Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 690 Bí Mật Sau Chiếc Xúc Xích Bột

Chương 5



Tôi chạy tới chạy lui, giúp ông Lý khuân đồ, lau sàn, lau kính.

Sân nhà ông ấy lúc nào cũng nồng nặc mùi khai, nhưng tôi không ngại – tôi mang chổi lau, chà sạch từng lần một.

Tôi tưởng… đời mình sẽ khá hơn.

Tôi tưởng mình cũng sẽ có đồ ăn vặt, có tiền lẻ như bao đứa khác.

Tôi tưởng ông Lý giống như bà tôi – một người già yếu, cần được giúp đỡ, là người lương thiện.

Cho đến hôm đó…

Ông ta bỗng thì thầm đầy bí hiểm, hỏi tôi có muốn ăn xúc xích bột không.

Món đó bán trước cổng trường – thơm lừng, rán vàng giòn, phủ đầy nước sốt.

Mỗi lần đi qua, tôi chảy nước miếng, nhưng chưa từng được ăn dù chỉ một lần.

Tôi gật đầu liền. Thích. Rất thích.

Ông Lý đóng cửa tiệm lại, dẫn tôi vào phòng phía sau.

Kể từ hôm đó, tôi luôn cảm thấy… có điều gì đó không đúng.

Nhưng tôi không thể nói rõ là cái gì.

Chỉ biết rằng, suốt hai năm sau đó, tôi luôn bị một thứ mùi khai nồng nặc, ghê tởm đeo bám…

Mãi không rũ đi được.

Tôi ngày ngày làm “nhiệm vụ”.

Ngày nào cũng có đồ ăn vặt không hết…

19

Tôi không biết chỗ nào sai.

Cũng chẳng rõ… chỗ nào là đúng.

Cho đến một ngày, trong khu có bạn nhỏ tên là Dương Tiểu Tuyết tổ chức sinh nhật.

Tôi thấy mẹ bạn ấy xách một chiếc bánh kem thật đẹp — trên mặt bánh còn có hình một bé gái nước ngoài mặc váy xanh da trời, xinh ơi là xinh.

Mẹ Tiểu Tuyết cũng nhìn thấy tôi.

Chị ấy mỉm cười, xoa đầu tôi, rồi mời tôi đến nhà họ dự sinh nhật.

Bánh kem được cắt thành nhiều phần.

Một phần gửi sang nhà bạn Nhãn Nhãn, một phần… là dành cho tôi.

Tôi thấy mẹ Tiểu Tuyết ôm lấy con gái, cùng nô đùa vui vẻ, lúc đó tôi nghĩ — thì ra đây chính là “mẹ”.

Từ hôm đó, tôi thường hay qua nhà bạn ấy.

Tôi thích chị ấy.

Nếu có thể có một người mẹ dịu dàng như vậy…

tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Có lần, mẹ Tiểu Tuyết lén gọi tôi vào nhà vệ sinh, đưa cho tôi một gói nhỏ.

Chị ấy nhẹ nhàng nói tôi đã là con gái lớn rồi, sau này nếu có gì không hiểu, cứ đến tìm chị.

“Mới mười hai tuổi mà có kinh nguyệt rồi hả? Nhưng đừng sợ, chuyện bình thường thôi.

Từ giờ, mỗi tháng cứ đến đây, dì sẽ mua sẵn cho con — được không?”

Lúc đó tôi mới biết, đằng sau quần mình có dính máu.

Chị ấy còn nói, con gái phải biết tự bảo vệ bản thân, nơi đó là chỗ chỉ mình mình được chạm vào, người khác — ai cũng không được phép.

Tôi đứng chết lặng.

Khoảnh khắc đó, cả thế giới như đảo lộn.

Trời đất quay cuồng.

Dì ơi…

Nếu dì nói với con sớm hơn một chút… thì tốt biết bao.

Nhưng giờ…

…đã muộn rồi.

Tôi…

Từ hôm đó, tôi không muốn gặp lại chị ấy nữa.

Thà tôi tự để dành tiền rồi dùng giấy vệ sinh, chứ không dám xin chị thêm một gói băng vệ sinh nào nữa.

Tôi sợ nhìn thấy nụ cười của chị ấy, càng sợ… cái nụ cười dành riêng cho tôi… biến mất.

Nhưng tôi không ngờ, suốt cả đời này…

Tôi sẽ chẳng bao giờ còn được thấy nụ cười đó nữa.

Tiểu Tuyết chết rồi.

Người ta nói, em ấy chết vì lên cơn hen suyễn.

Nhưng tôi nhớ… chị ấy từng nói, Tiểu Tuyết phải chịu cú sốc rất lớn mới đột ngột phát bệnh như vậy.

Tôi từng nghĩ…

Phải chăng hôm đó ông Lý đã làm với Tiểu Tuyết điều giống như hắn từng làm với tôi?

Nhưng tôi sợ.

Tôi sợ ông ta sẽ lại siết cổ tôi, như những lần tôi dám kháng cự.

Sợ ông ta sẽ đe dọa rằng nếu tôi nói ra, sẽ giết cả tôi và bà tôi.

Hắn khỏe lắm.

Hắn già hơn cả bà tôi, vậy mà một tay nhấc bổng được tôi.

Tôi sợ.

Nên khi cảnh sát hỏi, tôi… đã nói dối.

May mắn là, hắn bị bắt.

Nhưng tôi mới nhẹ nhõm được vài hôm, thì… hắn được thả về.

Lúc ấy, tôi mới hiểu…

Cảnh sát cũng không chắc có thể khống chế được người xấu.

Sau khi trở về, hắn lại gọi tôi đến làm nhiệm vụ.

Nhưng giờ tôi đã biết —

đó là sai!

Tôi không thể tiếp tục đến trường như trước.

Tôi thường thẫn thờ, nhiều lần đi băng qua đường mà suýt bị xe đâm.

Cuối cùng, tôi gõ cửa nhà Tiểu Tuyết, vừa khóc vừa kể hết những gì tôi từng phải chịu đựng.

Đêm hôm đó, tôi nhìn thấy chú Dương đứng trên ban công, ánh mắt dán chặt xuống cửa tiệm tạp hóa.

Tôi chợt hiểu —

chú đang tính toán… làm sao để giết chết lão súc sinh đó.

Tôi nghĩ mãi.

Tôi thấy, cả nhà họ Dương là người tốt.

Tại sao họ lại phải thay cái lão khốn đó mà đền mạng?

Nếu tôi cũng được đứng ở nơi cao như thế…

Tôi có thể kết thúc mọi thứ.

Tôi có thể… chuộc lại lỗi của mình.

Tôi phải ra tay trước khi chú Dương hành động.

Tôi đã nghĩ vậy — và tôi đã làm thật.

Tối hôm đó, tôi chạy thẳng tới tòa nhà số 6, xách viên gạch to nhất từ tầng sáu, trèo lên sân thượng.

Đợi đến khi ông ta ra sân, đứng đúng chỗ mà tôi biết chắc…

Tôi ném thẳng xuống.

Tôi nghe thấy tiếng la thảm thiết của lão già khốn nạn.

Tay tôi run lên… nhưng trong tim lại trào dâng một cơn sung sướng đến kỳ lạ.

Tôi chạy thật nhanh xuống dưới, đứng trước cửa tiệm tạp hóa.

Qua khe cửa, tôi thấy ông ta trợn mắt nhìn tôi, giãy giụa đạp chân.

Tôi nhìn lên tầng bốn — thấy ánh đèn bật sáng một lúc… rồi tắt.

Không biết có phải ảo giác không…

Tôi thấy ông ta hình như vẫn còn thở.

Nên tôi cứ đứng đó.

Đợi ông ta chết hẳn.

Đợi rồi… tôi bỗng bật cười.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cột đèn bên đường, nơi có chiếc camera giám sát to đùng…

Tôi lau nước mắt.

Hôm sau, tôi không đến trường.

Tôi ngồi chờ cảnh sát tới bắt mình.

Giống như trong phim.

Nhưng không ai đến.

Họ nói… camera khu đó bị hỏng.

Họ nói… cái chết của ông Lý là tai nạn.

Là quả báo.

Trong lòng tôi lại trào lên một cơn sung sướng.

Thì ra…

không ai biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó.

Thì ra…

kẻ xấu đáng bị giết chết!

Nhưng điều khiến tôi choáng váng là…

Chỉ vài hôm sau…

Tôi nghe tin chú Dương ra đầu thú.

19

Góc nhìn của Dương Văn Vũ:

Kế hoạch ban đầu — đột ngột bị phá hỏng chỉ một ngày trước khi ra tay.

Tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng ấy.

Cho dù hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra đó là giọng ai.

Tôi và vợ vội vàng mở cửa sổ.

Ánh đèn đường rọi xuống sân tầng một — nơi đó có một cái bóng đổ dài phủ lên một hình dạng như con chó nằm sõng soài.

Một bé gái, vừa khóc vừa cười, đứng trước cửa tầng một.

Tôi nhìn rõ khuôn mặt gầy gò nhỏ xíu đó.

Cả người tôi ớn lạnh.

Tôi lập tức tắt đèn, quay lại bịt miệng vợ đang định hét lên.

“Đừng kêu! Nếu em lên tiếng, đời con bé coi như xong rồi!”

Trong bóng tối, tôi nhìn thấy đôi mắt vợ ánh lên nước mắt.

Tôi bật máy tính, gấp gáp căn dặn vợ không được rời khỏi phòng ngủ đêm nay, không ra ban công, không ra cửa.

Lúc đó, đã gần 2 giờ sáng.

Tay tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường vì quá căng thẳng.

Thời gian quá gấp.

Tôi chỉ có thể xâm nhập hệ thống quản lý, xóa toàn bộ dữ liệu camera trong đêm đó — rồi xóa dấu vết truy cập.

Trong vòng 3 tiếng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm.

Tôi đã làm được.

Camera bị hỏng toàn bộ, không thể khôi phục.

Tôi tưởng chỉ cần vậy là đủ — có thể bảo vệ con bé ấy, cũng giữ an toàn cho tôi và vợ.

Và suýt chút nữa, tôi đã thành công…

Cho đến ngày cái chậu cây rơi xuống ngay cạnh chân Lý Đại Chí, tôi quyết định ra đầu thú.

Bởi vì lúc đó, tôi thấy Ngô Vũ Đồng — với ánh mắt muốn giết người — đứng giữa đám đông.

Nếu tôi không kịp hất chậu cây đi…

Lý Đại Chí đã nằm gọn bên cạnh cha mình dưới âm phủ.

Hôm đó, tôi quay người rời đi rất nhanh — không phải để trả thù.

Mà là… chạy thẳng lên tầng thượng.

Quả nhiên, tôi thấy Vũ Đồng ôm viên gạch to, run rẩy đứng đó.

Đôi mắt con bé đỏ au.

“Chú ơi, hắn cũng đáng chết! Hắn cũng đáng chết!”

Tôi ôm lấy Vũ Đồng, con bé cố vùng vẫy.

Toàn thân tôi như bị đóng băng.

Lý Đại Chí tuy mất nết, nhưng khác ông già súc sinh kia, hắn không đáng chết.

Tôi định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng chợt sững lại…

Tôi nhận ra — con bé này đang bắt chước tôi.

Nó làm mọi thứ, là vì nhìn thấy tôi từng làm vậy.

Nó chỉ là một đứa trẻ.

Mà cuộc đời, lại quá tàn nhẫn với nó.

Đây là con của hai người anh hùng, đúng ra… nó phải được sống một cuộc đời hạnh phúc, mạnh khỏe.

Lúc đó, tôi chợt nghĩ:

Nếu nó là con gái tôi…

Nếu nó là Tiểu Tuyết của tôi…

Tôi nên làm gì?

Tiếng chân vợ tôi vang lên sau lưng.

Chị ấy đứng yên, lặng lẽ nhìn tôi và con bé.

Tôi ôm chặt Ngô Vũ Đồng, nói nhỏ:

“Chuyện này không liên quan gì đến con cả.

Sau này, con hãy thay chú và Tiểu Tuyết, sống bên cạnh dì, cùng dì sống một cuộc đời bình yên — được không?”

20

Góc nhìn của cảnh sát Trần:

Đây là vụ án cuối cùng tôi khép lại trước khi về hưu.

Cũng là vụ khiến tôi nặng lòng nhất trong sự nghiệp.

Một trẻ vị thành niên chưa đầy 14 tuổi, cố ý sát hại một người già trên 75 tuổi.

Hai nhóm đối tượng đặc thù trong luật hình sự đối đầu nhau —

Đừng nói tôi, cả giới hình sự cũng hiếm khi gặp được vụ nào “điển hình” như thế.

Ngô Vũ Đồng, vì mới 12 tuổi, nên không bị xử lý hình sự.

Dương Văn Vũ, vì cố ý phá hủy camera, giúp che giấu tội ác, nên bị phạt 2 năm tù giam.

Tôi từng không hiểu… vì sao anh ta lại làm vậy.

Vì thế, tôi đến tìm anh ta nói chuyện.

Câu trả lời của anh khiến tôi cực kỳ xúc động.

Anh nói:

“Lúc đó, con bé ấy đã bắt đầu tin rằng mình có quyền trừng phạt ‘kẻ xấu’, mà không cần tuân theo pháp luật.”

“Mà tất cả những điều đó — là do tôi tạo ra.”

“Nếu Vũ Đồng là Tiểu Tuyết của tôi, tôi không thể để con mình lớn lên như thế.”

“Nên… tôi quyết định dạy con bé một lần nữa, rằng thế giới này cần có luật lệ.”

“Làm sai — phải trả giá.”

Anh ta luôn biết rõ — con bé ấy sẽ ra đầu thú.

Và chỉ khi làm vậy, nó mới có thể thoát khỏi con đường càng đi càng lệch.

Anh ta cũng biết… con bé chưa đủ 14 tuổi.

“Đây là cuộc chiến của hai phép thuật.

Phía tôi là phép tắc, phía con bé là tổn thương và phản kháng.”

Trong đầu anh ấy, tất cả đều đã được tính trước.

Hai năm sau.

Cũng chính là ngày tôi nghỉ hưu, thì anh ta được thả.

Tôi nhìn thấy — cả khu dân cư Hạnh Phúc, 106 hộ, nhà nào cũng có người đứng trước cổng trại giam, lặng lẽ chờ cánh cổng mở ra.

Trong đó, có nhiều gương mặt quen thuộc.

Rất nhiều đứa trẻ cũng tới, chỉ là cao lớn hơn chút, mập hơn chút, suýt nữa tôi không nhận ra.

Nhưng có một đứa tôi không bao giờ quên.

Ngô Vũ Đồng.

Con bé giờ đây mặc váy gọn gàng sạch sẽ, trắng trẻo, cao ráo hơn, vẫn còn có vẻ rụt rè.

Đứng bên cạnh nó, là người mẹ mới.

Người phụ nữ xinh đẹp ấy, từng mất con, giờ đã có con gái trở lại.

Đứng sau còn có một bé gái nhỏ hơn — hình như là Nhãn Nhãn.

Mẹ con bé từng gào lên với tôi mấy lần:

“Ông hỏi tôi tại sao?

Tôi làm sao biết được tại sao chứ?!”

Thật ra… đôi khi tôi cũng tự hỏi mình:

“Tại sao?”

Tôi chưa bao giờ tin thế giới này hoàn hảo.

Nhưng tôi biết…

Chỉ cần chúng ta luôn giữ vững lòng mình, luôn tìm kiếm và sửa sai, thế giới này nhất định sẽ ngày một tốt đẹp hơn.

– HẾT –

(Đã hết truyện)

#GSNH 660 Tôi Là Một Bà Nội Trợ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Ngôn tình,

Kết hôn được mười năm, tôi đã đề nghị ly hôn với Châu Hàn Thanh.

“Muốn ly hôn cũng được, nhưng cô phải ra đi tay trắng.”

Anh ta chắc chắn rằng một bà nội trợ như tôi không thể sống thiếu anh ta.

Ngay cả đứa con gái do một tay tôi nuôi nấng từ nhỏ cũng chế giễu: “Mẹ à, mẹ vừa quê mùa vừa nghèo, mẹ lấy gì để so với dì Vi Vi?”

Họ không biết rằng tôi đã được thần may mắn phù hộ.

Tôi không cần gì cả, chỉ lấy đi những lá bùa may mắn trên người họ.

1

Tôi lại một lần nữa gặp chồng tôi, Châu Hàn Thanh, và con gái Châu Lạc Lạc ở siêu thị.

Châu Lạc Lạc đi ở giữa, tay trái nắm tay Châu Hàn Thanh, tay phải nắm tay Tần Vi Vi.

Trông họ như một gia đình ba người, khung cảnh vô cùng hòa thuận.

Tôi đẩy xe mua sắm tiến lại gần, chưa kịp nói gì thì Châu Lạc Lạc đã nổi cáo trước.

Cô bé bĩu môi, nhíu mày, ngón tay nhỏ xíu chỉ vào tôi: “Mẹ, quần áo của mẹ bẩn hết rồi sao mẹ còn mặc ra ngoài?”

Tôi cúi đầu nhìn.

Chiếc áo phông cũ trên người tôi bị dính vài giọt dầu khi tôi làm món thịt kho tàu mà Châu Lạc Lạc thích ăn nhất.

Tôi bối rối kéo nhẹ góc áo: “Lúc nãy mẹ nấu ăn không may bị dính dầu.”

“Mẹ vội xuống mua xì dầu nên chưa kịp thay đồ…”

Nói xong, Châu Lạc Lạc không nhìn tôi nữa, khẽ nói một câu: “Mất mặt quá đi.”

Cô bé quay đầu nhìn Tần Vi Vi: “Dì Vi Vi ơi, móng tay của dì đẹp quá, con cũng muốn làm.”

Tần Vi Vi mỉm cười, cúi xuống, nhẹ nhàng véo má cô bé bằng bộ móng tay dài được đính đá: “Được rồi, bảo bối ngoan, ngày mai dì sẽ dẫn con đi làm nhé.”

Châu Hàn Thanh lúng túng giải thích: “Lúc nãy anh đi đón Lạc Lạc tan học, Lạc Lạc muốn ăn khoai tây chiên nên anh đưa con bé đến đây mua.”

Tôi nhìn sang Tần Vi Vi đứng bên cạnh, Châu Hàn Thanh khẽ ho một tiếng: “Vi Vi đến để đưa tài liệu cho anh, tình cờ gặp thôi.”

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Vi Vi: “Nhưng cô giáo vừa gọi điện thoại cho em, nói chiều hôm nay Lạc Lạc không đến trường mẫu giáo.”

“Con muốn đi chơi công viên giải trí, nên mới bảo dì Vi Vi đến đón con.”

Châu Lạc Lạc nói giọng hồn nhiên: “Mẹ đừng trách dì ấy, con thích dì Vi Vi.”

Tần Vi Vi đưa một ngón tay vuốt tóc ra sau tai: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, Hàn Thanh anh ấy…”

Tôi ngắt lời cô ta: “Cô gọi anh ấy là gì?”

Cô ta cắn môi: “Châu… Châu tổng hôm nay đang họp, nên tôi tự ý đi đón Lạc Lạc.”

Tôi bật cười: “Thư ký của Châu tổng cũng thật là tận tâm tận tụy, còn kiêm luôn cả việc ăn uống và vui chơi nữa à?”

Nghe thế, mắt Tần Vi Vi ngay lập tức đỏ lên.

Cô ta cúi đầu, nhẹ nhàng kéo góc áo Châu Hàn Thanh, nước mắt dường như sắp rơi ra.

Châu Lạc Lạc dang rộng hai tay đứng chắn trước mặt Tần Vi Vi, tỏ vẻ khó chịu với tôi: “Không cho phép mẹ bắt nạt dì Vi Vi.”

Giọng điệu này cứ như tôi là một người xa lạ vậy.

Tôi thay đổi sắc mặt: “Châu Lạc Lạc, bình thường mẹ đã dạy con như thế nào?”

Châu Hàn Thanh mất kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Thôi được rồi, chuyện nhỏ thế này có gì mà làm ầm ĩ vậy?”

Anh ta kéo Châu Lạc Lạc: “Nói tạm biệt với dì Vi Vi đi con.”

2

Sau bữa tối, Châu Lạc Lạc ôm bụng kêu đau.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con bé, tôi xót xa vô cùng: “Sao tự nhiên lại đau bụng thế này?”

Tôi bế con bé lên, lo lắng sờ trán nó: “Ban ngày con có ăn gì lạ không?”

Châu Lạc Lạc yếu ớt ngẩng đầu lên: “Không liên quan đến kem đâu, con đã nói là không muốn ăn rau mà.”

Cô bé vùng vẫy ngồi dậy, giơ tay về phía mẹ của Châu Hàn Thanh: “Con muốn bà nội bế, mẹ xấu, mẹ bỏ độc hại con.”

Tôi bàng hoàng trong lòng.

Có vẻ như là do chiều nay Tần Vi Vi dẫn con bé đi công viên giải trí và ăn quá nhiều kem nên mới bị đau bụng như vậy.

Châu Lạc Lạc rất kén ăn, bình thường chỉ thích ăn mấy đồ chiên rán.

Nhưng dạ dày của con bé lại không tốt, hễ cứ ăn đồ lạnh là sẽ đau bụng.

Vừa nãy tôi thấy con bé chỉ ăn thịt kho tàu nên mới gắp thêm vài miếng rau cho nó, dặn dò: “Trẻ con không được kén ăn.”

Con bé biết rõ là do ăn kem chiều nay nên mới bị đau bụng, thế mà vẫn vu khống tôi bỏ độc hại con bé.

Tôi tức giận không thể kìm được: “Mẹ hạ độc con? Ai dạy con nói mấy lời đó?”

Châu Lạc Lạc bĩu môi, ôm chặt cổ bà nội và khóc òa lên.

Bà nội vừa dỗ dành: “Lạc Lạc đừng khóc, có bà thương con, bà thương con.”

Vừa trách móc tôi: “Cô là người lớn, sao lại đi so đo với trẻ con làm gì?”

“Hơn nữa, mấy món cô nấu vốn dĩ đã khó ăn, vậy mà còn ép con bé ăn.”

Bà lại nhìn sang Châu Hàn Thanh: “Lúc trước mẹ đã nói với con rồi, lấy một cô tiểu thư được chiều chuộng về nhà thì có ích gì chứ? Cơm thì nấu không xong, con cái cũng không biết chăm, giờ thì tiền cũng chẳng kiếm được đồng nào, chỉ biết ở nhà tác oai tác quái!”

Bà ấy càng nói càng hăng: “Ngày trước thà rằng cứ cưới…”

“Mẹ!”

Lời bà bị Châu Hàn Thanh cắt ngang: “Ôn Niên dù có tệ đến đâu thì cô ấy vẫn là mẹ của Lạc Lạc!”

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 686	Bàn Tay Của Chúa

#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full


Bình luận