#GSNH 694 Ác Nhân Có Ác Nhân Trị
Chương 3
Ông già Lý:
【Báo thì báo, tưởng tôi sợ chắc?!】
Cảnh sát đến rất nhanh, dưới tầng đã tụ tập cả đám người. Ông già Lý cũng có mặt.
Tôi được cảnh sát gọi xuống.
Họ yêu cầu ông ta bồi thường.
Ngay trước mặt mọi người, ông ta bắt đầu gào khóc thảm thiết:
“Tôi không có tiền đâu! Tôi chỉ là làm ăn nhỏ, giờ bị con nhỏ chết tiệt kia phá rồi, còn lấy đâu ra tiền mà đền chứ!”
‘Con nhỏ chết tiệt’ dĩ nhiên là đang chỉ tôi.
Ông ta giơ tay chỉ thẳng mặt tôi:
“Muốn đòi tiền thì tìm nó mà đòi!”
Cư dân xung quanh bắt đầu lộ vẻ khó xử.
Họ biết tôi vô tội, ai nỡ mở miệng đòi tiền?
Mà họ cũng chẳng làm gì được ông ta.
Ông ta không vợ con, không cha mẹ, nhà ở thuê, có không bồi thường thì cùng lắm cũng chỉ bị nhốt vài hôm, ra ngoài rồi lại tiếp tục gây sự như cũ.
Thấy mọi người đều cứng họng, ông ta đắc ý vô cùng.
“Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể hứa là từ nay sẽ không làm mấy chuyện đó nữa.”
Cư dân xôn xao:
“Thật chứ?”
Nếu ông ta chịu dừng tay, họ cũng đành cắn răng chịu thiệt một lần.
Ông già Lý lại nói:
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
Ông ta nhếch mép, chỉ vào tôi:
“Tôi muốn cô ta xin lỗi.”
Cảnh sát liếc nhìn tôi, mở miệng ra là cái điệp khúc quen thuộc:
“Em gái, em xin lỗi ông ấy một tiếng đi, cho êm chuyện.”
“Muốn tôi xin lỗi?”
Tôi chỉ tay vào chính mình, bật cười từ chối:
“Tôi chẳng sai gì cả. Không xin lỗi.”
Rồi tôi đổi tông giọng:
“Nhưng… tôi có thể giúp ông ta tìm một công việc kiếm tiền rất tốt.”
7.
Ông già Lý ngẩn người:
“Thật hả?”
Tôi cười rạng rỡ:
“Đương nhiên là thật, nhưng ông phải xin lỗi và bồi thường cho mấy người kia trước đã.”
Nghe nói có công việc kiếm ra tiền, ông ta cũng không lăn tăn nhiều nữa.
Rất sảng khoái xin lỗi và đền tiền cho cư dân bị hại.
Xong xuôi, ông ta nhìn tôi chăm chăm, mắt sáng rực:
“Cô mà dám lừa tôi thì…”
Tôi mỉm cười:
“Tôi không lừa đâu. Cho tôi hai ngày.”
Ông ta hài lòng rời đi.
Hai ngày sau đó, tôi thuê người viết số điện thoại của ông già Lý lên toàn bộ… nhà vệ sinh công cộng nam trong thành phố.
Nhân tiện cũng nhờ người sửa hết những tờ giấy màu rải rác trên đường – toàn bộ đều đổi sang số của ông ta.
Để tận mắt chiêm ngưỡng bi kịch của ông ta, tôi còn đặc biệt đóng cửa tiệm nghỉ mấy ngày.
Không ngoài dự đoán, điện thoại của ông ta… nổ tung.
Thậm chí còn có mấy người đàn ông tìm đến tận nhà ông ta.
Họ vừa thấy ông ta là dúi vào tay ông cả xấp tiền.
Ban đầu ông ta còn tưởng trời ban vận may, ai ngờ mấy người đó lại muốn lôi ông ta đi luôn tại chỗ.
Ông già Lý điên cuồng gào thét:
“Thả tôi ra! Các người làm gì đấy hả?!”
Tôi đứng gần đó, vừa xem vừa nhâm nhi niềm vui.
Ông ta cũng nhanh chóng phát hiện ra tôi.
Như phát điên, ông ta lao đến trước mặt tôi, mắng xối xả:
“Con khốn! Mày dám hại tao?!”
Tôi làm ra vẻ ngơ ngác:
“Chứ ông không phải muốn có việc làm sao? Tôi tìm cho ông công việc mới đấy, ông không thích à?”
Ông ta tức đến giậm chân thình thịch:
“Mày tin không, tao kiện mày đấy?!”
Tôi chẳng buồn để ý lời đe doạ của ông ta, thậm chí còn thảnh thơi quay sang mấy người đàn ông bên cạnh:
“Nhớ chăm sóc ‘việc làm’ của ông ấy cho tử tế nhé.”
Nghe xong câu đó, ông già Lý trợn trắng mắt, ngã vật ra đất.
Ông ta… tức đến ngất đi.
Đám đàn ông kia ngơ ngác nhìn nhau.
Sợ ông ta thật sự xảy ra chuyện, bọn họ hoảng hốt bỏ chạy, không quên… giật lại số tiền vừa dúi vào tay ông ta.
Tôi nhìn cái thân xác đang nằm lăn lóc trên nền đất kia một cái, rồi quay người trở về nhà.
Không ngờ lại có một vị khách không mời mà tới.
Là chủ nhà của ông già Lý.
Cô ấy là một cô gái trẻ.
Cô nói ông già Lý đã nợ tiền nhà suốt năm tháng, mỗi lần cô hỏi thì ông ta lại lươn lẹo chơi bài cù nhây.
Cô hoàn toàn bất lực với ông ta.
Cô gái nhỏ giọng cầu khẩn:
“Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi đuổi ông ta đi. Tôi sẵn sàng trả công cho cô.”
Tôi đáp thẳng, không cần suy nghĩ:
“Không cần đâu, tôi giúp cô.”
8.
Ông già Lý còn trơ trẽn hơn tôi tưởng.
Chưa kịp hoàn hồn sau vụ trước, ông ta đã tranh thủ “tái xuất giang hồ” quay về nghề khoá xe cũ.
Lần này, không chỉ khu chung cư của tôi, mà mấy khu lân cận cũng bị vạ lây.
Không thể nhịn nổi nữa. Thật sự không thể.
Tôi lập một kênh livestream chuyên biệt – dành riêng cho ông ta.
Từ hôm đó trở đi, ông ta đi đâu, tôi theo đó.
Ông ta vừa khoá xong một chiếc xe phía trước, tôi liền theo sau… mở khoá.
Ông ta quay đầu lại, thì thấy toàn bộ ổ khoá đã bị tháo hết.
Ông ta tức đến run người:
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?! Tôi khoá mãi mới xong đấy!”
Tôi mỉm cười rạng rỡ:
“Mở khoá mà.”
Nói rồi, tôi giơ cao điện thoại đang livestream trước mặt ông ta.
“Từ hôm nay, ông đi đâu tôi theo đó. Ông làm gì, tôi làm cái đó.”
“Đây là theo dõi! Cô phạm pháp đấy!”
Tôi nhướng mày:
“Vậy ông khoá xe người khác thì không phạm pháp chắc?”
Miệng lưỡi ông ta xưa nay chưa bao giờ đấu thắng tôi.
“Cút đi cho khuất mắt tôi!”
“Ông đã dám làm, sao lại sợ bị phát sóng trực tiếp?”
Ông ta há miệng, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được.
Chỉ còn cách nghĩ mọi cách để cắt đuôi tôi.
Nhưng ông ta đã gần bước vào quan tài, còn tôi thì còn trẻ khoẻ, sao mà thoát được?
Tôi nhìn bóng lưng ông ta thở phì phò phía trước, còn tốt bụng nhắc nhở:
“Ông Lý à, đi chậm chút đi, nhỡ ông ngã chết thì tôi cũng chẳng có hứng thu dọn xác đâu.”
“Ông đi nhanh thế làm gì? Không khoá xe nữa à?”
Ông ta bỗng đứng khựng lại, đôi mắt đục ngầu bắn ra tia căm hận:
“Tôi không khoá nữa! Cô có thể cút đi được chưa?!”
Tôi lập tức reo lên:
“Không khoá nữa? Tốt quá! Vậy thì không còn ngại bị livestream rồi ha.”
Nghe vậy, ông ta như thể bị rút hết sức lực.
“Rốt cuộc tôi đắc tội gì với cô? Tôi xin lỗi, được chưa?”
“Ôi tổ tông của tôi, bà nội ơi, tha cho tôi đi!”
Tôi giả vờ ngẫm nghĩ:
“Tha cho ông?”
Ông ta gật đầu như bổ củi.
“Tốt thôi, tha cho ông.”
… Chỉ là nói thế thôi.
Tôi giả vờ cất điện thoại, quay người rời đi.
Ông ta thấy tôi bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm.
Không dám khoá xe nữa, sợ tôi đột nhiên lòi ra từ đâu đó, đành vác xác đi lang thang.
Ông ta không phải loại người đàng hoàng – gọi là lão dê xồm cũng không ngoa.
Thấy mấy cô gái trẻ, là bắt đầu huýt sáo tục tĩu.
Thấy ai mặc váy, là cúi rạp người rình váy.
Thậm chí còn giả vờ vô tình chạm vào người phụ nữ.
Tất cả hành vi của ông ta đều được livestream của tôi ghi lại rõ mồn một.
Trước cổng một trường tiểu học, ông ta dừng bước.
Đôi mắt đục ngầu nheo lại, lướt một vòng đầy bỉ ổi qua khuôn viên trường.
Chỉ khiến người khác thấy buồn nôn.
Tôi chỉ muốn móc mắt ông ta ra ngay lúc đó.
Tôi lặng lẽ tiến lại phía sau ông ta, nói khẽ:
“Ông đã thích làm mấy chuyện này như vậy, sao lại ghét cái ‘việc làm mới’ kia thế?”
Ông ta bị giọng nói của tôi dọa cho rùng mình.
“Lại là cô?!”
Tôi không đáp lại.
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt đầy khinh miệt:
“Ông đúng là từ trong ra ngoài đều khiến người ta buồn nôn. Nhưng mà… đã thích ‘đủ màu’ như vậy, tôi sẽ giúp ông nổi tiếng khắp cả nước.”
Tôi giơ điện thoại lên, hướng về phía livestream giới thiệu:
“Các bạn nhìn xem, đây là ông Lý – chuyên gia khoá xe khét tiếng ở thành phố C, đại diện hình ảnh cho… nhà vệ sinh nam công cộng, và cũng là gương mặt quen thuộc trên mấy tờ giấy màu rải đầy đất.”
“Gần đây việc làm ăn của ông ấy có chút trục trặc, mong mọi người nhiệt tình ủng hộ công việc mới của ông ấy nhé~”
Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
“A a a! Câm miệng cho tôi! Là cô mới làm cái việc đó ấy!”
Ông ta điên cuồng lao tới định giật điện thoại của tôi, tôi nghiêng người tránh né.
Tôi điềm tĩnh nói với khán giả livestream:
“Ông ta ngoài miệng thì chối đây đẩy, chứ thật ra là ‘trong nóng ngoài lạnh’ thôi. Mọi người nhớ giúp ông ta quảng bá mạnh vào nhé~”
9.
Lần nữa ông già Lý lao đến giật điện thoại của tôi, tôi lập tức tắt livestream.
“Con khốn! Tao kiện mày! Tao cho mày đi tù!”
Tôi bật cười mỉa:
“Ông có tiền không đã? Thuê nổi luật sư à? Tiền nhà còn không trả nổi nữa là.”
Câu đó khiến ông ta nghẹn họng, mặt đỏ gay như gấc chín.
Biết không đấu lại được tôi, ông ta chui rút về nhà trong bộ dạng thảm hại.
Sau loạt livestream của tôi, tên tuổi của ông già Lý… nổi như cồn.
Tôi tạm thời dọn sang căn hộ đối diện ông ta – tiện theo dõi nhất cử nhất động.
Trước kia chỉ có dân thành phố C biết đến cái tên ông ta.
Giờ thì khác. Giờ thì “người hâm mộ” ông ta đến từ khắp mọi miền Tổ quốc.
Cửa nhà ông ta sắp bị gõ đến sập.
Mỗi lần ông ta hé cửa, luôn có một người đàn ông lạ hoắc đứng trước mặt.
Thậm chí… có người còn làm ra những chuyện không thể nói thành lời ngay tại cửa nhà ông ta.
Ông già Lý sắp phát điên đến nơi.
Dù cách hai lớp cửa, tôi vẫn nghe thấy tiếng ông ta khóc thét, gào rú tuyệt vọng.
Cuối cùng, ông ta không thể tiếp tục sống ở đó nữa.
Bởi vì có người đã cạy khoá nhà ông ta lúc nửa đêm, lẻn vào trong khi ông ta đang ngủ say, rồi… cưỡng bức ông ta.
Nửa đêm, ông ta choàng tỉnh – và trước mắt ông là một gã đàn ông lạ mặt đang trèo lên người mình.
Tiếng hét thất thanh của ông ta vang dội khắp khu nhà.
Ông ta hoảng loạn chạy ra khỏi nhà:
“Cứu với! Có ai không! Cứu mạng!”
Gã đàn ông kia… bám theo ngay phía sau.
Biết rõ cả tầng chỉ còn mỗi nhà tôi còn người ở, ông ta vẫn điên cuồng gõ cửa từng căn.
Cuối cùng, ông ta gõ đến cửa nhà tôi.
“Bên trong có ai không? Cho tôi vào đi… Tôi thề sáng mai tôi sẽ đi ngay!”
Qua khe cửa, ông ta thấy ánh đèn.
“Xin cô đấy… mở cửa đi mà…”
Tôi bỗng nhớ đến chuyện cô hàng xóm từng kể.
Năm đó, ông ta khoá xe của một thai phụ đang sắp sinh.
Vợ chồng cô ấy hoảng loạn, không có điện thoại cũng không mang tiền mặt.
Họ cầu xin ông ta mở khoá – ông ta lạnh lùng đứng nhìn.
Cuối cùng, bố mẹ cô gái kịp chạy tới đưa tiền, ông ta mới chịu mở.
Nhưng do trễ giờ nhập viện, cô gái suýt mất mạng vì khó sinh.
Giờ thì đến lượt ông ta nếm mùi tuyệt vọng đó.
Tôi không mở cửa.
Ông ta bị kẻ lạ mặt kia kéo ngược lại vào trong.
Sau này, ông ta kể lể khắp nơi về chuyện mình bị hại.
Nhưng chẳng ai tin.
Người ta chỉ nghĩ ông ta bị điên.
Không ai lên tiếng bênh vực. Không ai vì ông ta mà đòi công bằng.
Ông ta hiểu ra – bản thân không thể tiếp tục sống ở đó nữa.
Nửa đêm, ông ta lặng lẽ rời khỏi khu chung cư.
Tôi cũng chẳng rõ ông ta đã đi đâu. Nghe nói… dạt đến một xó núi hẻo lánh.
Sau khi ông ta rời đi, cô chủ nhà cuối cùng cũng lấy lại được căn hộ.
Cô mang theo cả đống quà đến cảm ơn tôi.
Tôi không định nhận, nhưng cô nhét hết vào tay tôi.
“Cảm ơn chị. Không có chị, em cũng không biết phải làm sao nữa.”
Tôi cười nhàn nhạt:
“Là ông ta đáng đời thôi.”
Nếu trời không thu ông ta, thì sẽ có người xấu thay trời hành đạo.
Và người đó – chính là tôi.
Từ sau khi ông ta dọn đi, cuộc sống yên bình như cũ.
Cư dân trong khu cũng đông lên. Không ai bị khoá xe nữa.
Cho đến một năm sau, tôi mới nghe tin tức về ông ta.
Cô hàng xóm lại tìm tôi, thì thầm như tiết lộ bí mật:
“Cậu Tạ, biết tin chưa? Ông Lý chết rồi.”
Tôi hơi bất ngờ:
“Chết rồi?”
Không phải ông ta đã trốn mất rồi sao? Có người đuổi theo tới tận núi à?
Cô ấy nhỏ giọng kể:
“Nghe nói sau khi đến cái xó núi đó, ông ta bị một ông chú góa vợ nhiều năm… lôi về nhà, bắt làm mấy chuyện đó.”
“Ông ta không chịu, muốn bỏ trốn… bị ông kia lỡ tay đánh chết. Nghe nói… xác chết nhìn đáng sợ lắm.”
“Ra vậy.”
Thật đúng là… gieo gió gặt bão.
(Hết)
(Đã hết truyện)
#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ngôn tình,
HE ,
Cứu rỗi,
01.
Khoảnh khắc đó, tôi còn nghĩ, liệu có phải trùng tên không.
Cho đến khi tôi quay đầu lại, thấy được đôi mắt đen nhánh, lạnh nhạt kia sau lớp khẩu trang.
Đây là lần đầu tiên sau 8 năm tôi quay lại Bắc Kinh.
Nơi đầu tiên tôi đến sau khi xuống tàu là bệnh viện chuyên khoa tim nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh.
Người đầu tiên tôi gặp lại, lại là người tôi không muốn gặp nhất trong đời.
Và câu đầu tiên Cố Tùng nói, lại là nói với bác sĩ Triệu.
Ánh mắt cậu ấy chỉ lướt qua tôi một cách hờ hững rồi thu lại.
Giọng nói bình thản không chút gợn sóng: “Tôi biết rồi, anh đưa người nhà bệnh nhân đến phòng làm việc tôi chờ đi, tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh đã.”
Hiển nhiên.
Cố Tùng không nhận ra tôi.
02.
Khi nãy ở cổng bệnh viện, tôi đi quá vội, vấp vào gờ giảm tốc mà ngã một cú.
Lúc đó chỉ lo kiểm tra xem Nhiên Nhiên có bị thương hay không, không để ý rằng tay và cánh tay của mình đã bị trầy xước cả một mảng da.
Bác sĩ Triệu có gương mặt thô kệch nhưng lại mang trái tim ấm áp.
Khi giúp tôi xử lý vết thương, ông không nhịn được cằn nhằn đôi câu:
“Xem như cô vì con bé, thì cũng phải chăm sóc bản thân mình trước đã chứ?
“Nhìn cô gầy như vậy, sau này con bé lớn hơn, ôm còn không nổi nữa ấy chứ.”
Tôi cúi đầu nhìn.
Chiếc áo khoác đã mua từ 5 năm trước đã bạc màu, cổ áo và cổ tay đều sờn rách.
Cánh tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, toàn thân phủ đầy vẻ tiều tụy và mệt mỏi như sắp tràn ra ngoài…
Từ khi Nhiên Nhiên ra đời, tôi ôm con rong ruổi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, gần như chưa từng có một đêm ngủ yên.
Thời gian trước ở Nam Thành gặp lại bạn học cấp ba, cô ấy sợ hãi vì ngoại hình tôi bây giờ, nói gần như không nhận ra tôi nữa.
“Vâng.” Tôi cố lấy lại chút tinh thần, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Tôi sát trùng vết thương cho cô nhé, sẽ hơi đau một chút, chịu đựng chút nha.”
Nhiên Nhiên nằm sấp trong lòng tôi, đôi mắt vẫn dõi theo động tác của bác sĩ Triệu.
Nghe đến chữ “đau”, con bé đột nhiên quay người, vòng tay ôm lấy cổ tôi.
“Mẹ.”
Bé hôn nhẹ lên mắt tôi, giọng non nớt: “Hôn hôn, không đau.”
Trước đây mỗi lần con bé tiêm, tôi đều che mắt bé lại, hôn lên má để bé phân tâm.
Vì vậy, trong thế giới nhỏ bé của con, “đau” là thứ có thể được “hôn hôn” thay thế.
“Ừ, Nhiên Nhiên hôn rồi, mẹ quả nhiên không đau nữa.”
Tôi đổi tay để bôi thuốc, tay còn lại ôm con bé chặt hơn một chút.
“Con gái cô thật đáng yêu.”
Giọng bác sĩ Triệu đột nhiên trở nên mềm mỏng.
“Bé tên An Nhiên đúng không? Tên rất hay. Còn nhỏ mà đã biết thương mẹ như thế, đúng là bảo bối ngoan.
“Nhiên Nhiên năm nay mấy tuổi rồi, sắp đi mẫu giáo chưa?”
Nhiên Nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời:
“Mẹ, cũng đau.
“Nhiên Nhiên ba tuổi.
“Không, Nhiên Nhiên, đến bệnh viện.”
Nhiên Nhiên nói chuyện muộn hơn so với những đứa trẻ khác, hiện tại nói cũng chưa mạch lạc lắm, thích nói từng từ một.
Bác sĩ Triệu thu dọn hộp thuốc, đưa tay xoa đầu Nhiên Nhiên.
“Nhiên Nhiên rồi sẽ khỏe lại thôi, đến lúc đó có thể đi mẫu giáo chơi với các bạn nhỏ khác rồi.”
Ông lại quay sang an ủi tôi:
“Cô yên tâm, sư đệ tôi sắp về rồi, lát nữa chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn về tình trạng của Nhiên Nhiên.
“À đúng rồi, sư đệ tôi chính là bác sĩ Cố đó, Cố Tùng.”
Hèn chi, ông ấy có vẻ rất thân thiết với Cố Tùng.
Từ lúc ông bắt đầu nói chuyện, tôi gần như không xen vào được câu nào.
“Cô đừng nhìn nó nhỏ hơn tôi vài tuổi, chứ mấy bài SCI nó đăng còn gấp mấy lần tôi ấy chứ.
“Lúc tôi mới quen nó ở Đức, nó còn nhỏ hơn tôi ba khóa, sáu năm sau, nó tốt nghiệp tiến sĩ cùng tôi luôn mới ghê!
“Trong học viện của chúng tôi có một giáo sư nổi tiếng nhất về tim mạch, bình thường dữ lắm, vậy mà lại đặc biệt mềm mỏng với nó. Không chỉ nhận làm học trò cưng cuối cùng, sau tốt nghiệp còn kéo nó về viện nghiên cứu của mình luôn.”
Tôi cũng chẳng lấy làm lạ.
Tôi nhớ hồi học cấp ba, môn Sinh và Hóa của Cố Tùng lần nào cũng tuyệt đối điểm tối đa.
Giáo viên hai môn đó cứ gặp cậu ta là mắt sáng rực.
“Nói đi cũng phải nói lại, cô với sư đệ tôi hình như quen nhau hả?”
Bác sĩ Triệu đảo tròng mắt một vòng.
“Sao tôi thấy giữa hai người có gì đó là lạ nha?”
03
Tôi khựng lại trong giây lát.
“Chắc là không đâu.”
Nhưng bác sĩ Triệu có vẻ rất tin vào trực giác của mình: “Cô quen bác sĩ Cố từ trước à?”
“…” Tôi đành nói, “Tôi và bác sĩ Cố… đúng là bạn học cấp ba.”
“Quả nhiên vậy mà!”
Bác sĩ Triệu lập tức kéo tôi vào đề tài tám chuyện.
“Cố Tùng hồi cấp ba có yêu sớm không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Hình như chưa từng nghe, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.”
“Tôi biết mà!” Bác sĩ Triệu vỗ đùi cái đét, “Thằng nhóc này lúc ở Đức thì nói ghét ồn ào, tiệc tùng gì cũng lười tham gia, ngày nào cũng chỉ ru rú trong ký túc xá hoặc ở phòng thí nghiệm.
“Ngày đầu tiên nhập học, đúng lúc con phố bên cạnh có tổ chức trình diễn thời trang, có người tưởng Cố Tùng là người mẫu nam đi nhầm chỗ, chụp vài tấm hình rồi mang đi hỏi khắp nơi, thế là cậu ta nổi như cồn trong trường luôn.
“Hồi đó ai cũng đoán xem cậu ta sẽ bị ai cưa đổ trước. Kết quả là không những đại học chẳng có ai theo được, đến cả khi tốt nghiệp tiến sĩ vẫn không cô gái nào hẹn được cậu ta ra ngoài.
“Rõ ràng gương mặt đó… cô nghĩ thử xem, ai mà ngờ được, đúng là uổng phí cái mặt trời cho.”
Cố Tùng… đúng là có một gương mặt trông rất ra dáng kẻ đào hoa.
Đôi mắt phượng ấy quá mức mê người, sống mũi cao sắc nét, đuôi mắt dài, hàng mi cũng rất dày. Mỗi lần ngước mắt nhìn người khác, luôn mang theo vẻ lạnh nhạt thờ ơ như chẳng quan tâm gì.
Giống hệt kiểu người bẻ gãy trái tim người ta xong còn tỏ ra bất đắc dĩ đầy chính nghĩa.
Nhưng, nghe nói gia tộc gốc rễ sâu dày nhà cậu ấy có quy củ vô cùng nghiêm khắc, thêm vào đó bản thân Cố Tùng lại là người có tam quan đoan chính, không những không bừa bãi, thậm chí… trong chuyện tình cảm lại có phần đáng ngạc nhiên là… quá đỗi thuần khiết.
Ít nhất là tám năm trước, Cố Tùng vẫn như vậy…
“Nhưng mà, dạo này nhóc ấy rốt cuộc cũng chịu đơm hoa kết trái rồi đấy!” Bác sĩ Triệu thần thần bí bí nói.
“Năm nay cậu ta đột nhiên từ bỏ tiền đồ rực rỡ để quay về nước, nghe đâu là vì một sư tỷ bên nhóm nghiên cứu hàng xóm.
“Sư tỷ đó là học trò cưng của một giáo sư khác trong học viện, mà còn là bạn gia truyền với nhà Cố Tùng, hai ông nội của họ là chiến hữu cũ đấy.
“Cô xem, trên đời còn có cặp đôi nào hợp hơn nữa không?”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“Đúng là rất xứng đôi.”
Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ, sau bao nhiêu vòng vèo rốt cuộc cũng về bên nhau.
Giống hệt chuyện cổ tích.
“Tiếc là hai người trước kia chẳng đứa nào mở lòng, một mực chỉ lo nghiên cứu.
“Cho đến vài tháng trước sư tỷ kia quay về nước, Cố Tùng chắc cũng cảm thấy gấp gáp, liền lập tức hí hửng theo về. Hơn nữa sư tỷ vào làm ở Nhị Viện, Cố Tùng cũng vào Nhị Viện. Cô nói xem, chẳng phải có gì đó hay sao?”
Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Không giống trùng hợp.”
“Đúng vậy đó! Cố Tùng là kiểu người miệng thì cứng, rõ ràng là ‘ngàn dặm truy thê’ rồi còn gì.
“À đúng rồi, Cố Tùng hồi cấp ba không yêu đương, nhưng kiểu gì cũng phải từng thích cô gái nào chứ? Khi cậu ta theo đuổi ai thì thế nào? Có từng tỏ tình với ai chưa?”
“…”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
“Không rõ lắm, hồi cấp ba tôi với bác sĩ Cố… không thân thiết.”
Bác sĩ Triệu có chút tiếc nuối: “Vậy à, tính cách cậu ta đúng là chẳng có mấy người làm bạn được…”
Còn chưa nói hết câu, phía sau vang lên hai tiếng gõ cửa.
Cố Tùng từ tốn thu tay lại.
“Đang nói chuyện gì thế?”
“Không có gì không có gì!”
Bác sĩ Triệu giật mình, vội nói: “Ờ thì, trưởng khoa gọi tôi, tôi đi trước nhé, tạm biệt hai người cứ nói chuyện tiếp đi!”
04
Cố Tùng chắc không nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng không nhận ra tôi là ai.
Thật ra năm lớp 12, tôi và Cố Tùng từng ngồi cùng bàn nửa năm.
Nhưng cậu ấy vốn không phải kiểu người nói nhiều, còn tôi thì quá bận rộn.
Bận học, bận kiếm tiền.
Mỗi ngày ở trường, tôi gần như đều vùi đầu vào làm bài tập suốt từ tiết đầu đến tiết cuối.
Tôi phải hoàn thành hết bài tập trước khi tan học, để sau khi về nhà còn có thời gian giặt giũ, nấu cơm, chuẩn bị nguyên liệu, nhào bột, xay đậu làm sữa đậu nành, rồi sáng sớm hôm sau dậy từ bốn giờ để giúp chị gái hấp bánh bao, giành chỗ bán bữa sáng.
Ngồi cùng bàn đủ lâu, dĩ nhiên sẽ hình thành vài sự ăn ý không lời.
Ví như tôi ngồi phía trong sát tường, có lẽ thấy tôi ra vào bất tiện, nên mỗi lần đi lấy nước, Cố Tùng luôn tiện tay lấy giúp tôi luôn.
Ví như tôi biết Cố Tùng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nên mỗi lần thu bài kiểm tra giúp cậu ấy, tôi đều gập lại cho thật ngay ngắn.
Ví như khi tôi tranh thủ trong giờ học làm bài, chỉ cần thấy thầy cô chuẩn bị bước xuống bục giảng, Cố Tùng sẽ lặng lẽ gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu cho tôi.
Ví như sáng nào tôi cũng tiện tay làm thêm một phần xôi gà cho Cố Tùng nhưng không thêm nấm hương…
Thế nhưng, mỗi ngày chúng tôi nói chuyện với nhau chắc chưa đến năm câu.
Ngoài khoảng thời gian nửa năm ngồi cùng bàn và lần tỏ tình bất ngờ của Cố Tùng lúc tốt nghiệp, suy cho cùng, giữa tôi và cậu ấy, đúng là chẳng thân thiết gì cho cam.
Cho nên khi nãy bác sĩ Triệu hỏi, tôi cũng chỉ nói thật lòng.
Cho nên việc Cố Tùng không nhớ ra tôi, cũng là điều hoàn toàn bình thường.
“Vừa rồi tôi đã xem qua bệnh án.”
Cố Tùng liếc nhìn Nhiên Nhiên đang ngủ trong lòng tôi, không nói một câu thừa nào, vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề.
“Giờ tôi cần biết thêm một số tình huống cụ thể.”
Cậu ấy tiếp tục hỏi thêm nhiều chi tiết về bệnh sử và các cuộc phẫu thuật trước đây của Nhiên Nhiên, không bỏ sót điều gì, vừa hỏi vừa ghi chép vào máy tính, vô cùng tập trung.
Sắp xong thì, trong lúc kéo chuột, Cố Tùng đột nhiên hỏi:
“Những ca phẫu thuật trước của bé đều là một mình cô chăm sóc?
“Chồng cô đâu?”
Tôi không nghĩ ngợi gì, đáp luôn: “Anh ấy khá bận.
“Những lần phẫu thuật đều là tôi đi cùng, nếu anh cần biết gì thêm thì cứ hỏi tôi.”
Tay Cố Tùng hơi khựng lại, khẽ ngẩng mắt nhìn tôi.
Đôi mắt ấy dường như còn đen hơn cả người thường.
“Bận?
“Bận gì mà còn quan trọng hơn cả con gái ruột của mình?”
Tôi nhất thời nghẹn lời.
May mà Cố Tùng có vẻ cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu.
Cậu ấy lại cầm bệnh án lên, mày hơi nhíu lại.
“Bệnh tình của bé đúng là khá phức tạp.”
Tôi lập tức căng thẳng, tim như bị bóp nghẹt, đến mức tai cũng bắt đầu ù nhẹ.
“Con bé còn quá nhỏ.” Giọng cậu ấy như vang vọng từ sau một lớp kính, “Tình trạng cụ thể cũng khác với bệnh nhân tôi từng gặp trước đây.”
Nói rồi, Cố Tùng dường như chuẩn bị đặt bệnh án xuống.
Tim tôi như lỡ mất một nhịp, hoảng hốt siết chặt lấy tay áo cậu ấy theo phản xạ.
“Bác sĩ, xin anh…”
Tôi sợ đánh thức Nhiên Nhiên, nên hạ thấp giọng đến mức gần như thì thầm.
“Xin anh hãy cứu lấy con bé… con bé mới ba tuổi thôi.”
Bệnh của Nhiên Nhiên khó khăn lắm mới nhìn thấy chút hy vọng, nếu đến cả Cố Tùng cũng không nhận chữa…
Tôi vội rút phong bì vẫn luôn mang theo bên người, không quá dày cũng chẳng quá mỏng, dúi vào tay cậu ấy.
Cố Tùng khựng lại, cúi mắt nhìn vật trong tay.
Một lát sau, cậu ấy hơi nheo mắt lại.
Nhìn tôi chằm chằm.
“Cô đang… đưa tôi phong bì à?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰