Tô.
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn năm sao đối diện khu nhà.
Tôi nấp ở cửa hàng tiện lợi, lặng lẽ nhìn họ bước xuống xe.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰