Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 694 Ác Nhân Có Ác Nhân Trị

Chương 2



4.

Thực ra, con chó đó không phải chó của tôi.

Nhưng nó cũng chẳng phải chó của ông già Lý.

Nó là một con chó hoang.

Ngay từ ngày đầu dọn đến khu này, tôi đã để ý đến nó.

Ngày nào tôi cũng mang đồ ăn cho nó, còn chụp không ít ảnh nữa.

Tối qua vốn dĩ tôi định cho nó ăn, nhưng tìm khắp cả khu cũng không thấy đâu.

Không ngờ lại bị ông già Lý bắt đi… rồi còn giết nó!

Cái chết của nó, có một phần là do tôi.

Tôi trách mình đã làm nó bị liên lụy, nhưng càng hận hơn cái lão già khốn nạn đó!

Sau khi tôi đưa bức ảnh ra, những người lúc nãy còn chỉ trích tôi lập tức quay ngoắt thái độ.

“Lão khốn này đến cả chó hoang cũng không tha!”

“Ối chao, tôi nhận ra lão ta rồi, suốt ngày đi khoá xe cư dân rồi đòi tiền chuộc ấy!”

Đến cả người tự xưng chính nghĩa ban nãy cũng quay sang xin lỗi tôi:

“Em gái, xin lỗi nhé, tại anh nóng quá…”

“Nhưng mà cũng tại em nữa, không nói gì rõ ràng cả, lão kia lại khóc lóc như thế, nên anh mới hiểu lầm thôi.”

Tôi không thèm bố thí cho hắn dù chỉ là một ánh mắt.

Tôi trừng mắt nhìn thẳng ông già Lý:

“Ông giết Tiểu Ngoan của tôi. Ông tính đền thế nào?”

Ông ta nuốt nước bọt cái ực:

“Đền… đền cái gì mà đền!”

“Không đền? Vậy thì báo công an đi.”

Cảnh sát đến rất nhanh.

Chưa cần tôi nói gì, đã có người tốt bụng kể lại đầu đuôi sự việc cho họ.

Cảnh sát quay sang nói với ông già Lý:

“Ông giết chó của người ta là sai rồi. Giờ ông bồi thường cho người ta theo giá gốc đi.”

Ông ta nhảy dựng lên.

“Dựa vào đâu?! Tôi không có tiền!”

Rồi lăn đùng ra đất, giở bài ăn vạ.

“Chẳng lẽ các người muốn ép tôi đến chết vì một con chó hoang à?!”

“Phì! Thứ cảnh sát gì mà dám làm như thế với tôi?! Các người là hung thủ ép tôi chết thì có!”

Cảnh sát tỏ ra bất lực, khuyên nhủ bằng giọng dịu dàng. Nhưng ông ta chẳng nghe ai, cứ gào lên:

“Các người muốn tôi chết à? Tôi chết đi chắc các người mới hả dạ đúng không?! Các người tin không, tôi chết ngay bây giờ cho mà xem!”

Tôi nhếch mép cười khẩy:

“Tự sát à? Vậy ông làm luôn đi, đừng làm mất thời gian của người khác. Ông chết xong, tôi còn tiện gọi điện đặt chỗ hỏa táng cho ông luôn đấy.”

Mặt ông ta tái mét.

Ông liếc nhìn xung quanh, thấy ai cũng chỉ đứng xem náo nhiệt, chẳng ai bênh mình.

Thế là ông nghiến răng, đột nhiên lao đầu vào bức tường trắng cạnh đó.

Ông già hét ầm lên:

“Ối giời ơi!”

Rồi nằm vật ra đất, giả vờ ngất.

Cảnh sát nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ biết đứng nhìn, bó tay chịu trói.

“Cô Tạ… hay là bỏ qua đi.”

Ông già Lý là khách quen ở đồn rồi. Tuổi đã cao, mà cũng đâu làm gì tày đình như giết người phóng hoả đâu, nên cảnh sát cũng chẳng làm gì được.

Tôi lạnh giọng hỏi:

“Vậy Tiểu Ngoan của tôi bị ông ta giết, chẳng lẽ ông ta cứ thế mà không phải chịu trách nhiệm gì à?”

Cảnh sát bắt đầu khó chịu, giọng nói cũng mất kiên nhẫn:

“Chỉ là một con chó thôi mà, cô có làm loạn thế nào thì con chó cũng không thể sống lại được.”

Vừa dứt lời, tôi thấy ông già Lý nằm dưới đất khẽ nhếch miệng cười.

Tôi lẩm bẩm:

“Chỉ là một con chó thôi mà…”

Một cục nghẹn nghẽn lại ngay giữa lồng ngực tôi.

Cảnh sát liếc nhìn tôi một cái:

“Ai bảo cô không giữ chó cẩn thận, trách ai được?”

Tôi suýt bật cười vì quá nực cười.

Họ chẳng làm gì được ông ta, nên quay sang dạy dỗ tôi?

“Cô Tạ, nếu cô thật sự quý con chó đó đến vậy, thì đã nên trông chừng nó cho tử tế.”

Nói rồi, cảnh sát bỏ đi luôn.

Cảnh sát vừa đi, ông già Lý liền bật dậy như chưa hề có chuyện gì.

Ông ta nhìn tôi với vẻ thách thức:

“Tôi giết chó của cô đấy, thì cô làm gì được tôi nào?”

5.

Tôi tức đến mức siết chặt nắm đấm.

Ông già Lý ngẩng cao đầu, hừ lạnh một tiếng với tôi rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông ta rất lâu.

“Cậu Tạ, cậu không sao chứ?”

Không biết từ lúc nào, cô hàng xóm đã chạy tới.

Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi, như để an ủi.

Cô tức giận mắng:

“Cái lão khốn nạn ấy đúng là cặn bã! Đến cả chó cũng không tha!”

“Cậu Tạ, đừng buồn, lão ta làm nhiều việc ác như thế, nhất định sẽ bị báo ứng!”

Không làm gì được ông ta, cô ấy chỉ còn biết tin vào nhân quả.

Tôi lạnh lùng đáp:

“Hừ, báo ứng của ông ta… chính là tôi.”

Đêm hôm đó, tôi mua luôn một chiếc loa phát thanh, tải về 1TB âm thanh chó tru thảm thiết.

Giữa đêm khuya, tôi xách loa đến trước cửa nhà ông già Lý.

Tôi bật loa lên, vặn âm lượng tới mức lớn nhất.

Cả tầng này giờ chỉ còn mỗi nhà ông ta ở, tôi chẳng sợ làm phiền ai khác.

Tiếng tru thảm thiết vang vọng khắp hành lang như oan hồn đòi mạng.

Gió bên ngoài thổi phần phật, cộng thêm âm thanh đó, cứ như thể có hồn ma đang tìm về đòi nợ.

Chưa tới mười phút, ông ta mở cửa.

“Đm ai đấy! Đêm hôm không ngủ còn quấy rối?!”

Ngay khoảnh khắc ông ta mở cửa, tôi tắt loa.

Ông ta đứng ở cửa mắng nhiếc một lúc, thấy không còn tiếng động gì nữa, lại đóng cửa vào.

Ông ta vừa đóng cửa, tôi liền bật loa lại.

Mười phút sau, ông ta lại mở cửa ra.

“Rốt cuộc là thằng nào?! Gọi hồn à?!”

Nhưng vẫn không thấy ai.

Chỉ cần ông ta về nhà, tôi lại bật tiếng lên.

Sau năm lần như thế, ông ta bắt đầu cảnh giác, cẩn thận lục soát xung quanh, ngay cả hành lang cũng không bỏ sót.

Nhưng ông ta vẫn không tìm được ai phát tiếng.

Có đánh chết cũng không ngờ, tôi đã thuê luôn căn hộ đối diện nhà ông ta.

Tôi nhìn qua mắt mèo thấy ông ta rời khỏi nhà, liền lặng lẽ chạy ra, đóng sập cửa nhà ông ta lại, rồi nhanh chóng chạy về phòng mình.

Theo như quan sát, lúc nãy ra ngoài, ông ta không mang theo chìa khoá cũng chẳng có điện thoại.

Ông già Lý vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Quái quỷ thật, chẳng thấy gì cả…”

Đến trước cửa, ông ta nhận ra điều gì đó không ổn.

Cửa nhà… đã bị đóng!

Không mang chìa, ông ta bị nhốt bên ngoài!

Ông ta gào lên điên dại:

“Là đứa chó nào làm đấy?! Đừng để tao bắt được! Tao cho lên bờ xuống ruộng luôn!”

Nhờ ơn tôi, đêm đó ông già Lý được “thưởng thức” trọn vẹn gió lạnh xuyên đêm.

Tôi vốn định đêm hôm sau chơi tiếp một ván, không ngờ ông ta lại chủ động tìm tới tôi.

Hai quầng mắt đen sì treo dưới mắt ông ta như hai cái bánh bao cháy.

“Đêm qua là cô làm phải không?”

Tuy là hỏi, nhưng giọng đầy chắc chắn.

Tôi chỉ cười, không đáp – chính là ngầm thừa nhận.

Vừa nghe xác nhận, ông ta tức đến mức muốn bóp chết tôi tại chỗ.

Ông ta đe dọa:

“Tôi nói cho cô biết, nếu cô làm tôi tức tới mức xảy ra chuyện gì, thì đừng hòng thoát khỏi tù đấy!”

Tôi bật cười khẩy:

“Tôi có làm gì đâu, tôi đâu có bật nhạc ở nhà ông? Tôi chỉ bật ở nhà tôi thôi mà. Ai cấm tôi nghe nhạc?”

“Ông tưởng đồn công an là nhà ông à? Ông nói gì là luật à? Nhưng ông nhớ đừng có tức chết đấy nhé, ông độc thân, có chết cũng chẳng ai tìm đến tôi đâu.”

Ngực ông ta phập phồng vì tức.

“Rốt cuộc cô muốn gì hả?!”

Ông ta biết tôi đang trả đũa vì chuyện con chó.

Nhưng tôi chẳng hé nửa lời về nó.

“Tôi có muốn gì đâu, tôi chỉ thích nghe nhạc thôi mà.”

Ông ta nghẹn lời:

“Chỉ là giết một con chó thôi mà cô…”

Chưa nói hết câu, ông ta đã bị ánh mắt lạnh ngắt của tôi chặn họng.

Ông nghiến răng nghiến lợi:

“Con chó đó bao nhiêu tiền? Tôi đền! Tôi đền là được chứ gì!”

Tôi thản nhiên nói giá:

“Một vạn.”

Ông ta nhảy dựng lên:

“Gì cơ?! Con chó nào mà mắc dữ vậy?!”

“Ông không muốn đền cũng được. Tôi lại tiếp tục mở nhạc.”

Ông ta nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng vẫn phải nhún nhường.

Ông miễn cưỡng chuyển khoản cho tôi một vạn.

Tôi lạnh giọng cảnh cáo:

“Liệu hồn đấy. Sau này mà còn khoá xe bậy bạ, tôi không để yên cho đâu!”

Cầm được số tiền đó, việc đầu tiên tôi làm là mua một mảnh đất nhỏ – để chôn cất Tiểu Ngoan.

6.

Ông già Lý tạm thời yên lặng được một thời gian.

Tiệm tôi bận túi bụi, đến nỗi suýt quên mất trên đời còn tồn tại cái thể loại như ông ta.

Thành phố C chỉ mất một đêm để chuyển từ thu sang đông.

Vào đông được một tuần, thì trời mưa suốt một tuần.

Khó khăn lắm mới thấy nắng, tôi đem mấy cái áo lông vũ chưa mặc cả năm xuống tầng phơi nắng.

Phơi đồ xong tôi quay lên nhà.

Đến chiều tối, có người gõ cửa.

Là giọng cô hàng xóm:

“Cậu Tạ ơi, cậu Tạ! Mở cửa nhanh lên!”

Tôi hơi ngạc nhiên – sao cô ấy lại tìm tôi?

Mở cửa ra, tôi thấy trên tay cô đang ôm mấy cái áo lông vũ – trông rất quen mắt.

Cô ấy giận đến đỏ mặt:

“Cậu Tạ, cậu mau nhìn áo của mình đi!”

Sáng nay cô ấy cùng tôi xuống phơi đồ, nên biết đâu là đồ của tôi.

Cô dúi áo vào tay tôi, giọng tức đến run lên:

“Tôi thấy áo cậu bị bẩn nên mới mang lên hộ…”

“Cái lão khốn Lý kia, không biết điều vừa phải thôi! Dám đóng dấu bậy bạ lên áo cậu, áo đang lành lặn đẹp đẽ, giờ thì nát luôn rồi!”

Lúc này tôi mới nhìn kỹ thảm cảnh trong tay mình.

Mấy cái áo lông vũ màu sáng… bị đóng dấu đầy một mặt.

【Chuyên mở khoá 13944444444】

Lúc khoá xe, để người ta liên lạc được, ông ta thường để lại tấm card trên cửa kính xe – in đúng số này.

Xem ra ông ta vẫn chưa biết sợ là gì.

Không nói nhiều, tôi gọi thẳng đến số của ông ta.

Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu đầy kiêu căng:

“Ai đấy? Mở khoá năm chục một lần.”

Tôi nói:

“Xem ra ông vẫn chưa chừa nhỉ.”

Bên kia im lặng một nhịp.

Rồi ông ta bật cười khinh khỉnh:

“Cô giỏi lắm cơ mà? Có tí vết bẩn cũng không xử lý nổi sao?”

Dứt lời, ông ta cúp máy cái rụp.

Cô hàng xóm tức xì khói:

“Cái lão già mất nết này, đúng là không biết hối cải!”

Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy:

“Đừng giận, mai tôi sẽ đích thân đến tìm ông ta, nói chuyện ‘cho ra ngô ra khoai’.”

Nhưng tôi còn chưa kịp đợi tới ngày mai, thì chuyện đã tìm đến tận cửa.

Trong group cư dân khu chung cư, chửi bới nổ trời, ai nấy đều @ ông già Lý liên tục.

【Lão Lý, ông điên à? Dám đóng dấu đầy áo tôi, cái này giặt kiểu gì hả?!】

【Đền tiền đi, ông Lý!】

Cả nhóm người bắt đầu dội sóng phẫn nộ lên đầu ông ta.

Thế mà ông ta vẫn thản nhiên trả lời, điềm tĩnh không một gợn sóng.

【Đừng trách tôi, trách thì trách cái cô kia. Cô ta không cho tôi khoá xe nữa, tôi đành phải nghĩ cách khác để quảng cáo chứ sao.】

Nói rồi, ông ta còn tiện tay @ tôi.

Lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.

May mà cư dân khu này không phải ai cũng ngốc.

Có người lên tiếng:

【Tôi báo công an rồi.】

(Còn tiếp)
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận