#GSNH 687 Sau Khi Trúng 5 Triệu Tệ, Tôi Sống Lại Rồi
Chương 3
Để xem nào, nên giấu tấm vé số ở đâu đây…
Một tiếng sau, tôi đến công ty của Quý Yến Lễ.
Lễ tân nói Tổng giám đốc Quý đang họp, rồi dẫn tôi vào văn phòng của hắn đợi.
Cửa vừa mở, một người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc sơn móng tay ngẩng đầu nhìn tôi.
Gương mặt này…
Tôi nhớ ra rồi.
Hoa khôi trường trung học, bạch nguyệt quang trong lòng Quý Yến Lễ, Khương Nghiên.
Dung mạo xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai.
Tại lễ khai giảng năm ấy, một bản violin của cô ta đã gây chấn động toàn trường, dư âm còn văng vẳng ba ngày.
Khiến vô số nam sinh phải xiêu lòng.
Quý Yến Lễ dĩ nhiên cũng là một trong số đó.
Tiếc là Khương Nghiên vẻ ngoài thanh cao, thực chất lại ham vật chất, căn bản không thèm để mắt đến đám con trai nghèo hèn đó.
Cô ta chỉ dùng lời lẽ ngọt ngào, ánh mắt lả lơi, tình tứ để câu dẫn bọn họ làm kẻ bám đuôi.
Tốt nghiệp trung học, cô ta cặp kè với một thiếu gia nhà giàu rồi ung dung ra nước ngoài du học.
Nghe nói vừa đủ tuổi đã kết hôn, trở thành một quý phu nhân nhà giàu.
Sao bây giờ lại về nước, còn ở trong văn phòng của Quý Yến Lễ…
Cô lễ tân có chút lúng túng: “Trợ lý Khương, cô ở đây ạ…”
Đôi mày liễu của Khương Nghiên nhíu lại: “Đây là văn phòng của Tổng giám đốc Quý, ai cho phép cô đưa người tạp nham vào đây.”
Cô lễ tân bị mắng đến đỏ mặt: “Đây là Quý phu nhân ạ.”
Khương Nghiên vừa cất tiếng, tai tôi như có tiếng nổ “ầm”.
…
“Xong chưa vậy chồng yêu ~”
“Anh xem cô ta ra nông nỗi này rồi, dù có tiêu sạch tiền cũng chẳng chữa khỏi được đâu.”
“Chúng ta lành lặn khỏe mạnh, còn bao nhiêu việc cần dùng đến tiền, sao phải lãng phí cho một kẻ tàn phế chứ?”
…
Tôi cong môi.
Hóa ra là cô.
Con tiểu tam trộm chồng cướp tiền.
4
Khương Nghiên thong thả ngả người ra sau: “Ồ, Quý phu nhân à? Xin lỗi nhé, Tổng giám đốc Quý chưa từng nhắc đến cô.”
“Tôi ngày nào cũng ở đây với Tổng giám đốc Quý, cũng chẳng thấy tấm ảnh nào trong văn phòng.”
“Không nhận ra cô, thật có lỗi quá.”
“Nhưng hôm nay gặp được Quý phu nhân, tôi cũng phần nào hiểu cho Tổng giám đốc.”
Cô ta che miệng cười một cách giả tạo: “Thật sự là Quý phu nhân có hơi khó coi, Tổng giám đốc Quý không tiện khoe ảnh ra.”
Ha, đúng vậy, Quý Yến Lễ chưa bao giờ đặt ảnh của tôi ở công ty.
Ngoài ảnh cưới ra, ảnh chụp chung của tôi và Quý Yến Lễ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng tôi lại từng thấy ảnh của Khương Nghiên.
Một tấm ảnh thẻ thời học sinh rất cũ, được kẹp trong ngăn ví của Quý Yến Lễ.
Có lần hắn say rượu, nằm vật ra ghế sofa, cầm tấm ảnh đó ngắm rất lâu.
Thật là si tình.
Tôi cười lạnh trong lòng.
Thấy tôi không nói gì, Khương Nghiên tiếp tục: “Nhưng Quý phu nhân cũng nên biết điều một chút, đây là công ty.”
“Mèo chó vớ vẩn thì nên ngoan ngoãn ở nhà chờ chủ nhân sủng hạnh, chạy ra ngoài càn quấy là phải ăn đòn đấy.”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰