Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH508 - Đừng Quên Em Cũng Biết Yêu

Chương 6



Tôi hất tay bà ta ra:

“Bà Giang, tôi đã không còn là người nhà họ Giang nữa rồi.”

Bà ta sững người, rồi vội vàng nói:

“Mẹ con mà, có giận dỗi gì thì cũng chỉ là chuyện qua đêm thôi mà.”

“Chúng ta là mẹ con ruột thịt, chỉ cần nói rõ hiểu lầm là được…”

Tôi lắc đầu, giọng dứt khoát:

“Không còn gì để nói cả.

Tôi và nhà họ Giang không còn chút quan hệ nào, gia phả là bằng chứng.”

Bà Giang bắt đầu luống cuống, mồ hôi vã như tắm.

Quay sang Trần Tông Đình, ánh mắt đầy khẩn cầu:

“Ngài Trần, ngài cũng thấy đấy… Uyển Uyển còn trẻ con, vẫn đang giận dỗi mẹ thôi…”

“Tôi nghe theo vợ tôi.”

Trần Tông Đình ôm lấy tôi, giọng bình thản nhưng lạnh băng:

“Uyển Uyển đã nói cô ấy không còn quan hệ với nhà họ Giang, vậy tức là không còn.”

“Ngài Trần…”

Bà Giang hoảng hốt, gần như tuyệt vọng.

Nhưng Trần Tông Đình lại chậm rãi mở miệng, không để bà ta níu kéo thêm:

“Bà Giang, theo tôi được biết, suốt mười năm qua, nhà họ Giang chưa từng quyên góp lấy một xu cho từ thiện.”

Câu nói vừa buông ra, mặt bà Giang tái nhợt, mồ hôi túa ra như mưa.

Muốn phản bác, nhưng không thốt nổi một chữ.

“Chưa từng quyên một đồng sao? Vậy mỗi lần dạ tiệc từ thiện, nhà họ Giang chen chân vào làm gì?”

“Còn gì nữa? Mượn danh làm màu, chụp hình đánh bóng tên tuổi chứ sao.”

“Đúng là mất mặt thật đấy.”

“Không biết ngượng là gì.”

Tiếng xì xào vang lên bốn phía, như những con dao găm đâm thẳng vào thể diện nhà họ Giang.

Bà Giang cứng họng không nói nổi câu nào, kéo theo Giang Lam ôm đầu tháo chạy trong nhục nhã.

Trần Tông Đình vòng tay siết nhẹ lấy tôi:

“Uyển Uyển, chúng ta về nhà thôi.”

Tôi khẽ thì thầm nhắc anh:

“Còn chưa quyên góp cho mấy đứa nhỏ…”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi, dịu dàng nói:

“Anh đã sai thư ký lo rồi.”

23

“Trần Tông Đình… tim em, sắp chịu không nổi rồi…”

Trong căn phòng lặng ngắt, tôi chỉ thấy choáng váng từng cơn.

Cảm giác thiếu oxy quen thuộc ập đến, tôi siết chặt cánh tay anh, quay mặt đi thở dốc từng hơi lớn.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng chạm trán tôi, trầm giọng gọi:

“Uyển Uyển.”

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng lúc này, anh cũng rất khó chịu.

Nhưng cơ thể tôi lại chẳng chịu nghe lời.

“Trần Tông Đình… hay là, anh lấy một người khỏe mạnh đi…”

“Giang Uyển.”

Ánh mắt anh hiếm khi nghiêm túc như vậy:

“Trên đời này không thiếu phụ nữ khỏe mạnh.”

“Nhưng em thế này…”

“Em thì làm sao?”

Anh vuốt gọn mớ tóc ướt trên trán tôi.

“Trong mắt anh, em chính là tốt nhất.”

“Trần Tông Đình…”

“Cơ thể yếu thì ta cùng nhau dưỡng, cùng nhau chữa.”

“Nếu Hồng Kông chữa không được, ta đi Bắc Kinh, Thượng Hải, ra nước ngoài cũng được.”

“Nếu vẫn không khỏi thì sao…”

Anh cúi xuống, hôn lên trán tôi thật nhẹ:

“Thì anh sẽ cấm dục tu thân, đúng lúc tề gia trị quốc.”

24

Gần Tết, anh cuối cùng cũng sắp xếp được công việc.

Chúng tôi đến Bắc Kinh một chuyến, nơi có những chuyên gia tim mạch hàng đầu hiện nay.

Khi đi khám, tôi rất căng thẳng.

“Chúng ta cứ cố gắng hết sức, còn lại thuận theo số trời.”

Anh như thường lệ giúp tôi chỉnh lại tóc:

“Đi đi, anh đợi em ngoài này.”

Khi mọi xét nghiệm hoàn tất, vị bác sĩ già tóc bạc trắng nhìn tôi đầy tiếc nuối:

“Cô bị tim bẩm sinh, nhưng không phải loại nặng.”

“Nếu ngày xưa được phẫu thuật sớm, bây giờ đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi.”

Tôi trừng mắt, không tin nổi, liên tục lắc đầu:

“Bác sĩ… ông có nhầm không?”

“Gia đình tôi luôn nói bệnh tôi không thể chữa.”

“Họ từng đưa tôi đi rất nhiều bệnh viện, câu trả lời đều như nhau.”

“Sau này tôi không còn dám đến viện, không muốn nghe bản án tử hình lặp đi lặp lại nữa.”

“Họ nói tôi có thể sống đến lớn, hoàn toàn là nhờ họ tốn tiền chăm sóc.”

Lúc Trần Tông Đình ôm lấy tôi, tôi mới nhận ra nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt.

“Họ… đã lừa em, phải không?”

“Tại sao lại lừa em? Tại sao phải đối xử như vậy?”

“Nếu không muốn cứu em, có thể bỏ em, cho người khác nuôi… sao lại lừa em… suốt bao nhiêu năm…”

“Uyển Uyển, đừng nghĩ nữa.”

“Bây giờ em có thể hồi phục, điều đó mới là quan trọng nhất, biết không?”

“Nhưng em không hiểu nổi…”

Anh ôm chặt lấy tôi hơn nữa:

“Thì đừng nghĩ mấy chuyện không đáng nữa. Mình cứ hướng về phía trước đừng quay đầu.”

25

Mùa xuân về, hoa nở đầy vườn, Trần Tông Đình đến đón tôi về Hồng Kông.

Tôi đã được xuất viện an toàn, sức khỏe hồi phục rất tốt.

Trước đó vài ngày, ông nội anh nguy kịch, anh phải vội vã quay về.

Mãi đến khi ông qua cơn nguy hiểm, anh mới an tâm quay lại đón tôi.

Chúng tôi đã nửa tháng không gặp.

Nhưng vừa bước xuống xe, anh lại không tiến về phía tôi.

Bởi vì… chúng tôi từng hứa với nhau:

Lần sau gặp lại, tôi sẽ chạy đến bên anh.

Như bao cô gái khỏe mạnh khác.

Anh mở rộng vòng tay.

Tôi cầm váy, chạy thật nhanh qua bãi cỏ xanh, xuyên qua vườn hoa mơn mởn, chạy dưới gió xuân rì rào.

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi mốt năm, tôi mới được chạy như thế này.

Gió xuân hơi lạnh mà lại dịu dàng đến lạ.

Tôi lao vào lòng anh, ngẩng mặt lên muốn hôn anh.

Nhưng hôm nay tôi mang giày bệt, mà anh thì quá cao.

Tôi nhón chân lên.

Nhưng anh cúi xuống trước, đáp lại nụ hôn của tôi.

26

Chúng tôi kết hôn đã gần một năm.

Nhưng đêm đó là lần đầu tôi thấy anh “thả lỏng” đến vậy.

Anh hôn lên vết sẹo trên ngực tôi, vết mổ vẫn còn rõ ràng, không hề đẹp đẽ.

Tôi không muốn anh nhìn thấy, đưa tay lên che.

Anh lại gạt ra.

“Có xấu không?”

“Vẫn đẹp như đêm hôm đó.”

“Thì ra từ đầu anh đã để ý em rồi à?”

“Không, còn sớm hơn em nghĩ nữa.”

“Khi nào? Chẳng lẽ… anh đã gặp em trước đó?”

“Giang Uyển.”

“Em chắc là muốn ôn chuyện với chồng mình vào đúng lúc này sao?”

Anh giữ chặt tay tôi, lại cúi người xuống.

“Trần Tông Đình… em chóng mặt quá, thở không nổi rồi…”

Tôi lại giở trò cũ.

Anh rõ ràng không tin.

Nhưng lúc tôi nói vậy, anh vẫn ngừng lại.

Tim tôi đập thình thịch nhưng không còn đau thắt như trước.

Trong ngực chỉ còn lại cảm xúc ngọt ngào, khó kìm nén.

Tôi chủ động vòng tay ôm anh, khẽ cắn cằm anh:

“Từ giờ… anh không cần kiêng dè thể trạng của em nữa.”

“Muốn thế nào, thì cứ thế mà làm.”

Tôi từng thấy anh nghiêm túc phát biểu ở hội nghị vùng Vịnh.

Thấy anh điều hành họp quốc tế với tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Quảng… chuẩn không cần chỉnh.

Tôi cũng từng thấy anh trong nhà, ung dung và ấm áp.

Đến mức người làm còn dám pha trò với anh.

Nhưng chỉ cần anh ngưng cười, cả phòng im thin thít.

Còn lúc này đây, trong mắt anh, là dục vọng rõ ràng và chiếm hữu mãnh liệt.

Anh để mặc mình đắm chìm, cùng tôi rơi vào trần thế cuồng si.

Trong đêm dài hoan lạc ấy, thậm chí anh còn mất kiểm soát hơn tôi.

Tôi từng không hiểu, vì sao những người thân máu mủ lại đối xử với tôi như thế.

Sau này mới hiểu.

Hai mươi mốt năm đau khổ ấy, chỉ là để tôi gặp được Trần Tông Đình mà thôi.

“Trần Tông Đình… anh có phải…”

Lần đầu tiên, tôi muốn hỏi.

Còn chưa kịp nói hết, dường như anh đã đoán được tôi định hỏi gì.

Anh cúi đầu, khẽ hôn lên tai tôi – giọng khàn khàn, trầm thấp, cực kỳ gợi cảm.

“Giang Uyển, anh rất ưng em.”

Hoàn —

(Đã hết truyện)

#GSNH442- Lãnh Đạo Giúp Tôi Làm Mai Với Thái Tử Gia (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

Bị giục cưới đến phát điên, nửa đêm tôi mò lên sân thượng công ty một mình tìm chút tĩnh lặng.

Ai ngờ lại bị sếp lớn đang tăng ca bắt gặp. Anh ta ra điều kiện với tôi: “Chỉ cần cô không n h ả y l ầ u, có vấn đề gì tôi đứng ra giải quyết!”

Tôi đáp: “Tôi không tìm được đối tượng!”

Anh ta nghiến răng, lôi hết bạn bè chất lượng cao trong danh sách bạn bè ra: “Tôi làm bà mai cho cô, được chưa?”

Kết quả, sau lần xem mắt thất bại thứ N với bạn của anh ta, anh ta ngồi đối diện tôi, đau đớn cất lời: “Nhiêu đây người mà cô không ưng ai cả, vậy thì chỉ còn cách tôi tự mình lên sàn thôi.”

1

Sắp đến Tết, công ty thông báo lịch nghỉ.

Nhà ai tử tế mà đêm 30 còn bắt đi làm chứ? Chẳng lẽ trông mong con chó ở nhà nấu cỗ Tết cho tôi à?

Hay là chúng tôi cùng nhau gói bánh chẻo ở văn phòng?

Tối đó tăng ca, tôi càng nghĩ càng tức. Mẹ tôi lại nhắn tin cằn nhằn chuyện tôi chưa chồng, tin nhắn nối đuôi nhau, điện thoại rung không ngớt.

Tôi đành phải lên sân thượng cho đầu óc nguội bớt.

Vừa đặt chân lên sân thượng, tin nhắn lại tới.

Nhưng lần này không phải mẹ tôi, mà là quản lý của tôi.

Buổi chiều công ty mời mọi người ăn trà chiều, quản lý bảo tôi ứng tiền trước.

Tôi gửi hóa đơn thanh toán cho hắn, vậy mà tên này tối mịt mới chịu hoàn tiền.

Đang định nhận tiền, nhìn thấy con số chuyển khoản, tôi ngớ người.

Rõ ràng hết 613 tệ, hắn ta lại chỉ chuyển 600?

Trong phút chốc, cơn giận vô biên bùng lên. Tôi lập tức gọi cho quản lý:

“Anh mù à? Bị sao thế? Công ty mai phá sản rồi hay gì? 613 tệ mà anh chuyển tôi 600? Anh thiếu 13 tệ à? Thế bình thường anh ra vẻ cái gì?”

“Cô… cô!”

“Câm miệng! Mồm không cần thì hiến cho người cần đi. Tôi đang hóng gió trên sân thượng ngon lành lại bị anh làm phiền. Lão nương đây sẽ nhảy từ đây xuống, máu bắn tung tóe trước cửa công ty. Sau này chó đi qua cũng phải tè một bãi rồi chửi một câu ‘công ty bóc lột’!”

Gió trên sân thượng rất lớn, rít gào bên tai, thổi tan những lời nguyền rủa của tôi.

Tôi không chắc quản lý nghe được bao nhiêu, tóm lại là hắn cúp máy thẳng.

Tôi đứng sát lan can sân thượng. Chắc giữa trưa cũng có người ở đây, dưới đất còn vài mẩu thuốc lá và một vỏ lon cà phê.

Càng nghĩ càng tức, tôi đá văng vỏ lon cà phê.

C h ế t đi, lão chủ tư bản bóc lột!

Choang!

Vỏ lon không đập vào cửa. Cửa chính vừa hay mở ra, nó bay thẳng vào đầu một người đàn ông.

Nhìn rõ người đó là ai, tôi sợ đến mức vội nép vào một bên.

“Đừng nhảy! Đừng nhảy! Có gì từ từ nói!”

Người đàn ông vốn đang tức tối vì bị ném trúng, thấy tôi thì sợ hãi hét lên thất thanh. “Cô đừng nhảy, chúng ta có gì cứ nói chuyện, tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cô.”

Người này đúng là có thể lo liệu cho tôi thật.

Bởi vì anh ta là sếp của tôi, người nắm giữ cổ phần thực tế của công ty, Cố Nguyên Châu.

Tôi chỉ gặp anh ta một lần ở tiệc cuối năm của công ty, trẻ tuổi và rất đẹp trai.

Nhưng anh ta là sếp, chẳng ai thích một ông chủ vừa nham hiểm vừa bóc lột cả.

“Cô đừng nghĩ quẩn.”

Cố Nguyên Châu gấp đến độ nhảy dựng lên nhưng không dám tiến lại gần. Tôi co rúm người bên lan can, cẩn thận nhích vào trong, cũng nhìn rõ phía sau anh ta còn có một đám người.

“Đông người quá, tôi hướng nội sợ xã giao!”

“Các người đi đi! Đi hết đi!”

Cố Nguyên Châu lập tức bảo những người khác đi trước. Tôi lại nhích vào thêm vài bước.

Thực ra, tôi cũng sợ độ cao lắm.

Nhưng lúc này mà xuống ngay thì mất mặt quá.

Gặp chuyện không biết giải quyết thế nào, cứ nổi điên trước đã:

“Tại sao đêm Giao thừa còn phải đi làm? Trời đánh thánh vật, tôi phải tố cáo bắt hết các người lại!”

“Nhưng mà năm nay nhà nước… Không, cô đừng nhảy!”

Thấy tôi lại định nhúc nhích, anh ta gấp đến độ “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.

Trong khoảnh khắc, sân thượng lặng ngắt, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.

Tôi nhìn người đang quỳ trên đất, bốn mắt nhìn nhau:

“Cái đó… anh đứng dậy trước đi, tôi không có lì xì đâu.”

Cố Nguyên Châu cũng ngớ người. Sau một lúc im lặng, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên kiên định:

“Tôi không! Nếu cô không xuống, tôi sẽ quỳ c h ế t ở đây!”

Mẹ nó, người này bị bệnh à?

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận