#GSNH 687 Sau Khi Trúng 5 Triệu Tệ, Tôi Sống Lại Rồi
Chương 4
Tôi đưa tay ra sau lưng, bẻ các đốt ngón tay, rồi mỉm cười tiến đến bàn làm việc.
“Nói đúng lắm, mèo chó chạy ra ngoài càn quấy, là phải ăn đòn!”
Một tiếng “chát” vang lên, tôi vung tay tát vào má trái cô ta, nhân lúc cô ta còn đang sững sờ, tôi lập tức bồi thêm một cái tát nữa vào má phải.
“A… con tiện nhân mày…”
Cô ta hét lên định đứng dậy, tôi nhanh tay lẹ mắt túm lấy tóc, ấn mạnh đầu cô ta xuống bàn.
Đồ chó, cho mày trộm tiền của bà!
5
Cô lễ tân kinh ngạc đến mức miệng há thành hình chữ “O”: “Quý… Quý phu nhân…”
Tiếng động trong văn phòng đã thu hút những người bên ngoài đến xem.
“Trời ơi, ai thế kia, bá đạo quá!”
“Nghe nói là vợ của Tổng giám đốc Quý? Đây là vở kịch gì vậy?”
“Rõ ràng thế còn gì? Chính thất đến tận nơi đánh tiểu tam chứ sao!”
“Trời, trợ lý Khương thảm quá!”
“Cô ta thảm mà tôi lại thích xem! Ha ha! Bình thường đã ngứa mắt cái vẻ giả tạo của cô ta rồi! Nhìn là biết trà xanh!”
“Nói thì nói vậy, nhưng bà vợ này cũng bá đạo quá, nói đánh là đánh. Chả trách Tổng giám đốc Quý phải ngoại tình, trợ lý Khương dịu dàng biết bao!”
“Phì! Đồ đàn ông cặn bã! Có giỏi thì nói to lên xem, đánh luôn cả anh đấy!”
Những lời xì xào của đồng nghiệp khiến Khương Nghiên nóng ran mặt.
Cô ta hét lên, vẻ thanh cao thường ngày biến mất không còn dấu vết: “Buông tôi ra! Anh Yến sẽ không tha cho cô đâu!”
Tôi siết tay mạnh hơn: “Suỵt, ồn quá đấy, tôi nhớ hồi cấp ba cô đâu có như vậy, nữ thần Khương nhỉ.”
Cô ta ngừng giãy giụa.
Tôi nhếch môi cười: “Thứ nhất, tôi không chỉ là vợ của sếp cô, tôi còn có cổ phần trong công ty này. Nói một cách chính xác, tôi cũng là sếp của cô.”
“Thứ hai, với tư cách là trợ lý, trong giờ làm việc cô không tập trung công tác mà lại trốn trong văn phòng sơn móng tay, vi phạm nghiêm trọng ‘Nội quy nhân viên’.”
“Thứ ba.”
Tôi túm tóc cô ta giật ngửa ra sau, cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.
“Làm tiểu tam thì phải có giác ngộ sẽ bị ăn đòn, không ai nói cho cô biết à?”
Khương Nghiên nức nở, rồi bật khóc nức nở: “Là chồng cô không cần cô nữa! Cô không giữ được chồng thì trách tôi làm gì!”
“Tôi không phải tiểu tam! Anh Yến yêu tôi chứ không phải cô! Là cô mặt dày chiếm lấy vị trí vợ của anh ấy!”
“Anh Yến! Anh Yến cứu em!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Thời buổi này, biết người ta có gia đình mà vẫn chen chân vào lại có thể hùng hồn đến vậy, đúng là thế thái nhân tình.
Nhưng xem cái vẻ sốt sắng muốn leo lên vị trí chính thất của cô ta, chắc là không phải sống lại rồi.
Nếu không, ít nhất cũng phải đợi 5 triệu tệ về tay rồi mới dám đá tôi đi chứ.
Khương Nghiên giãy giụa kịch liệt, một sợi dây đỏ có mặt ngọc bội rơi ra từ trong ngực áo.
Tôi sững người, giật phắt lấy mặt ngọc.
Ngọc đen tuyền, óng ánh và sâu lắng.
Trên mặt ngọc khắc hình một con hổ oai phong lẫm liệt, một con cừu non mềm mại đáng yêu, và một con rắn thanh thoát bí ẩn.
Là mặt ngọc bội của ba tôi.
Đó là khi tôi còn nhỏ, cả nhà đi lễ chùa, ba đã nhìn thấy nó trong miếu.
Trên mặt ngọc vừa hay khắc con giáp của cả nhà chúng tôi.
Ba cảm thấy nó có duyên với gia đình, nên đã thỉnh về đeo bên mình, cầu cho cả nhà bình an.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰