Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH508 - Đừng Quên Em Cũng Biết Yêu

Chương 5



Nhưng không giống những lần phát bệnh trước kia – đầy đau đớn, ngột ngạt.

Mà như… trôi dạt giữa tầng mây, được bao phủ bởi sự dịu dàng mềm mại.

Đến khi anh nhẹ nhàng gọi tôi tỉnh dậy:

“Uyển Uyển, có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Tôi khẽ lắc đầu, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy eo anh.

Với người phụ nữ, người đàn ông đầu tiên luôn khiến người ta muốn dựa vào.

Anh ôm tôi vào lòng:

“Nghỉ một lát rồi đi tắm.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi:

“Tim em có thấy khó chịu không?”

“Không sao ạ…”

Tôi nghĩ đến vài lần anh dừng lại giữa chừng, bèn lí nhí hỏi:

“Trần Tông Đình… có phải anh cũng thấy không thoải mái không?”

Anh khẽ cười, hôn tôi thật sâu, giọng trầm khàn:

“Em hỏi nữa là anh thật sự… sẽ thấy không thoải mái đấy.”

“Không được đâu…”

“Được rồi, không làm gì nữa.”

Nhưng anh lại không rời khỏi tôi, “Anh chỉ muốn hôn vợ anh một cái.”

Tôi không đáp, ngoan ngoãn để anh hôn.

Trong đầu tôi chỉ lơ mơ nghĩ đến một chuyện:

Mỗi khi anh gọi tôi là ‘Uyển Uyển’… sao mà dịu dàng đến vậy.

Nhưng một người như anh – nghiêm túc, kiềm chế – có lẽ chỉ khi ở trên giường mới mềm lòng như thế.

20

Tôi cũng không có cơ hội để kiểm chứng điều đó.

Vì sáng sớm hôm sau, Trần Tông Đình đã ra ngoài từ rất sớm.

Tôi biết anh rất bận – đứng ở vị trí ấy, việc lớn việc nhỏ nhiều không xuể.

Thế nên tôi cũng không làm phiền anh, chỉ ở yên trong nhà, ngoan ngoãn không gây thêm rắc rối.

Dù không ra ngoài, nhưng cuộc sống trôi qua một cách yên bình, dễ chịu lạ thường.

Lần đầu tiên trong suốt 21 năm cuộc đời, tôi mới cảm nhận được điều gọi là: “năm tháng tĩnh lặng, dịu dàng.”

Không còn sợ hãi sẽ bị gia đình xem như món hàng đem ra trao đổi.

Không còn đau lòng vì sự thiên vị của cha mẹ.

Không cần phải nghĩ ngợi điều gì.

Chỉ cần làm những gì khiến mình vui vẻ là đủ.

Tôi thậm chí còn nhặt lại chiếc đàn piano đã phủ bụi nhiều năm, mua một khóa học vẽ tranh sơn dầu online, bắt đầu học vẽ.

Cuộc sống trong nhà kéo dài gần một tuần.

Cho đến một buổi chiều nọ, Trần Tông Đình bất ngờ gọi điện cho tôi:

“Tối nay có một bữa tiệc, anh muốn em đi cùng.”

Anh đã chuẩn bị sẵn váy dạ hội và trang sức, một lát nữa sẽ có ê-kíp tạo hình đến tận nhà.

“Anh… tối nay sẽ tới à?”

“Anh xong việc sẽ đến thẳng chỗ em.”

“Bữa tiệc đó… bắt buộc phải đi sao?”

“Là một buổi dạ tiệc từ thiện gây quỹ cho trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh.”

“Anh nghĩ em sẽ muốn đi.”

Tôi bất giác thấy xúc động.

Lần trước, khi bị Tần Khả tung tin xấu ác ý, tôi đã bỏ lỡ buổi gây quỹ cũng dành cho các bé bệnh tim.

Hóa ra… Trần Tông Đình vẫn nhớ chuyện đó.

Vì tôi bẩm sinh đã có vấn đề về tim, nên tôi luôn quan tâm đến những hoạt động giúp đỡ những đứa trẻ giống như mình.

Tôi vẫn nhớ rõ, sau khi đính hôn với Chu Văn Uyên, mỗi tháng tôi vẫn đều đặn đến làm tình nguyện viên, thăm các em nhỏ bị bệnh hoặc khuyết tật ở trung tâm bảo trợ xã hội.

Nhưng Chu Văn Uyên từng lạnh lùng mỉa mai tôi:

“Giỏi thật đấy, mấy trò đánh bóng tên tuổi này, em làm quen tay lắm.”

Nhưng anh ta không biết, tôi chưa từng làm việc đó để “làm màu”.

Chỉ vì tôi từng trải qua những nỗi đau như vậy, nên càng muốn giúp đỡ những đứa trẻ cũng bất hạnh giống tôi.

“Trần Tông Đình, tất nhiên là em muốn đi.”

“Chỉ là… nếu tối nay anh đến, thì chuyện của chúng ta… sẽ không giấu được nữa rồi.”

Tôi muốn hỏi anh – liệu có gây phiền phức cho anh không, liệu có ảnh hưởng xấu gì đến anh không.

“Uyển Uyển, từ đầu đến giờ, người nói muốn giữ kín… là em, chứ chưa bao giờ là anh.”

“Trần Tông Đình…”

Tôi siết chặt điện thoại, khẽ lẩm bẩm đầy nghi hoặc:

“Em không hiểu… tại sao…”

Tại sao anh lại đồng ý cưới em?

Tại sao chưa từng muốn che giấu cuộc hôn nhân này?

Tại sao… lại là em?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là một câu nhẹ nhàng như gió thổi:

“Tối về nhà, anh sẽ cho em câu trả lời.”

21

Lúc tôi đến nơi tổ chức dạ tiệc, rất nhanh đã trở thành tâm điểm của những ánh nhìn đầy soi mói.

Nhưng điều khiến tôi hơi thắc mắc là – nếu Trần Tông Đình đã đích thân dự tiệc, thì chắc chắn buổi tiệc này không hề “nhỏ” như bề ngoài.

Nhà họ Chu có thể lọt vào, nhưng nhà họ Giang… tuyệt đối không đủ tư cách.

Vậy mà… cả Chu Văn Uyên và gia đình họ Giang đều có mặt.

Tôi vừa bước vào, đã thấy người nhà họ Giang đang ríu rít quây lấy Chu Văn Uyên.

Mà chị gái cùng mẹ khác cha với tôi – Giang Lam, đang nhìn anh ta với ánh mắt vừa thẹn thùng vừa nóng bỏng.

“Giang Uyển? Cô cũng dám vác mặt đến đây sao?”

Giang Lam mở to mắt đầy kinh ngạc.

Ngay sau đó, bà Giang lập tức lạnh mặt bước tới.

“Giang Uyển, đây là nơi nào cô không tự biết sao?”

“Cô tới đây mất mặt mất mũi, để người ta nghĩ gì về nhà họ Giang?”

Tôi nhìn người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, dáng vẻ quý phái kia, lòng dửng dưng như mặt hồ không một gợn sóng.

“Chẳng phải đã đăng báo cắt đứt quan hệ rồi sao?”

“Vậy thì tôi và nhà họ Giang – không còn liên quan.”

“Có mất mặt… cũng chẳng thể liên lụy đến các người.”

“Nhưng cô vẫn mang họ Giang! Ai ở Hương Cảng mà không biết cô là con gái tôi!”

“Thế bà muốn sao?”

“Giang Uyển, cô rời khỏi Hương Cảng đi.”

“Để gã kim chủ kia đưa cô ra nước ngoài, hoặc về lại Philippines gì đó.”

Tôi cố tình ngơ ngác hỏi lại:

“Chẳng phải bố nói, đợi qua thời gian sóng gió sẽ đón con trở về sao?”

Bà ta nhìn tôi như thể nhìn một đứa ngốc:

“Cô đang mơ mộng cái gì thế?”

“Gia phả nhà họ Giang đã gạch tên cô rồi.”

“Thật chứ?”

“Tất nhiên là thật.”

“Vậy tức là… từ pháp lý đến huyết thống, tôi và nhà họ Giang, chẳng còn quan hệ gì cả?”

“Đúng.”

“Tốt.”

Tôi xoay người nhìn xung quanh, cất giọng rõ ràng:

“Chắc mọi người đều nghe thấy lời bà Giang vừa nói rồi chứ?”

“Giang Uyển, cô nên đi đi, đừng khiến người ta phải xấu hổ thêm nữa.”

Giang Lam làm bộ rộng lượng:

“Cậu Chu cũng có mặt ở đây, đừng để người ta cười vào mặt.”

Lúc này, Chu Văn Uyên cũng mở miệng:

“Giang Uyển, chẳng phải cô nói mình sắp kết hôn sao?”

Một kẻ cạnh bên hùa theo giọng châm chọc:

“Chậc, bên Philippines vợ con đầy nhà, tình nhân rải khắp thế giới, ai mà cưới cô ta thật được?”

“Vậy là cái bài ‘kết hôn rồi’ hôm trước là giả à?”

Tôi vừa định trả lời, thì Chu Văn Uyên đã bước lên trước, túm lấy tay tôi:

“Giang Uyển, anh hỏi em lần nữa …”

Anh ta còn chưa nói xong, cả hội trường bỗng chốc im bặt.

“Ngài Trần tới rồi!”

“Gì cơ? Ngài Trần mà cũng tới mấy bữa tiệc nhỏ thế này?”

“Tôi không biết, nhưng đúng là lời quá rồi! Được thấy ngài Trần bằng xương bằng thịt!”

“Ủa, sao ngài Trần lại đi về phía này?”

“Trời ơi… ánh mắt của ngài ấy… như đang nhìn về phía này!”

Hình như nghe thấy những lời thì thầm ấy, mặt Giang Lam đỏ bừng.

Bà Giang cũng lộ rõ vẻ vui mừng không giấu nổi.

Tôi quay đầu nhìn – Trần Tông Đình.

Vẫn là bộ vest đen nghiêm cẩn, gương mặt trầm ổn, không dễ lại gần.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt ngẩn người.

Người đàn ông mà trước kia tôi chỉ có thể nhìn thấy qua bản tin và trang bìa báo, giờ lại là chồng của tôi.

Anh từng hôn tôi nhiều lần.

Anh gọi tôi là “Uyển Uyển”.

Anh đối xử với tôi rất dịu dàng, rất giống một người chồng tốt, rất tốt.

“Uyển Uyển.”

Anh cất tiếng.

Lần đầu tiên, giữa chốn đông người, anh gọi tên tôi.

Không phải “Giang Uyển”, mà là “Uyển Uyển” – dịu dàng, riêng tư, đầy tình cảm.

22

Nụ cười của Giang Lam lập tức cứng lại trên mặt, bà Giang cũng sững sờ không nói nên lời.

Chu Văn Uyên thì đờ người tại chỗ.

Tôi dùng hết sức hất tay Chu Văn Uyên ra.

Mắt đỏ hoe, vừa tủi thân vừa cảm động:

“Trần Tông Đình…”

Anh băng qua đám đông, thẳng bước tới trước mặt tôi.

“Chiếc váy hôm nay rất hợp với em.”

“Trang điểm cũng rất đẹp, em thật sự rất xinh.”

“Trần Tông Đình…”

Tôi vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười.

Ngay lúc nước mắt chực rơi, Trần Tông Đình dang tay ôm tôi vào lòng trước bao ánh mắt.

“Được rồi, anh chỉ trễ vài phút thôi mà, đã để em bị bắt nạt rồi.”Khi nhắc đến chữ “bắt nạt”,

ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua đám người đang xì xào.

Sắc mặt bà Giang tái nhợt, Giang Lam theo bản năng lùi lại, nép sau lưng bà ta.

Ánh nhìn cuối cùng của Trần Tông Đình dừng lại ở Chu Văn Uyên.

“Cậu Chu, vừa rồi đang trò chuyện gì với vợ tôi thế?”

Hai chữ “vợ tôi” vang lên như quả bom dội thẳng vào bữa tiệc.

Cả hội trường xôn xao như ong vỡ tổ.

Chu Văn Uyên còn như không tin nổi, lắp bắp hỏi lại:

“Vợ…?”

“Đúng.”

“Giang Uyển là vợ hợp pháp, danh chính ngôn thuận của tôi, Trần Tông Đình.”

Vừa dứt lời, bà Giang như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng bước đến, tỏ vẻ thân thiết nắm lấy tay tôi:

“Uyển Uyển à, sao chuyện lớn thế này con lại không nói với mẹ một tiếng…”

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận