#GSNH 690 Bí Mật Sau Chiếc Xúc Xích Bột
Chương 4
13
Lời của cảnh sát Trần khiến tôi khựng lại.
Gần như theo phản xạ, tôi nép người sau cánh cửa.
Ba Tiểu Tuyết im lặng một lúc, cuối cùng, tôi nghe thấy giọng anh ấy vang lên trở lại:
“Được.”
“Cảnh sát Trần, nếu tôi biết ai đã ném viên gạch giết chết cái lão già khốn kiếp đó, tôi sẽ khuyên người đó… tự thú càng sớm càng tốt.”
Cảnh sát Trần thở dài, đứng dậy rời đi.
Ông mặc thường phục đến – là để thực hiện nỗ lực cuối cùng nhằm khuyên hung thủ ra đầu thú.
Nhưng rõ ràng, ông không đạt được mục đích.
Chỉ khi bóng lưng ông khuất hẳn sau lối cầu thang, tôi mới bước tới gõ cửa nhà Tiểu Tuyết.
Người ra mở là mẹ Tiểu Tuyết.
Khi cảnh sát Trần còn ở đó, chị ấy chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Đôi khi, sự im lặng là cách phản kháng mạnh mẽ nhất.
Chị không ngạc nhiên khi thấy tôi đến.
Tôi ngồi một lúc rồi cuối cùng mới cất lời:
“Tôi có tra rồi… Tầng địa ngục thứ mười một chính là ‘địa ngục bị đá đè nát’.”
Mẹ Tiểu Tuyết đặt trước mặt tôi một cốc trà hoa, nhẹ nhàng nói:
“Tôi chỉ buột miệng nói thôi mà.”
Chị đưa tôi ra ban công.
Từ vị trí đó, có thể nhìn thấy rõ vết máu to tướng dưới sân – vết máu đã khô đi từ lâu.
Ban công nhà chị so với trước đây đã có thêm nhiều chậu cây.
Ba Tiểu Tuyết vẫn đứng ở vị trí quen thuộc, vô cảm rít thuốc.
Trong các chậu hoa là những mẩu đầu lọc thuốc lá cháy dở – chất thành đống.
Ánh mắt mẹ Tiểu Tuyết khi nhìn anh… lấp lánh một tia rực rỡ, dường như còn xen lẫn một chút hào hứng sống lại.
Chị quay sang hỏi tôi:
“Mẹ Nhãn Nhãn, chị biết tại sao cảnh sát loại trừ tầng của bọn chị khỏi diện tình nghi đầu tiên không?”
Tôi lắc đầu.
“Vì trong phòng khách nhà chị có camera giám sát.
Từ khi Tiểu Tuyết ra đời, bọn chị đã lắp rồi.”
“Camera có thể chứng minh, suốt đêm hôm xảy ra vụ việc, chị và chồng chị đều ở trong phòng ngủ.
Không ra ban công, cũng không rời khỏi nhà.”
14
Lời của mẹ Tiểu Tuyết khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ông Lý chết rồi, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm đón con gái về, cuộc sống… tưởng như đã trở lại yên ổn.
Tầng sáu của tòa nhà số 6 được bán lại từ năm ngoái.
Nghe nói giữa hai chủ cũ và mới có tranh chấp, nên người mua mới đã đập hết tường không chịu lực, cửa sổ và sàn, nhưng vẫn chưa bắt đầu sửa sang.
Nên căn hộ ấy bị bỏ trống đến giờ.
Viên gạch kia được xác định là rơi từ tầng sáu.
Đa số mọi người đều cho rằng… đây chỉ là một tai nạn vật thể rơi từ trên cao.
Nhưng cảnh sát Trần không dễ bỏ cuộc.
Ông thậm chí nghi ngờ ba Tiểu Tuyết đã lắp đặt thiết bị nào đó ở tầng sáu để điều khiển ném gạch.
Anh vốn là kỹ sư cơ khí phần mềm – chuyện đó với anh, không khó.
Nhưng bất kỳ thiết bị nào cũng sẽ để lại dấu vết.
Cảnh sát Trần cùng các đồng đội lục tung căn hộ tầng sáu – mà không phát hiện được chút manh mối nào.
Khách quan mà nói, ông là một cảnh sát rất có trách nhiệm.
Khi tất cả mọi người đều tin đây chỉ là tai nạn, ông vẫn ngày ngày đi gõ cửa từng nhà trong khu để điều tra.
Người trong khu đều thương cảm cho nhà Tiểu Tuyết, lại phẫn nộ với ông Lý và con trai ông ta, nên chẳng ai muốn hợp tác với cảnh sát.
Nói đến Lý Đại Chí – con trai ông Lý – dạo này thì đúng là không yên ngày nào.
Nguồn “tài thần” lãnh lương hưu mỗi tháng của hắn bị đập chết, vậy mà không ai bồi thường cho hắn một xu – sao hắn chịu được?!
Hắn khăng khăng rằng chính nhà Tiểu Tuyết là thủ phạm.
Hắn hắt sơn lên cửa nhà họ, viết những chữ máu me be bét:
“Giết người đền mạng!”
Ngày nào hắn cũng đứng dưới tòa số 6, chống nạnh chửi bới.
Người trong khu tức đến chịu hết nổi, báo công an mấy lần, mà hắn vẫn trơ như đá.
Cho đến một ngày – ba Tiểu Tuyết đứng ở ban công, lạnh lùng nhìn xuống hắn.
Không hiểu nổi sao, não Lý Đại Chí tự dưng xẹt điện, liền gào lên:
“Thảo nào con nhà này đoản mệnh!
Con người ta thì sống khỏe mạnh, còn nó thì chết sớm là phải!
Chết rồi thì tốt, đi đầu thai vào nhà nào tử tế hơn ấy!”
Chưa nói hết câu…
“Rầm” – một chậu cây rơi chính xác tuyệt đối ngay bên cạnh hắn.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt rực lửa giết người của ba Tiểu Tuyết nhìn xuống.
Rồi anh quay lưng bước vào nhà, không biết đi đâu.
Ai đó vội hét:
“Chạy mau đi! Ba Tiểu Tuyết cầm dao xuống rồi đấy!”
Lý Đại Chí suýt tè ra quần, vừa gào vừa bỏ chạy:
“Giết người! Mọi người thấy chưa? Chính hắn giết bố tôi!
Giờ lại còn định giết tôi! Tôi đi báo công an! Mọi người làm chứng cho tôi nhé!”
Sau cái trò hề đó, hắn không dám bén mảng tới khu tập thể nữa, chỉ thỉnh thoảng mò lên đồn cảnh sát ăn vạ.
Người trong đồn gặp hắn còn sợ hơn gặp dịch bệnh.
Tưởng như mọi chuyện đã chìm xuống…
Không ngờ, lại xảy ra một việc khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ba Tiểu Tuyết… ra đầu thú.
14
Ba Tiểu Tuyết – tên đầy đủ là Dương Văn Vũ – đã tự mình cung cấp bằng chứng xâm nhập hệ thống giám sát của khu chung cư.
Là một kỹ sư phần mềm, chuyện này với anh không phải việc khó.
Camera trong phòng khách nhà anh vốn dĩ là video giả dựng sẵn từ trước.
Anh nói, sau khi Tiểu Tuyết gặp chuyện, ngày nào anh cũng đứng ở ban công, dõi theo nhất cử nhất động của tầng một.
Ông Lý là người ở dơ có tiếng.
Tuổi cao, bệnh thận, đi tiểu dắt liên tục, cứ đêm xuống là lại mò ra sân đi tiểu giữa trời.
Mùi khai xộc lên nồng nặc, từng bị hàng xóm tầng hai phản ánh không ít lần.
Nhưng lão già ấy chỉ cần trợn mắt lên là không ai dám ho he, sợ bị vu oan rồi bị hắn bám riết không buông.
Ba Tiểu Tuyết ngày nào cũng đứng ở ban công, diễn tập không ngừng.
Cho đến cái đêm hôm ấy – anh đã lặng lẽ cầm viên gạch lấy từ tầng sáu trước đó, ném chính xác vào đầu ông Lý.
Động cơ, thời gian, điều kiện gây án – anh có đủ cả.
Anh khai, mọi việc là do anh một mình thực hiện – vợ hoàn toàn không liên quan, cũng không hay biết.
Còn về lý do tại sao, trong khi đã giấu kín mọi dấu vết, lại đột ngột ra đầu thú…
anh không nói.
Không một lời.
Tất cả những điều đó là cảnh sát Trần kể lại cho tôi khi ông đến gặp tôi.
Ông bảo, từng có lần đến nhà Tiểu Tuyết điều tra, thấy tôi ở đó.
Nghe ngóng được rằng nhà tôi và nhà họ Dương khá thân thiết, ông mới muốn thử tìm hiểu, xem tôi có biết gì thêm không.
Và quan trọng hơn cả…
Muốn hỏi tôi tại sao.
15
Dương Văn Vũ – kỹ sư phần mềm, làm việc tại một công ty công nghệ lớn, nổi tiếng trong ngành là người tỉ mỉ, nghiêm túc.
Đồng nghiệp nói, mỗi lần anh Dương hoàn thành phát triển sản phẩm, dù đã test kỹ, anh vẫn kiểm tra thêm vài vòng đối chiếu và xác minh.
Bởi vậy, chưa từng để xảy ra bất kỳ sai sót nào – danh tiếng rất tốt.
Thế nhưng, một người cẩn trọng như anh…
Khi thực hiện kế hoạch trả thù, lại đột ngột và thô bạo phá hoại toàn bộ hệ thống camera, khiến cả khu mất tín hiệu giám sát suốt một đêm.
Hành động này đã để lại một lỗ hổng khổng lồ cho vụ án.
Đáng nói hơn là, gia đình họ vốn sống tại tòa số 6, trong khi hệ thống giám sát của khu không quay được hình ảnh từ tầng ba trở xuống.
Vậy tại sao anh lại làm vậy?
Dương Văn Vũ nghĩ cảnh sát hình sự không đủ trình độ để phát hiện video giả?
Anh cho rằng bằng vào kỹ năng của mình, có thể qua mặt được tổ kỹ thuật của công an – những người sống chết với camera và mã nguồn?
Tôi nhìn thẳng vào cảnh sát Trần ngồi đối diện, cố tình phớt lờ câu hỏi của ông về điểm then chốt, kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lồng ngực.
“Tại sao à? Anh hỏi tôi tại sao?”
“Tình hình bây giờ… chẳng phải chính là điều mà anh luôn muốn thấy sao?
“Anh ngày nào cũng đào bới cả cái khu tập thể này lên, chẳng phải chỉ để chứng minh rằng hung thủ là người nhà họ Dương à?”
“Giờ người ta tự thú rồi, các anh lại không vừa lòng à?!”
“Tôi không biết vì sao ba Tiểu Tuyết lại ra đầu thú, nhưng tôi biết một điều – lão già đó không đáng để bất kỳ ai phải đền mạng cho hắn.
“Nếu là con tôi – mà rõ ràng có cơ hội được sống – vậy mà lại chết ngay dưới nhà, ngay trước mắt tôi, bị nhét vào tủ đông bởi cái lão già bẩn thỉu ấy…
“Tôi cũng sẽ giết hắn. Nhất định giết!”
Cảnh sát Trần:
“Nhưng Dương Tiểu Tuyết… vốn dĩ đâu phải…”
Tôi sững người.
Ông Trần ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao:
“Chẳng lẽ… nguyên nhân cái chết của Tiểu Tuyết có vấn đề?”
16
Nghe nói sau khi rời nhà Tiểu Tuyết, cảnh sát Trần lập tức nộp đơn yêu cầu giám định pháp y lần hai.
Vì gia đình nạn nhân chưa từng nhận thi thể, cũng chưa tổ chức tang lễ, nên việc khai quật để kiểm tra lại vẫn còn khả thi.
Thế nhưng, chỉ một ngày sau, hai chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán đã xảy ra.
Chuyện thứ nhất, kết quả giám định không hề thay đổi.
Tiểu Tuyết thật sự tử vong vì lên cơn hen suyễn dẫn đến ngạt thở.
Chuyện thứ hai, lại có thêm một người ra đầu thú.
Và người ấy…
khiến toàn bộ vụ việc xoay chuyển hoàn toàn theo một hướng không ai ngờ tới.
Cũng chính người ấy…
kéo toàn bộ sự thật ra ánh sáng.
Người đó, chính là… Ngô Vũ Đồng.
Mười hai tuổi.
17
Nghe nói, ngày Ngô Vũ Đồng tự ra đầu thú, con bé dậy từ rất sớm.
Nó đến trường, lau bảng sạch bong, lau cả cửa kính lớp.
Rồi đặt bài tập đã hoàn thành gọn gàng trên bục giảng.
Không biết bằng cách nào, nó có được hai triệu đồng, mua đủ thuốc cho bà ngoại dùng trong suốt một năm.
Cả khu có 107 hộ dân, nó gõ cửa từng nhà, gần như không bỏ sót ai.
Nhà nào có người ở, con bé cúi đầu cảm ơn, khẩn cầu họ đừng vì nó mà ghét bỏ bà ngoại.
Nhà nào không có người, nó quỳ trước cửa, dập đầu lạy một cái rõ kêu.
Hôm đó là cuối tuần, tôi với chồng dậy sớm đưa Nhãn Nhãn về nhà ngoại.
Mãi đến khi thấy tin trong nhóm cư dân, tôi mới biết chuyện này.
Mọi người nói, Ngô Vũ Đồng đi đủ 105 hộ xong xuôi mới gọi điện báo cảnh sát, tự thú.
Thừa nhận chính mình là người đã cố ý giết chết ông Lý.
Chỉ có hai nhà con bé không ghé.
Một là nhà ông Lý.
Một là nhà của Tiểu Tuyết.
Hôm đó, mẹ Tiểu Tuyết đang ở nhà. Khi biết chuyện, chị lao ra khỏi cửa như điên, đuổi theo nó một đoạn rất lâu.
Nhưng Ngô Vũ Đồng không hề quay đầu lại, chỉ lặng lẽ bước thẳng lên xe cảnh sát.
18
Góc nhìn của Ngô Vũ Đồng:
Tôi tên là Ngô Vũ Đồng, một đứa trẻ lớn lên nhờ cơm trăm nhà.
Tôi vốn không phải trẻ mồ côi.
Tôi từng có bố mẹ – những người rất xuất sắc.
Nhưng năm tôi lên ba, họ đã cùng nhau hy sinh trong một trận thiên tai khi tham gia cứu hộ.
Nghe nói, trong cơn lũ hôm đó, họ cùng đội của mình đã cứu được 107 đứa trẻ.
Chỉ là… từ ngày hôm ấy, con của họ – là tôi – mãi mãi không bao giờ còn được gặp bố mẹ nữa.
Số tiền hỗ trợ từ các nhà hảo tâm sau đó, nghe nói, bị người thân chưa từng gặp mặt của tôi chiếm đoạt hết.
Lúc đó tôi còn quá nhỏ, không nhớ gì cả. Những chuyện này, tôi nghe người khác kể lại.
Ai cũng bảo tôi là con của anh hùng.
Thế nhưng càng lớn, tôi càng hay nhìn vào căn nhà chất đầy phế liệu, nhìn lên bức tường có treo tấm biển “Gia đình vẻ vang” nơi cửa ra vào – và tôi cứ thấy lạc lõng mãi không thôi.
Tuy còn bà ngoại, nhưng bà gần như không nghe rõ người khác nói gì, mắt cũng kém lắm rồi.
Căn nhà mỗi ngày đều yên lặng đến mức… chỉ còn nghe được tiếng bà phe phẩy quạt ngủ gật, với tiếng “chít chít” của chuột chạy ngang qua đống ve chai.
Thấy không? Ngay cả lũ chuột khi bắt nạt một bà già và một đứa con nít như tôi, cũng chẳng cần e ngại điều gì.
Tôi lớn lên giữa đống ve chai cao đến tận giường, mặc quần áo hàng xóm tốt bụng cho, ăn mì và dầu họ thỉnh thoảng mang đến.
Từ nhỏ, bà tôi vẫn hay nheo mắt thì thầm:
“Khu mình ai cũng là người tốt hết.
Không có họ, bà cháu mình sống không nổi đâu.
Vũ Đồng lớn lên nhất định phải báo đáp họ.”
Tôi cũng tin điều đó.
Và… tin một cách tuyệt đối.
Hằng ngày tôi giúp bà nhặt ve chai, đổi lấy vật dụng sinh hoạt, bán kiếm tiền sống qua ngày.
Tôi hay chạy qua tiệm tạp hóa của ông Lý – đồ trong tiệm thường bị quá hạn, chất lượng kém, nhưng rẻ hơn ngoài nhiều.
Dù vậy, tôi chưa từng mua cho mình một gói đồ ăn vặt, dù mỗi lần nhìn thấy đám trẻ con cầm trên tay… tôi thèm đến chảy nước miếng.
Nhưng tôi biết, tôi không có quyền tiêu xài linh tinh.
Cho đến mùa hè năm tôi lên mười.
Hôm đó, tôi đang cúi xuống nhặt phế liệu…
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy ông Lý nheo mắt, nhìn chằm chằm vào vạt áo tôi vô tình bị kéo cao để lộ phần eo.
Rồi ông ta nhe ra hai cái răng vàng khè:
“Vũ Đồng à, có muốn ăn quà vặt không?”
“Ông giao nhiệm vụ cho cháu, làm tốt thì ông thưởng – có quà, có tiền tiêu vặt nữa, có thích không?”
Tôi vui như điên.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰