Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH512 - Tôm Càng Cay Không Cay Bằng Lòng Người

Chương 8



Cô lao công thấy vậy, hốt hoảng nhảy dựng lên:
“Ai mà thất đức vậy trời? Tôm càng bò khắp nơi thế này làm sao dọn dẹp nổi đây?”

Tôi đi tới, cười nhẹ nói với bà:
“Tôm càng mà đem xào với dầu là ngon nhất đó cô. Cô có phúc ăn rồi.”

Cô không từ chối, tối hôm đó mang về nhà nấu một bữa tôm xào dầu thơm lừng.

Tôi tưởng sau lần mất mặt đó, họ sẽ biết điều một chút.

Không ngờ, họ lại càng quá đáng hơn.

Hôm ấy, tổng giám đốc khách hàng Tổng Giám đốc Tôn sẽ đến ký hợp đồng.

Bố mẹ tôi và Thẩm Hân đã chờ sẵn dưới toà nhà từ sáng sớm.

May mắn là tôi đã chuẩn bị trước, dự cảm rằng họ sẽ giở trò.

 

Quả nhiên.

Vừa thấy Tổng Giám đốc Tôn bước xuống xe,

Thẩm Hân bê thau tôm càng nóng hổi từ bên hông toà nhà xông ra.

Nhìn là biết định đổ thẳng vào người khách.

May mà bảo vệ phản xạ nhanh, tung một cú đá khiến cô ta ngã sấp mặt.

Cả khuôn mặt úp thẳng vào chậu tôm cay nóng, tiếng hét vang vọng cả sảnh lớn.

Bố mẹ tôi vội lao tới.

Nhìn Thẩm Hân mặt đầy máu, họ sợ hãi đến mức không kịp mắng tôi, chỉ biết cuống cuồng gọi cấp cứu 120.

10

Hai tuần sau, Thẩm Hân mới xuất viện.

 

Dù mặt cô ta bị tôm càng đâm rách máu me bê bết, nhưng vết thương nhanh chóng đóng vảy.

Tuy nhiên, bỏng thì không dễ dàng như vậy — 30% khuôn mặt của cô ta đã bị hủy hoại.

Khi biết tôi đã ký được hợp đồng lớn, được thăng chức làm giám đốc thương hiệu, lương từ 20.000 tăng lên 50.000 một tháng,

Cả nhà họ như phát điên vì ghen tức.

Bố mẹ lại tìm tôi thương lượng:
“Thẩm Nguyệt, chúng ta cũng không muốn làm căng nữa, cứ tiếp tục thế này chỉ tổ lưỡng bại câu thương. Em con giờ đã bị hủy dung vì con rồi. Dù con có giận ba mẹ đến mức nào, cũng không nên ra tay tuyệt tình như vậy với em gái mình.”

“Số tiền 1 triệu con nợ ba mẹ, tạm thời chưa cần trả. Nhưng con phải chuyển cho em con 500.000 để nó sang Hàn Quốc phẫu thuật tái tạo khuôn mặt. Nếu không, với gương mặt này nó sẽ chẳng thể lấy chồng được, cả đời sẽ hận con!”

Tôi nheo mắt, giọng bình thản:
“Cô ta bị hủy dung là do cô ta tự chuốc lấy, cũng là kết quả của sự dung túng của các người. Nói trắng ra, các người chính là đồng phạm. Nếu không phải từ nhỏ đã nuông chiều nó, cái gì cũng chiều theo, thì nó lấy đâu ra can đảm gây ra mấy chuyện như vậy?”

 

“Nếu hôm đó không có bảo vệ kịp thời cản lại, thau tôm nóng đó mà hắt trúng mặt Tổng Giám đốc Tôn, thì không chỉ vào tù may vá mấy năm, mà còn phải đền bù tiền tỷ. Bây giờ mới chỉ hủy dung thôi là còn quá nhẹ cho nó rồi.”

“Nếu thật sự muốn tốt cho nó, thì nên ra ngoài làm việc, kiếm tiền mà đưa nó đi phẫu thuật. Còn nằm nhà ‘dưỡng sinh’ ở tuổi năm mươi mấy như các người thì có gì đáng tự hào?”

“Vậy nên, 500.000 đó tôi không bao giờ đưa. Các người đừng mơ nữa. Còn khoản 1 triệu ‘tiền dưỡng già’ kia, muốn kiện thì cứ kiện. Tòa xử thế nào, tôi làm theo thế ấy.”

Nghe thấy tôi khẳng định sẽ không đưa một xu,

Thẩm Hân — đang trốn ở góc khuất — đột nhiên cầm dao lao ra.

Cô ta vung dao, gào lên giận dữ:
“Thẩm Nguyệt, con tiện nhân này! Chính mày đã sai bảo vệ mai phục ở đó hại tao hủy dung!”

“Tại sao mày học đại học, làm giám đốc, lương tháng 50.000, còn tao chỉ có thể làm công nhân với mức lương 5.000? Mày làm chị mà không chịu giúp em, mày còn là người à?”

 

“Hôm nay mày không đưa tiền thì tao với mày cùng chết! Tao khổ thì mày cũng đừng mong sung sướng!”

Tôi biết cô ta bị hủy dung, nhưng đến khi tận mắt thấy khuôn mặt ấy, tôi vẫn không khỏi giật mình.

Bình tĩnh lại, tôi nói:
“Thẩm Hân, ba mẹ thiên vị mày từ nhỏ, mày biết rõ điều đó, thế nên mày luôn vu oan, đổ lỗi cho tao. Mỗi lần tao bị đánh mắng, mày đều hả hê. Càng bị ghét, mày càng đắc ý. Nhưng mày có biết không, cái tâm lý đó — là biến thái.”

“Mày được nuông chiều, học hành thì không tới nơi tới chốn, mới học cấp ba đã bỏ, đi làm thuê không thành công, giờ tự hủy dung vì ngu ngốc — vậy mà vẫn đổ thừa tất cả lên đầu tao?”

“Tao có được ngày hôm nay là nhờ mày và ba mẹ. Nếu không có sự thiên vị, sự đố kỵ ấy, tao đã không cố học, không cố làm đến mức này.”

“Bây giờ mày nên bỏ dao xuống, cùng ba mẹ đi kiếm tiền phẫu thuật lại gương mặt. Như vậy thì cuộc đời mày vẫn còn chút hy vọng.”

Tôi cứ tưởng sau từng ấy chuyện, Thẩm Hân sẽ thức tỉnh.

Nhưng tôi đã lầm.

 

Cô ta chẳng thèm nghe tôi khuyên, ngược lại hét lớn rồi lao đến:
“Con tiện nhân! Mày lắm lời quá rồi. Không đưa tiền thì đi chết đi!”

“Choang!” — một tiếng động vang lên.

Con dao trong tay cô ta đã bị đá văng xuống đất.

Vẫn là anh bảo vệ hôm trước — to khỏe, dứt khoát.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát tới và bắt cô ta đi.

Ở đồn cảnh sát, bố mẹ khóc lóc van xin tôi ký giấy bãi nại.

Tôi lạnh lùng từ chối:
“Nếu các người không dạy nổi con mình, thì để xã hội dạy. Để nó vô tù may vá vài năm sẽ biết sợ, như vậy mới tốt cho tôi, cũng tốt cho các người.”

Dù bố mẹ tức đến nghiến răng, nhưng tôi vẫn đích thân tiễn cô ta vào trại.

 

Cuối cùng, Thẩm Hân bị kết án 2 năm tù vì tội cố ý gây thương tích.

Từ đó, bố mẹ cũng hết dám nhắc đến khoản 1 triệu nữa.

Nhưng tôi vẫn là một công dân tuân thủ pháp luật, mỗi tháng gửi cho họ mỗi người 200 tệ, coi như làm tròn nghĩa vụ.

Từ nay trở đi, giữa tôi và họ, không còn bất kỳ mối liên hệ nào.

Phía trước, là cuộc sống tươi sáng đang chờ đón tôi.

(Hết)

(Đã hết truyện)

#GSNH619 - Ôn Tình (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Ngôn tình,

Người mà Lục Từ luôn yêu thương đã lái xe khi say rượu và đâm trúng một người. Anh lập tức đưa cô ấy rời khỏi hiện trường.

Vì anh là một luật sư, nên anh hiểu rõ về luật pháp.

Anh giúp cô ấy tạo ra cái cớ là bỏ chạy vì quá sợ hãi, rồi ngày hôm sau đưa cô, khi đã tỉnh rượu, đến tự thú. Đồng thời, anh liên lạc với gia đình nạn nhân, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ họ.

Điều anh không biết là, người bị cô ấy đâm chết chính là tôi.

Và anh là người thân duy nhất của tôi.

1

“Lục Từ, em đã đâm chết người rồi, phải làm sao đây?”

1 giờ rưỡi sáng, Lâm Miểu Miểu vừa khóc vừa gọi điện cầu cứu Lục Từ.

Lục Từ sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Bây giờ em đừng làm gì cả, cũng đừng báo cảnh sát, đợi anh đến.”

“Vâng, em sẽ đợi anh.”

Hai mươi phút sau, Lục Từ đã có mặt tại hiện trường.

Lâm Miểu Miểu bám chặt vào áo anh, như thể đang bám vào cọng rơm cứu mạng.

Cô ấy khóc nức nở, trông như người bị đâm chết là chính bản thân mình chứ không phải là người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn.

“Em đã uống rượu à?”

Lục Từ ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Miểu Miểu, ánh mắt anh trở nên phức tạp.

Lục Từ là một luật sư, anh hiểu rõ luật pháp.

Anh biết rõ tội trạng khi lái xe trong tình trạng say rượu và gây chết người.

Bình thường, anh luôn chính trực, bảo vệ công lý, không sợ quyền lực hay tiền bạc. Nhưng lúc này, anh lại do dự.

Anh quay đầu nhìn về phía thi thể đang nằm trên mặt đất, bị xe của Lâm Miểu Miểu nghiền nát, chỉ còn là một đống thịt nhão.

Đặc biệt là phần đầu, chỉ còn lại hỗn hợp của máu và não, không thể nhận ra hình dạng của nạn nhân.

Vì vậy, Lục Từ đã không nhận ra người đó là tôi.

Rõ ràng tôi vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh mà lần trước anh đã cùng tôi đi mua.

Nhưng tôi đáng lẽ nên biết trước, Lục Từ chưa bao giờ để tôi vào trong lòng.

Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì của tôi, làm sao anh có thể nhớ hôm nay tôi mặc gì?

Tôi nhìn anh bình tĩnh kiểm tra xung quanh.

Là một luật sư dày dặn kinh nghiệm, anh đã phát triển khả năng chống điều tra.

Đây là một con hẻm khá tối tăm và vắng vẻ, xung quanh không có ai.

Trên đường cũng không có đèn giao thông, không có vạch qua đường. Thậm chí không có cả camera giám sát, và đèn đường bên cạnh còn bị hỏng một cái.

Tôi thấy trong ánh mắt anh lóe lên một tia tự tin. Đó là biểu cảm đặc trưng mà anh có mỗi khi sắp thắng một vụ kiện.

Có lẽ anh đã nghĩ ra cách giúp Lâm Miểu Miểu thoát khỏi rắc rối dù phải trái lương tâm và đạo đức của mình. Anh nói:

“Trước tiên hãy rời khỏi đây, đợi khi tỉnh rượu, anh sẽ đưa em đi tự thú.”

“Em sẽ phải ngồi tù sao?”

Lâm Miểu Miểu lo lắng hỏi anh. Anh dứt khoát trả lời:

“Không.”

2

Không sao?

Thì ra dù đã chết, trái tim vẫn có thể đau. Vẫn có thể rất đau, rất đau.

Trước khi rời đi, Lục Từ bảo Lâm Miểu Miểu lấy thẻ nhớ trong camera hành trình trên xe ra và phá hủy nó ngay lập tức.

Những bằng chứng này, tất nhiên anh phải hủy bỏ từ trước. Vì thế, anh sẽ không bao giờ thấy được sự thật.

Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, bị buộc phải theo Lục Từ rời khỏi hiện trường vụ tai nạn.

Trước khi rời đi, tôi quay đầu nhìn lại thi thể của mình. Bên cạnh thi thể, rải rác cháo hải sản, món cháo mà tôi đã mua về cho Lục Từ.

Vì anh ấy nói tối nay sẽ làm thêm giờ, tôi lo rằng anh ấy sẽ làm việc quên ăn quên ngủ nên đã đặc biệt đến đây mua món cháo mà anh ấy thích nhất để mang về cho anh…

Nhưng anh ấy, thậm chí còn không nhìn lấy một lần.

Lục Từ đưa Lâm Miểu Miểu đến một bãi biển vắng người. Anh dặn cô không được đi lung tung, sau đó nhanh chóng trở về nhà.

Nhà tối om.

Trước đây, bất kể muộn đến đâu, tôi luôn để lại một ngọn đèn mờ cho Lục Từ. Nhưng Lục Từ không nhận ra có điều gì khác lạ.

Anh đi thẳng vào phòng thay đồ, tìm một chiếc váy của tôi, cầm nó rồi rời đi.

Lúc rời đi, cơ thể anh dường như khựng lại một chút, tôi không biết anh đang nghĩ gì.

Thật ra, điều đó cũng không quan trọng vì ngay sau đó, anh quay lưng đi mà không ngoái lại.

Thậm chí, anh còn không vào phòng ngủ để xem tôi có ở đó hay không.

Anh nhanh chóng trở lại bãi biển, bảo Lâm Miểu Miểu xuống biển tắm, tiện thể thay quần áo.

Trên người có mùi rượu sẽ bị cảnh sát nghi ngờ.

Anh còn chuẩn bị sẵn rất nhiều nước khoáng cho cô, để cô tỉnh rượu và làm loãng nồng độ cồn trong cơ thể.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, đến 10 giờ sáng, Lục Từ lái xe đưa Lâm Miểu Miểu đến đồn cảnh sát để tự thú.

Trên đường đi, họ liên tục thống nhất lời khai. Lục Từ dạy cô:

“Khi cảnh sát hỏi tại sao em lại bỏ trốn, em cứ nói là em đã đâm chết người nên sợ hãi, em chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ nên mới theo bản năng chạy trốn.

Nói rằng sau khi đâm người, em đã đến bãi biển và ở đó một mình suốt cả đêm mới lấy hết can đảm để tự thú.

Nói rằng em chỉ gọi điện cho anh khi quyết định tự thú và nhờ anh đi cùng đến đồn cảnh sát.

Và lý do em đi qua hiện trường tối qua là vì đi ăn với bạn bè ở khu vực đó, nhưng em không uống rượu.

Anh đã thống nhất lời khai với bạn em rồi, nếu cảnh sát tìm cô ấy, cô ấy sẽ làm chứng cho em.”

Sau khi dặn dò xong, anh còn nói thêm:

“Những chuyện khác cứ để anh lo.”

Giọng điệu của anh ấy đã mang lại cho Lâm Miểu Miểu cảm giác an toàn tuyệt đối.

Lúc đó, tôi thấy mắt Lâm Miểu Miểu đỏ hoe, cô ấy nói:

“A Từ, cảm ơn anh. Nếu không có anh, em biết phải làm sao?”

Lục Từ kiên định trả lời:

“Em sẽ không bao giờ phải thiếu anh.”

Tôi lơ lửng trên không trung, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, và đột nhiên bật cười.

Cười đến nỗi tim gan phổi đều đau đớn.

Mười năm dốc hết tình cảm, cuối cùng cũng không thể thắng nổi một ánh nhìn của Bạch Nguyệt Quang.

Lục Từ và Lâm Miểu Miểu là thanh mai trúc mã, từng là một cặp đôi hoàn hảo trời sinh.

Sau đó, gia đình Lục Từ gặp khó khăn, phải chuyển về huyện sinh sống. Còn cả gia đình Lâm Miểu Miểu di cư ra nước ngoài.

Sự chênh lệch về địa vị và khoảng cách xa xôi đã khiến họ phải chia ly.

Tôi gặp Lục Từ khi còn học đại học và ngay lập tức phải lòng anh ấy. Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp hơn anh ấy.

Nhưng điều khiến tôi rung động hơn cả, chính là vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy lại che giấu một trái tim ấm áp.

Tôi đã từng thấy anh ấy chăm sóc những con mèo hoang. Ánh mắt anh ấy lúc đó mang một sự ấm áp mà tôi chưa bao giờ thấy, như thể được ánh sáng thiêng liêng bao phủ.

Tôi đã theo đuổi anh ấy suốt bốn năm, nhưng chưa bao giờ dám tỏ tình.

Vào đêm ăn tiệc chia tay sau khi tốt nghiệp, anh ấy chủ động hỏi tôi:

“Cậu thích tôi à?”

Tôi sững sờ, rồi mặt đỏ lên.

Cả trường chắc hẳn đều biết tôi thích Lục Từ, làm sao người trong cuộc lại không biết được chứ? Chỉ là, anh ấy đã giả vờ như không thấy mà thôi.

“Hiện tại, tôi không có gì cả. Nếu cậu sẵn sàng cùng tôi phấn đấu, chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò.” Lục Từ nói.

Dưới ánh đèn chập chờn, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy lúc đó.

Tôi cũng không biết rằng Lục Từ còn có một Bạch Nguyệt Quang mà anh ấy không thể có được.

Tôi cứ ngỡ rằng trời xanh cuối cùng đã chiếu cố đến mình một lần.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi sinh ra đã luôn bị bỏ rơi, chưa từng cảm nhận được sự ấm áp, cũng chưa từng có được may mắn.

Chỉ có Lục Từ mới khiến tôi cảm nhận được sự thân thiện của thế giới này đối với mình.

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full


Bình luận