#GSNH442- Lãnh Đạo Giúp Tôi Làm Mai Với Thái Tử Gia
Chương 6
9
Cố Nguyên Châu hiếm khi hào phóng một lần, “loảng xoảng” phát hơn hai mươi bao lì xì vào nhóm.
Tôi giật được gần một nghìn tệ.
Chỉ là không khí buổi hẹn hò dường như bị niềm vui giật lì xì của tôi làm phai nhạt đi.
May mà Kỳ Dục không để ý, lúc thanh toán thậm chí còn đang tiếc nuối lẽ ra không nên trả lại mấy đĩa dưa chuột kia.
“Đó không phải là dưa chuột bình thường sao? Hay là anh chưa ăn no?”
“Vị của dưa chuột lúc nãy chắc hẳn khác.”
Đương nhiên là khác rồi, dù sao mua dưa chuột ở chợ 10 tệ cũng được mấy cân.
Nhưng dưa chuột trong quán lại bán 288 tệ.
“Dưa chuột lúc nãy có lẽ sẽ có vị chua.”
Lời Kỳ Dục nói khiến tôi ngơ ngác khó hiểu.
Điều kỳ lạ hơn là, ở bãi đậu xe của nhà hàng, tôi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Đó hình như là xe của Cố Nguyên Châu.
Tôi không để chuyện này trong lòng.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ nghỉ Tết.
Tâm trí tôi sớm đã không còn ở công ty, mỗi ngày đi làm đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính ngẩn ngơ.
Tan làm chỉ muốn về nhà chơi với chó con của mình.
Đồng nghiệp ngồi cạnh nói chuyện Tết kiêm thêm việc cho mèo ăn, bảo có thể kiếm được một khoản kha khá.
Trước kia bố mẹ giục cưới quá dữ, tôi nghĩ cách trốn tránh, đến vé về nhà cũng chẳng thèm mua.
Nghỉ lễ không có việc gì làm, hay là đi kiếm chút tiền lẻ nhỉ?
Vừa có ý nghĩ này, cơ hội kiếm tiền đã đến.
“Bảo tôi đến nhà anh giúp anh đối phó với người nhà?”
Cố Nguyên Châu gật đầu lia lịa: “Tính là cô tăng ca, lương gấp ba, thanh toán ngay bây giờ!”
Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối?
“Trước đây sao không nghe nói bố mẹ anh cũng giục cưới?”
Cố Nguyên Châu lái xe về phía nhà mình, mắt nhìn thẳng phía trước, giọng điệu bình thản: “Thì… đột nhiên nhắc nhở thôi, dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa.”
Cũng phải, nói ra thì Cố Nguyên Châu chỉ hơn tôi hai tuổi.
Chết tiệt!
Người ta ở tuổi này đã thừa kế khối tài sản trăm tỷ.
Nghe nói ở Tây Bắc anh ta còn có mấy trạm điện gió, những nơi khác còn đầu tư vào nhà máy thủy điện.
Dù gió thổi mưa rơi, tiền vẫn cứ chảy vào túi.
Còn tôi chỉ có thể ngày ngày quét mã Phúc trên Alipay, mong chờ lần này phong bao lì xì một trăm triệu có thể chia được nhiều hơn một chút.
“Đến rồi.”
Cố Nguyên Châu dừng xe trước cửa một biệt thự. Tôi nhìn căn nhà kiểu Tây bốn tầng trước mặt, không khỏi tắc lưỡi.
Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi ra mắt phụ huynh.
Tuy là giả, nhưng khó tránh khỏi căng thẳng.
Nhưng tôi cũng không ngờ, đối phương lại… nhiệt tình đến vậy.
“Trời ơi, đây là Tử Hàm phải không? Mau đóng cửa lại, đừng để con bé chạy mất!”
Tôi như Đường Tăng lạc vào động Bàn Tơ, bị kéo tuột vào trong biệt thự.
Một quý bà xinh đẹp hỏi han tôi đủ điều:
“Đúng là một đứa bé xinh đẹp. Chòm sao gì thế? Đã làm trắc nghiệm MBTI chưa? Hướng nội hay hướng ngoại vậy?”
Tôi nhìn người phụ nữ đang nắm chặt tay mình, sợ tôi chạy mất.
Dù là hướng nội đến mấy mà gặp bà ấy, chắc cũng biến thành hướng ngoại mất.
Tôi được đón tiếp nồng hậu ở nhà Cố Nguyên Châu. Bố mẹ anh ta thậm chí còn quên mất mình có một đứa con trai, cứ một mực hỏi han tôi.
Tôi thực sự không chịu nổi sự nhiệt tình này, đành lấy cớ đi vệ sinh để trốn.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền nghe thấy hai ông bà đang nói chuyện trong bếp:
“Con trai chúng ta cuối cùng cũng dẫn người về rồi, lại còn là con gái nữa chứ! Tốt quá!”
“Cứ tưởng nó sẽ dẫn một thằng con trai về, đúng là hú vía.”
10
Vậy là, bố mẹ Cố Nguyên Châu trước đó đều cho rằng Cố Nguyên Châu sẽ dẫn một cậu con trai về?
Lẽ nào anh ta là đồng tính, để không làm bố mẹ lo lắng nên mới nhờ mình giúp đỡ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Tuy nhiên, mình chỉ nhận tiền làm việc thôi.
Vừa định vào bếp giúp đỡ, tôi đã bị mẹ Cố Nguyên Châu kéo tay lên lầu:
“Cô dẫn cháu vào phòng Cố Nguyên Châu chơi, cháu đã xem ảnh hồi bé của nó chưa?”
“Không hay lắm đâu ạ, cô?”
“Hai đứa không phải là bạn trai bạn gái sao? Sao đâu chứ?”
Đây chính là điều tệ nhất, chúng tôi không phải là bạn trai bạn gái.
Phòng của sếp là nơi tôi có thể vào sao?
Nhưng cô không cho tôi cơ hội từ chối, trực tiếp đưa tôi vào một căn phòng.
Trên đường đến, Cố Nguyên Châu nói anh ta rất ít khi về đây ở.
Nhưng phòng của anh ta được dọn dẹp rất sạch sẽ.
“Nào, để cô cho cháu xem bộ dạng hồi bé của nó.”
Cô lấy ra một chồng album ảnh từ trong tủ, bên trong là đủ loại ảnh.
Ghi lại từ lúc Cố Nguyên Châu còn là trẻ sơ sinh.
Phải nói rằng, người này đúng là đẹp từ bé đến lớn.
Gần như phát triển theo lộ trình từ một cậu bé dễ thương thành một thiếu niên điển trai rồi đến một đại soái ca.
Chỉ là có vài tấm ảnh, sao trông quen thế nhỉ.
“Đây đều là ảnh hồi đại học của Cố Nguyên Châu. Lúc đó nhà xảy ra chút chuyện, bố nó bệnh nặng, một mình nó gánh vác công ty, áp lực quá lớn nên không còn hay cười nữa.”
Tôi lại lật một trang, nhìn cậu con trai mím môi trong ảnh, chỉ cảm thấy quá quen thuộc.
Lật thêm một trang nữa, lần này rơi ra một tấm ảnh.
“Ôi chao, sao lại ở đây?”
Tấm ảnh rơi ra, bị cô nhanh tay nhặt lấy. Trên mặt cô thoáng qua một tia bối rối, nhưng vẫn cố gắng gượng cười:
“Tấm này là ảnh Cố Nguyên Châu và em họ nó, nói là sẽ trả lại cho người ta, cô tìm mãi.”
“Vậy ạ?”
Vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, trong ảnh là Cố Nguyên Châu và một cậu con trai, mặc đồng phục cấp ba.
Tấm ảnh có lẽ được chụp bằng điện thoại, cả hai đều có chút gượng gạo, nhưng trên mặt đều nở nụ cười.
“Thật mà, thật mà, cháu xem ảnh này.”
Cô nhét tấm ảnh vào lòng, giữ khư khư.
Tôi mấy lần định nói đều bị cô tìm cách nói lảng đi.
Ăn cơm xong, hai người dúi cho tôi một phong bao lì xì lớn.
Tôi vốn định trả lại cho Cố Nguyên Châu, nhưng anh ta bảo tôi cứ nhận, coi như là bồi thường tăng ca.
Hu hu hu, lãnh đạo sáng suốt như vậy tìm ở đâu ra chứ?
Tôi muốn hỏi chuyện tấm ảnh, nhưng Cố Nguyên Châu đã lên tiếng: “Cô thấy bố mẹ tôi thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
Hài hước, dễ gần, mặc dù cô có hơi nhiệt tình quá.
Cố Nguyên Châu dường như thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cẩn thận hỏi: “Vậy cô thấy Kỳ Dục thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
Anh ta không nói gì nữa.
“Sự nghiệp thành công, chững chạc, ngoại hình cũng không tệ, rất tốt.”
“Nhưng cô không thể chỉ nhìn bề ngoài, ý tôi là, cô cũng nên xem xét những mặt khác của cậu ta, ví dụ như có giữ nam đức không, đời tư thế nào?”
Bộ dạng thao thao bất tuyệt của Cố Nguyên Châu giống hệt mấy bà cô thích buôn chuyện ở quê tôi.
Họ chỉ cần ba phút, người bị họ bàn tán đã thân bại danh liệt trong miệng họ.
Tôi nhìn người đàn ông đang lái xe, vẻ muốn nói lại thôi, vừa định mở miệng thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Là điện thoại của Kỳ Dục.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰