Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 690 Bí Mật Sau Chiếc Xúc Xích Bột

Chương 3



10

Mọi thứ trong nhà Tiểu Tuyết vẫn y nguyên như cũ.

Đôi giày da màu hồng, giày thể thao in hình hoạt hình, dép bông mềm mại… đều được xếp ngay ngắn bên lối vào.

Cứ như thể chỉ cần cánh cửa bật mở, sẽ có một đứa trẻ tươi cười hiện ra, lúm đồng tiền xinh xắn, vừa thay giày vừa reo lên:

“Mẹ ơi mẹ, nấu cơm xong chưa? Công chúa nhỏ của mẹ đói quá nè!”

Tay tôi chạm vào chiếc ly riêng của Tiểu Tuyết – nước bên trong… vẫn còn ấm.

Mẹ Tiểu Tuyết thấy là tôi, khẽ nhếch môi:

“Ơ, mẹ Nhãn Nhãn đến à.”

Cơn giận như máu dồn lên não ban nãy, khi nhìn thấy chị ấy, đột nhiên tan biến không còn dấu vết.

Tôi bỗng bình tĩnh lại.

Cũng chẳng biết việc đến tìm mẹ Tiểu Tuyết lúc này là đúng hay sai nữa.

Trông chị ấy có vẻ khá hơn trước.

Tóc tuy đã bạc phân nửa, nhưng được chải gọn gàng, quần áo cũng sạch sẽ, tươm tất.

Chỉ có điều – đôi mắt to tròn từng sáng lấp lánh ấy, giờ đục ngầu và vô hồn.

Giống hệt như… hai con mắt cá chết.

Ba Tiểu Tuyết từ trong bếp bước ra, tay còn dính nước rửa bát.

Thấy tôi, anh gật đầu nhẹ – lịch sự.

Lúc ngồi xuống ghế, lần đầu tiên tôi chú ý đến khung ảnh dưới bàn trà nhà họ.

Bên trong là một tấm hình chụp chung của Tiểu Tuyết với một cô bé khác.

Bối cảnh là chính ngôi nhà này.

Tiểu Tuyết cười tươi, tay giơ hình chữ V, mắt cười cong cong như vầng trăng non.

Cô bé bên cạnh ngồi thẳng tắp, bưng một miếng bánh kem, cười ngượng nghịu nhưng vẫn ánh lên vẻ vui vẻ thật lòng.

Là Ngô Vũ Đồng.

Tôi chỉ biết con gái tôi thường xuyên đến chơi với Tiểu Tuyết, chứ không hề hay biết Vũ Đồng cũng từng đến đây.

Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra ở quảng trường hôm nay cho ba mẹ Tiểu Tuyết nghe.

Mẹ Tiểu Tuyết thở dài:

“Giờ nói mấy chuyện này còn có ích gì nữa? Cảnh sát cũng chẳng làm gì được ông ta.

Ông ta già rồi, nếu có lỡ đi ngược chiều lái xe tông trúng cô, cảnh sát đến trước tiên cũng phải… dỗ cho ông ta bình tĩnh đã.

Sau này chị chỉ cần để mắt đến con bé nhà mình nhiều hơn, đừng để Nhãn Nhãn dính vào mấy chuyện đó nữa là được.”

Tôi không kìm được, hỏi ra điều luôn vướng trong đầu mình:

“Chị thật sự tin Tiểu Tuyết chết vì lên cơn hen à?

Không lý do gì cả, sao tự nhiên lại phát bệnh?”

Ngày đó, Tiểu Tuyết gần như ngày nào cũng chạy sang nhà tôi một lần, có hôm còn ở lại ăn cơm.

Lúc tôi hỏi mẹ Tiểu Tuyết về các lưu ý liên quan đến bệnh của con bé, chị ấy tuy dặn dò kỹ lưỡng, nhưng vẫn cười mà nói:

“Giờ con bé ổn lắm, lâu lắm rồi không phát bệnh đâu.

Bác sĩ nói trừ khi bị kích động mạnh, còn thì bình thường sẽ không sao cả.

Mang thuốc theo chỉ là để phòng thôi, không cần lo quá.”

Vậy tại sao, hôm đó – vừa vào nhà ông Lý, Tiểu Tuyết lại lên cơn?

“Lão già ấy nói gì mà rủ vào nhà ăn xúc xích bột – nhưng cụ thể trong nhà đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Vũ Đồng mới biết.

Con bé đó giờ toàn né mặt tôi.

Nếu nó thường xuyên đến nhà chị, sao chị không hỏi thử?”

Mẹ Tiểu Tuyết lẩm bẩm:

“Trước kia nó đến suốt đấy chứ…

Sau khi Tiểu Tuyết mất, nó có đến đòi tiền một lần, rồi không thấy đâu nữa.”

Chị cười cay đắng:

“Chị cũng vậy mà, mẹ Nhãn Nhãn à…

Cả chị và Nhãn Nhãn… cũng không đến nữa…”

“Cái nhà này… giờ chỉ còn lại tiếng động dưới tầng vọng lên.

Chị ngồi trong phòng khách, có thể nghe thấy rõ tiếng ông già đó khạc đờm ngoài sân, tiếng ông ta ngân nga mấy câu hát rách giọng, tiếng ông ta lắc cái ghế ọp ẹp cũ nát.

Từng âm thanh một…

Vậy mà hôm đó, con gái chị phát bệnh, ông ta cũng không buồn kêu lấy một tiếng.”

Ban công âm u, ánh sáng ảm đạm.

Ba Tiểu Tuyết đứng quay lưng với chúng tôi, lặng lẽ rít từng điếu thuốc.

Lửa cháy đỏ lên rồi lại lụi tắt, sáng – rồi tối – rồi lại sáng.

Từ ngày Tiểu Tuyết ra đi, mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên từ dưới sân, tôi đều thấy anh ấy đứng ở đúng chỗ ấy.

Trong ánh lửa chập chờn, anh như đang đợi một điều gì đó.

Mẹ Tiểu Tuyết nói:

“Mẹ Nhãn Nhãn, chị nghĩ… em nên về đi thôi.”

“Con gái chị lên thiên đường rồi…

Người hại chết con bé… sớm muộn gì cũng sẽ bị đày xuống tầng địa ngục thứ mười một.”

“Nhưng những người còn sống… vẫn phải sống tiếp, đúng không?”

Tôi đứng dậy, lòng đầy mâu thuẫn. Nhưng trong lòng vẫn nghẹn đắng đến nghiến răng.

“Tôi không tin địa ngục, tôi chỉ biết…

nếu tôi tìm ra ông ta đã làm gì, tôi nhất định sẽ đích thân tiễn cái xác già đó xuống gặp Diêm Vương!”

Nhưng còn chưa kịp điều tra được gì…

Sáng hôm sau, ông Lý… thật sự đã chết.

11

Ông Lý bị đập chết.

Một vụ vật thể rơi từ trên cao.

Một viên gạch to tướng, nửa đêm nửa hôm, không rõ từ tầng nào rơi xuống, rơi thẳng vào đầu ông Lý đúng lúc ông ta đang đi tiểu trong sân.

Ông ta vỡ sọ tại chỗ, chết ngay lập tức.

Nghe nói máu đỏ trộn lẫn chất trắng – chảy loang lổ đầy sân, đến cả nhãn cầu cũng văng ra ngoài.

Hiện trường kinh hoàng đến mức không dám nhìn.

Nửa đêm đã có người nghe thấy một tiếng hét thất thanh.

Nhưng không hiểu sao… mãi đến trưa hôm sau, thi thể mới được phát hiện và báo cảnh sát.

Trời nóng như đổ lửa.

Lúc cảnh sát vào sân, ruồi xanh phủ kín xác ông Lý, dày đặc như một tấm khăn tang màu đen, quấn lấy thi thể.

Bị động tĩnh làm cho kinh hãi, cả đàn ruồi bỗng vù vù bay lên, như một đám mây đen bao trùm cả khoảng sân.

Người phụ trách điều tra vẫn là mấy cảnh sát lần trước.

Viên cảnh sát trẻ suýt nữa thì nôn tại chỗ.

Cảnh sát già – ông Trần – vừa bình tĩnh chỉ huy hiện trường, vừa ngẩng đầu quan sát các tầng xung quanh.

Kết hợp giữa trọng lượng, kích thước viên gạch và độ sâu của vết thương, ông phán đoán điểm rơi không thể ở tầng thấp.

Tầng thấp mà gây tử vong thì có thể, nhưng không đến mức biến dạng khủng khiếp như vậy.

Như thể… người ra tay chỉ sợ ông ta chưa chết.

Chuyện này, tuyệt đối không phải tai nạn, cũng không phải nhầm lẫn.

Là một vụ mưu sát có chủ đích.

Ánh mắt sắc như chim ưng của ông Trần quét qua từng tầng như radar quét địa hình.

Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại ở… tầng bốn.

Nếu ông nhớ không lầm, tầng đó chính là…

nơi ở của Tiểu Tuyết.

Nơi từng chứa chiếc tủ đông với thi thể của cô bé ấy.

12

Cả ngày hôm đó, thần kinh tôi bị kéo căng như dây đàn vì chuyện xảy ra trong khu.

Ngay từ lúc sáng, khi thấy ánh mắt của cảnh sát Trần, một cảm giác bất an cứ bám riết lấy tôi.

Lúc làm việc, tôi cứ thấp thỏm, phải liên tục mở nhóm chat cư dân khu để cập nhật tình hình.

Từ nhóm, tôi biết cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ cửa sổ và ban công của từng tầng trong tòa số 6 – chính là tòa nơi ông Lý sống.

Đặc biệt tập trung vào tầng 3, 4, 5 và tầng thượng.

Điều khiến tôi bất ngờ là nhà Tiểu Tuyết ở tầng 4, và căn hộ tầng 5 đều được loại khỏi diện nghi ngờ.

Ngược lại, cảnh sát lại xác định viên gạch có khả năng cao rơi từ tầng 6 hoặc tầng thượng.

Khu tập thể cũ như chúng tôi, tầng thượng không có camera là chuyện rất bình thường.

Chỉ có camera ngoài đường trong khu được lắp đều theo quy định cơ bản.

Vấn đề được bàn tán sôi nổi nhất chính là… camera giám sát.

Vì đêm xảy ra vụ việc, toàn bộ camera trong khu… đột ngột mất tín hiệu.

Cả bao nhiêu năm chưa từng có sự cố gì, mà đúng cái đêm ấy lại gặp trục trặc?

Bảo là không ai cố tình, thì chẳng ai tin nổi!

“Lão già ấy có chết cũng đáng, Tiểu Tuyết chết mới bao lâu chứ?”

“Tôi mà biết ai phá camera, tôi cũng không nói. Trời có mắt! Lão khốn đó đáng chết từ lâu rồi!”

“Đúng đấy! Một đứa bé đáng yêu như vậy mà bị nhét vào tủ đông, làm sao ra tay cho nổi?!”

“Nhưng mà cảnh sát nói… Tiểu Tuyết chết vì hen suyễn, chứ không phải bị ông ta sát hại mà…”

“Cảnh sát nói thì đúng chắc? Lão súc sinh đó không bồi thường một xu, không ngồi tù một ngày – con bé coi như chết uổng rồi à?!”

Trong nhóm chat, mọi người tranh cãi nảy lửa, nhưng ba mẹ Tiểu Tuyết vẫn im lặng.

Tan làm, việc đầu tiên tôi làm là… đến nhà Tiểu Tuyết.

Lúc tôi đến, cảnh sát đang kiểm tra đã rút hết, nhưng cửa nhà họ vẫn mở.

Ngồi trên ghế sofa là ông Trần, vị cảnh sát già – hôm nay mặc thường phục.

Và tôi vừa bước vào… liền nghe được đoạn hội thoại:

“Ban đầu chúng tôi nghĩ viên gạch rơi từ tầng 6 đang sửa chữa, vì loại gạch ở đó khớp hoàn toàn với viên gạch tại hiện trường.

Nhưng khổ nỗi… camera lại bị phá.

Điều đó chứng minh, camera đã ghi lại được gì đó, ví dụ như người ra vào tòa 6.”

“Trong thời gian gây án, hung thủ hoặc đã rời khỏi tòa nhà,

hoặc là có người từ bên ngoài đột nhập vào.”

“Các anh nghĩ xem – như vậy không phải là ‘có tật giật mình’ thì là gì?

Nếu không nhờ camera hỏng, bọn tôi còn chưa dám chắc đây là một vụ mưu sát.”

Ba Tiểu Tuyết trầm giọng hỏi:

“Cảnh sát Trần… nhưng bây giờ camera mất rồi, đâu còn chứng cứ gì nữa, đúng không?”

Ông Trần lắc đầu:

“Không có camera thì không phá được án à?”

“Thời chúng tôi còn trẻ, lấy đâu ra mấy thứ như ‘mắt thần’, như camera?

Bao nhiêu vụ án cũng đều lăn lộn hiện trường, điều tra từng chi tiết mà ra.”

“Chúng tôi làm cảnh sát, sẽ không để bất kỳ kẻ giết người nào sống nhởn nhơ cả.”

Ông nhìn thẳng vào mắt ba Tiểu Tuyết, giọng vừa cứng rắn vừa chân thành:

“Tôi rất hiểu… cảm giác mất con là như thế nào.

Nhưng dù thế nào đi nữa, giết người vẫn là hành vi không thể dung thứ về mặt pháp luật.

Kẻ thủ ác tự thú hay bị bắt, thì kết cục pháp lý sẽ hoàn toàn khác nhau.”

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 686	Bàn Tay Của Chúa

#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full


Bình luận