#GSNH 689 Cưới Rồi Mới Biết Chồng Tôi Là Bệnh Kiều
Chương 1
1
Con người không thể làm những chuyện trái với lương tâm.
Như tôi đây, ba năm trước vì muốn chia tay với bạn trai là nam thần học bá, đã dựng chuyện mình mắc bệnh nặng rồi chặn toàn bộ liên lạc của anh ấy.
Sau đó nhanh chóng “lột xác”, gả cho thiếu gia hào môn do gia đình sắp xếp, sống cuộc đời dâu hào môn đầy nhung lụa vài năm.
Để rồi tuyệt vọng nhận ra——
Thiếu gia phóng túng năm nào giờ đã trở thành đại nhân vật trong giới kinh thành.
Còn bạn trai cũ thời đại học, dựa vào thiên phú trời ban mà bước chân vào giới tài chính, trở thành nhân vật mới nổi, không kém gì chồng tôi.
Hai người họ hợp tác vô cùng ăn ý.
Chỉ là ánh mắt của bạn trai cũ nhìn tôi lại có chút lạ thường.
“Phu nhân Yến nhìn quen lắm, giống hệt mối tình đầu đã mất của tôi.”
Trong bữa tiệc, anh ta mỉm cười lịch sự với tôi.
Giọng nói rất nhỏ, ngoài tôi và anh ta ra thì không ai nghe thấy.
Mọi người xung quanh đều tưởng chúng tôi chỉ đang xã giao.
Nhưng tôi biết rất rõ——
Anh ấy nhận ra tôi rồi.
2
Tôi và Thẩm Triều quen nhau từ thời đại học.
Anh ấy là nam thần học bá, lạnh lùng kiềm chế, còn tôi là tiểu thư nhà giàu điển hình, yếu đuối nũng nịu, lần đầu gặp anh tại lễ khai giảng liền phải lòng từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ngày nào cũng bám theo tán tỉnh.
Không ai tin tôi và Thẩm Triều có thể bên nhau lâu dài, thậm chí trên diễn đàn trường còn có hẳn một chủ đề cá cược ngày chia tay của chúng tôi.
Ai mà ngờ được, năm tốt nghiệp, chính Thẩm Triều lại chủ động cầu hôn tôi.
Trên bãi cỏ xanh, chàng trai với ánh mắt dịu dàng, quỳ một gối xuống đất, dâng lên trái tim chân thành của mình cho tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng tỉnh táo mà nhận ra——
Tôi tiêu rồi.
Nhà tôi có điều kiện không tệ, ba mẹ không cấm tôi yêu đương, nhưng đã nói rõ rằng: hôn nhân của tôi không do tôi quyết định.
Người tôi phải gả là cậu cả nhà họ Yến, cho dù anh ta có ăn chơi, ngông nghênh, chẳng đáng tin cậy đi chăng nữa.
Màn cầu hôn đó kết thúc bằng việc tôi bỏ chạy thê thảm.
Tôi không dám gặp lại Thẩm Triều, liền chặn hết mọi liên lạc, nhờ bạn chung nói lại rằng tôi mắc bệnh nan y, còn dại dột đến mức dùng mực đỏ viết một bức thư tuyệt mệnh, khuyên anh ấy sống tốt phần đời còn lại.
…… Nghĩ lại đúng là tự vả mà!
Tôi quay người chạy trốn.
Vừa xoay người đã đâm sầm vào một người đàn ông, rượu đổ hết lên váy tôi.
“Vội gì thế? Bị ai bắt nạt à?”
Người đàn ông giữ lấy eo tôi, gõ nhẹ lên trán tôi bằng đốt ngón tay.
Tôi ngẩng đầu, suýt thì hồn bay phách lạc:
“Chồng?!”
3
Chồng tôi – Yến Du – hiện tại là gia chủ của nhà họ Yến.
Anh vừa mới ra ngoài trò chuyện với bạn bè, không nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Thẩm Triều.
Nhưng rất rõ ràng, anh nhìn ra được tôi đang không ổn.
Ánh mắt anh đảo qua lại giữa tôi và Thẩm Triều vài giây, rồi nhẹ nhàng đỡ thẳng eo tôi, khẽ cười nói:
“Thì ra là Tổng giám đốc Thẩm, lâu rồi không gặp, anh vừa nói chuyện gì với vợ tôi mà khiến cô ấy hoảng hốt đến thế?”
“Không có gì đâu, chỉ là nhắc lại vài chuyện thú vị thời đại học của phu nhân Yến thôi.”
Thẩm Triều mỉm cười nhã nhặn:
“Phu nhân Yến hồi đại học rất xinh đẹp, Yến tổng đúng là có phúc.”
“Anh Thẩm quen biết vợ tôi sao?”
“Bạn học đại học.”
“Vậy à? Vợ tôi chưa từng nhắc đến chuyện này.”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰