#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng
Chương 7
Lần cuối, bố hắn nói:
“Bố tìm cho con một bạn cùng bàn, cùng tuổi, đứng nhất khối Nhất Trung. Mai sẽ chuyển về học cùng con.”
“Đợi con gặp rồi sẽ hiểu bố khổ tâm thế nào.”
Hắn đã đáp lại thế nào?
“Còn cử cái đứa xấu xí đó đến á? Bố, con không mê học thật, nhưng con cũng đâu có ngu đến mức này!”
Bố hắn chỉ trả lời đúng một dấu hỏi chấm: “?”
Rồi im lặng luôn từ đó.
Giờ phút này.
Hắn đứng ở cổng trường Nhất Trung, giữa dòng người đông đúc.
Cuối cùng cũng hiểu cái gọi là “khổ tâm của bố”.
Hóa ra… mọi bước đi của hắn trong tương lai, bố hắn đã lặng lẽ vạch sẵn từng đường.
Ngay cả khi hắn đi chệch hướng, bố vẫn tìm mọi cách kéo về đúng đường.
Thẩm Tẫn hối hận đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Sao giờ hắn mới hiểu ra?
Hắn chờ ở cổng Nhất Trung đến tận chiều tối.
Cuối cùng, giữa dòng người tấp nập, hắn nhìn thấy Hứa Kha.
Cô đi cùng bạn học, cười rất tươi.
Lộ ra hàm răng trắng đều và má lúm bên phải.
Tươi tắn, sống động.
Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ u ám khi còn ở trường nghề.
Thẩm Tẫn bước tới, chặn đường Hứa Kha.
“Tại sao cậu lại quay về Nhất Trung?”
Tôi nhìn người trước mặt, nhíu mày không vui:
“Tôi vốn là học sinh Nhất Trung, trường nghề không phải nơi tôi thuộc về.”
Thẩm Tẫn cau mày:
“Hứa Kha, tôi là nhiệm vụ mà bố tôi giao cho cậu đấy. Vậy mà cậu bỏ mặc tôi luôn à?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Bố cậu không nói với cậu à?”
Thẩm Tẫn ngơ ngác. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thân thiết với bố.
Nên đúng là… chẳng biết gì cả.
Tôi tiếp tục:
“Hôm đầu tiên cậu trở lại trường nghề, cậu ném sách vở của tôi xuống hồ. Tôi nhảy xuống vớt, bị cảm, nằm bẹp ba ngày.
Vừa khỏi, việc đầu tiên tôi làm là đến gặp bố cậu, xin chuyển về Nhất Trung. Tôi không muốn quan tâm đến cậu nữa. Dù điều đó có nghĩa là tôi sẽ mất luôn khoản trợ cấp từ ông ấy, tôi vẫn chọn rời đi.”
Thẩm Tẫn sững người.
“Cậu… vẫn còn trách tôi?”
“Nhưng hôm qua tôi đã tặng cậu tập ghi chú rồi mà? Mình đã nói là xí xóa rồi còn gì? Cậu nhận lấy còn gì?”
Tôi gật đầu:
“Đúng, xí xóa rồi. Và sau này cũng chẳng còn dính dáng gì nữa. Xí xóa hay không, còn quan trọng nữa à?”
Thẩm Tẫn hoàn toàn đứng hình.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cố tìm lấy một tia dao động:
“Không phải vậy… Chẳng lẽ là vì Giang Manh? Vì tôi quay lại với cô ấy nên cậu buồn, nên mới bỏ đi?”
Tôi nghe xong, cười bật thành tiếng.
“Thẩm Tẫn, cậu lấy gì để nghĩ rằng tôi sẽ thích cậu?
Hay nói đúng hơn, cậu nghĩ với những gì cậu từng làm với tôi — bắt nạt, chế giễu, lừa gạt — tôi sẽ đi thích một người như cậu sao?”
“Cậu không học hành, thay bạn gái như thay áo. Ở điểm nào, cũng khiến người ta chán ghét cả.”
Thẩm Tẫn không nói nên lời.
Một chữ cũng không.
Hứa Kha — xinh đẹp, thông minh, giỏi giang — bằng một câu nói, đập tan toàn bộ ảo tưởng của hắn.
Người theo đuổi cô thì nhiều.
Nhưng từ tận đáy lòng, cô khinh thường thứ tình cảm của hắn.
Sau khi chia tay với tôi, Thẩm Tẫn lại gặp Tống Triết trên đường.
Tống Triết vẫn cái giọng bô bô rẻ tiền ấy, tiếp tục khua môi múa mép:
“Còn phải tiếp tục ngó lơ nữa, lơ cho nó chục ngày nửa tháng, cho nó biết không phải thiếu nó thì cậu không sống nổi.”
“Con gái mà chiều quá là trèo lên đầu lên cổ, đến lúc muốn dỗ cũng dỗ không nổi đâu.”
“Lơ cái con mẹ mày ấy!!!”
Nó lơ xong là chuyển trường mẹ rồi!
Thẩm Tẫn giận sôi gan, giơ tay đẩy Tống Triết một phát — chẳng ngờ làm rơi luôn điện thoại hắn ta xuống đất.
Màn hình sáng lên, hình nền hiện ra… trông rất quen.
Thẩm Tẫn cúi xuống nhặt lên xem.
Tống Triết phản ứng dữ dội, lao tới định giật lại.
Thẩm Tẫn quay lưng, giơ tay cao lên giữ điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.
Ảnh nền kia… không ai khác, chính là Hứa Kha.
Hắn lướt nhẹ qua mặt Tống Triết, mở khóa thành công.
“Đừng, Thẩm ca!”
“Cút.”
Hắn mở thư viện ảnh, kéo xuống vài cái…
Rồi dừng lại ở album tên “love”.
Bên trong — không ngạc nhiên lắm — toàn bộ đều là ảnh Hứa Kha:
Cô nghe giảng, làm bài, làm MC, ngủ gục trên bàn… từng khoảnh khắc đều được chụp lén kỹ lưỡng.
Đến cuối cùng, còn có một tấm: Tống Triết nằm trên giường, ôm bộ đồng phục của Hứa Kha, dúi mặt vào, hít sâu như nghiện…
Vẻ mặt hưởng thụ như mới hút hàng xịn xong!
Thẩm Tẫn chợt nhớ ra câu của Lâm Bách Ngôn:
“Tôi là mê gái bỏ anh em, nhưng tôi ‘mê’ công khai.
Không như ai đó, giấu đồng phục người ta trong chăn, làm mấy trò dơ dáy không dám cho ai biết!”
Tay cầm điện thoại của Thẩm Tẫn siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Thái dương giật liên hồi.
“Tống Triết, mày được lắm!
Các anh em của tao, thằng nào cũng ngon nghẻ cả!”
Thằng công khai, thằng âm thầm.
Tất cả đều phản bội tao.
Thẩm Tẫn đập nát điện thoại.
Tống Triết nhào tới giữ, khóc rống lên:
“Đừng mà!”
Đồng phục không còn, Hứa Kha chuyển trường rồi…
Tao còn mỗi tí hy vọng này thôi mà!
Thẩm Tẫn đá thẳng vào ngực Tống Triết.
“Giờ mày còn tư cách làm quân sư cho tao nữa à? Tao với Hứa Kha không vui, mày mừng lắm đúng không?”
“Mày cũng đòi mơ tới Hứa Kha à? Mày xứng à?”
Tống Triết bị đá đến rên rỉ, nhưng cắn răng ôm khư khư cái điện thoại đã thành cục gạch.
Tất cả lý trí tan tành.
Hắn gào lên:
“Đúng! Tao không xứng! Hứa Kha thích người học giỏi, thích người cầu tiến, thích học sinh Nhất Trung!
Cô ấy mãi mãi sẽ không bao giờ thích mày!”
Đòn chí mạng.
Từ người thân nhất.
Từ kẻ hiểu rõ nhất chỗ nào đâm sẽ đau nhất.
Thẩm Tẫn giận tím người, nhào lên đấm đá túi bụi.
Tống Triết thể lực yếu hơn, nhanh chóng bị đập cho mặt mũi sưng phù.
Mặc dù Thẩm Tẫn chiếm ưu thế, nhưng mặt hắn cũng ăn vài vết trầy xước.
Cuối cùng, hắn đứng trên cao, chỉ vào Tống Triết đang nằm dưới đất:
“Tao sẽ quay lại Nhất Trung.
Sau này cô ấy ở đâu, tao ở đó.
Cô ấy thích dạng người nào, tao sẽ trở thành người như thế.”
“Còn mày, Tống Triết… cứ ở lại trường nghề mà làm rác rưởi đi.”
13.
Thẩm Tẫn quay lại Nhất Trung thật.
Thành tích tụt đáy xã hội, dù bố hắn có “năng lực tài chính mạnh”, thì cũng chỉ có thể sắp vào lớp thấp nhất – lớp F.
Cách lớp A của Hứa Kha… ba tầng lầu.
Muốn gặp cô một cái, hắn phải canh tiếng chuông tan học, lao ra khỏi lớp, trèo đèo lội suối, chạy ba tầng lầu, chỉ để đứng ngoài cửa lớp ngó cô từ xa.
Muốn ngồi cùng lớp với cô?
Chỉ còn cách — học thật giỏi.
Không có đường tắt.
Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy:
Yêu một người lại khó đến thế.
Nhưng hắn chưa từng có ý định từ bỏ.
Vì hắn hiểu rõ mình — một khi đã thật lòng yêu, sẽ rất dài lâu.
Thời gian trôi, đến kỳ thi cuối kỳ.
Hứa Kha — chẳng có gì bất ngờ — lại đứng nhất khối.
Cả trường nơi đâu cũng là chuyện về cô.
Cô phát biểu dưới cờ.
Cô đại diện trường đi thi đấu.
Cô đạt danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố.
Cô xuất hiện trong video tuyển sinh của trường.
Cô lại được người ta tỏ tình.
Ngày nào Thẩm Tẫn cũng nghe chuyện mới về cô.
Ban đầu, thích chỉ là chút xao lòng…
Rồi càng lúc càng đậm sâu.
Hắn học như điên.
Chỉ để được chuyển sang lớp A.
Chỉ để đứng cạnh cô.
Chỉ để được cô nhìn mình… thêm một lần.
Nhưng đến năm lớp 12, hắn vẫn mắc kẹt ở lớp F.
Từ đứa đứng bét lớp F, hắn đã leo lên đứng đầu lớp F.
Người thay hắn đứng bét, chính là học sinh mới chuyển đến — Lâm Bách Ngôn.
Còn khoảng cách giữa Thẩm Tẫn và Hứa Kha — vẫn là nghìn trùng vạn dặm, mãi chẳng thể chạm tới.
Mười tám tuổi, trường tổ chức lễ trưởng thành cho học sinh lớp 12.
Hắn ngồi dưới khán đài, nhìn Hứa Kha đại diện lên phát biểu.
Khuôn mặt ấy, như đóa nhài mang sương sớm, trong trẻo, tỏa sáng.
Vĩnh viễn xa tầm với.
Lễ kết thúc.
Thẩm Tẫn mắt đỏ hoe, chặn Hứa Kha lại.
Giọng khàn khàn, gần như rơi xuống bụi đất:
“Cậu không phải đến để cứu tôi sao?
Tôi bằng lòng để cậu cứu mà… Hứa Kha, tôi xin cậu, nhìn tôi một cái thôi được không?”
Đáp lại hắn, vẫn là ánh mắt lạnh như băng của Hứa Kha.
Học sinh giỏi và học sinh hư,
Giống như hai đường thẳng chỉ giao nhau trong chốc lát.
Chạm nhau ở một điểm.
Rồi mỗi người một hướng.
Càng lúc càng xa.
Không còn giao nhau lần nào nữa.
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
#GSNH475 - Ly Hôn Rồi, Mời Anh Ra Đường Tay Trắng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
1.
Lúc tôi nhận được thông báo giao dịch từ thẻ ngân hàng, tôi đang nằm co ro trên giường như một con tôm nhỏ vì đ/a u bụng kinh.
Dạ dày như bị cục đá đè nặng, hơi lạnh thấm vào từng đầu ngón tay, xuyên thẳng vào tận xương.
Số tiền không nhiều, chỉ 36 tệ.
Nhưng tôi biết, dưới toà nhà công ty có một tiệm chè, duy nhất món chè đậu đỏ đó có mức giá này.
Và món đó là món yêu thích nhất của cô thư ký Lâm Vãn Vãn.
Tôi siết chặt điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt tôi, lạnh lẽo như nước đá.
Ngày kỷ niệm cưới, anh ta quên.
Sinh nhật tôi, anh ta quên.
Đến cả tiệc thôi nôi của con trai, anh ta cũng vắng mặt vì phải đưa Lâm Vãn Vãn đi bệnh viện vì… trẹo chân.
Nhưng anh ta lại nhớ được Lâm Vãn Vãn thích món gì, ngày đèn đỏ là khi nào.
Chăm lo còn hơn cảnh sát Thái Bình Dương.
Ổ khóa cửa vang lên tiếng “cạch”, Trần Tự về rồi.
Trên người anh ta có một mùi nước hoa phảng phất – không phải của tôi, mà là loại mùi ngọt ngào mà Lâm Vãn Vãn hay dùng.
“Thăng Thăng, sao chưa ngủ?”
Anh ta cúi người định hôn lên trán tôi như thường lệ.
Tôi nghiêng đầu tránh, giơ điện thoại ra trước mặt anh ta.
“Giải thích đi.”
Trần Tự nhìn dòng giao dịch, nét mặt chẳng hề thay đổi, thậm chí còn có chút khó chịu.
“Vãn Vãn làm đến tận khuya, bị đ/a u dạ dày. Anh gọi giúp cô ấy một phần chè thì sao?”
“Cả công ty đều biết anh quan tâm nhân viên mà.”
“Mộ Thăng, em bây giờ thật sự quá vô lý.”
Ngữ điệu của anh ta, như thể tôi mới là người đang gây chuyện.
Trái tim tôi như bị ngâm trong nước đá, tê cứng đến tận xương.
“Trần Tự, anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Anh ta sững người, nét mặt mơ hồ, rồi qua loa đáp:
“Ngày gì chứ? Chẳng phải là một ngày thứ Tư bình thường sao.”
Tôi bật cười.
Cười đến mức nước mắt suýt rơi ra.
Hôm nay là ngày tôi được đẩy ra khỏi phòng mổ năm đó, suýt nữa mất mạng để sinh con trai cho anh ta.
Bác sĩ nói tôi bị băng h/uyết, một chân đã dẫm vào Quỷ Môn Quan.
Khi ấy anh ta nắm lấy tay tôi, khóc nói sẽ yêu tôi suốt đời, sẽ không bao giờ quên những khổ cực tôi phải chịu.
Giờ thì sao?
Anh ta quên hết rồi.
Tất cả trí nhớ của anh, đều dành cho người phụ nữ khác.
“Trần Tự,” tôi vén chăn đứng dậy, đôi chân trần chạm vào sàn lạnh buốt, “Anh có phải đang nghĩ rằng, ba năm nay tôi rời khỏi công ty, chỉ là một bà nội trợ vô dụng quanh quẩn bên anh và con đúng không?”
Anh ta giật mình trước ánh mắt lạnh như băng của tôi, cau mày:
“Em đang nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi không nói linh tinh.” Tôi gằn từng chữ rõ ràng, “Anh quên rồi à, cổ đông lớn nhất của công ty là tôi.”
Sắc mặt Trần Tự cuối cùng cũng thay đổi.
Vẻ khó chịu trong mắt biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác.
“Em định làm gì?”
“Tôi chẳng định làm gì cả.” Tôi bước lại gần anh ta, nở một nụ cười lạnh, “Chỉ là thấy làm nội trợ lâu quá rồi, cũng nên quay lại công ty cho đỡ chán.”
“Từ mai trở đi, tôi quay lại điều hành.”
“Nếu anh bận đến mức không rót nổi cho vợ mình một cốc nước nóng, thì để tôi thay anh quán xuyến công việc đi.”
Trần Tự như vừa nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ, bật cười giận dữ:
“Em á? Em đã rời khỏi công ty 3 năm, em còn biết thị trường hiện nay ra sao không? Em biết dự án mới đang triển khai đến đâu không?”
“Mộ Thăng, đừng làm loạn nữa, về ngủ đi.”
Anh ta đưa tay định kéo tôi lại, nhưng bị tôi hất mạnh ra.
“Tôi có làm loạn hay không, ngày mai anh sẽ rõ.”
Tôi quay người bước vào thư phòng, khóa trái cửa lại.
Rồi bấm một dãy số tôi đã ba năm chưa từng liên lạc.
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, là một giọng nam trầm ổn:
“Mộ tổng, tôi chờ cuộc gọi này của cô… đã ba năm rồi.”
Là chú Tần, một trong những người sáng lập công ty, cũng là người tôi tin tưởng nhất.
“Chú Tần,” giọng tôi khàn đặc, “Giúp cháu gửi thông báo cho toàn bộ hội đồng quản trị, chín giờ sáng mai, tổ chức cuộc họp khẩn.”
“Chủ đề: bãi nhiệm CEO Trần Tự.”
2.
Sáng hôm sau, đúng 8:30, tôi có mặt trước tòa nhà công ty.
Một bộ vest đen cắt may gọn gàng tôn dáng, khí chất sắc sảo không chút chênh lệch với 3 năm trước.
Cô lễ tân ở quầy tiếp tân nhìn thấy tôi thì ngẩn người, hồi lâu mới lắp bắp gọi:
“Mộ… Mộ tổng?”
Tôi gật đầu, đi thẳng vào thang máy.
Sau lưng là những tiếng xì xào:
“Trời ơi, chẳng phải là phu nhân tổng giám đốc sao? Sao lại ăn mặc thế kia đến công ty?”
“Ba năm rồi không gặp, khí thế vẫn ghê gớm như cũ…”
“Tối qua nghe nói tổng giám đốc và thư ký Lâm tăng ca đến rất muộn, không lẽ bà ấy đến bắt gian?”
Thang máy mở cửa, ngay trước mặt là Lâm Vãn Vãn.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu kem, tóc dài xõa nhẹ, trang điểm nhã nhặn – ra dáng một “nữ thần dịu dàng” đúng chuẩn.
Thấy tôi, cô ta ra vẻ ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười thân thiết bước đến:
“Chị Thăng, sao hôm nay chị lại đến công ty vậy? Tìm anh Trần à?”
Cô ta gọi tôi là “chị Thăng”, chứ không phải “phu nhân tổng giám đốc”.
Một cách xưng hô, đủ để thấy tâm cơ.
“Anh Trần đang họp sáng, hay chị vào phòng làm việc đợi anh một lát nhé?”
Cô ta nói, đồng thời định thân mật khoác tay tôi, như thể chúng tôi thân thiết lắm.
Tôi lạnh lùng nghiêng người né tránh.
“Thư ký Lâm,” tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Điều khoản 7, mục 3 trong quy định công ty: Trang phục làm việc trong giờ hành chính. Cần tôi nhắc cô không?”
Nụ cười trên mặt Lâm Vãn Vãn cứng đờ.
Chiếc váy cô ta mặc hôm nay tuy đẹp, nhưng rõ ràng không phù hợp với môi trường công sở.
Những nhân viên đi ngang qua nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô ta cắn môi, mắt đỏ hoe, ra vẻ đáng thương:
“Em xin lỗi chị Thăng, em mới vào công ty chưa lâu, vẫn chưa quen quy định…”
“Không quen thì để phòng hành chính đào tạo lại.” Tôi lạnh nhạt đáp, đi thẳng đến phòng CEO.
Lâm Vãn Vãn đi theo phía sau, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc:
“Anh Trần nói… anh ấy thấy em mặc như vậy rất đẹp, thân thiện, dễ gần với khách hàng…”
Tôi đẩy cửa phòng làm việc.
Trần Tự đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn thấy tôi thì nhíu mày:
“Mộ Thăng, em đến đây làm gì? Không thấy tôi đang họp à?”
Lâm Vãn Vãn lập tức chạy đến bên anh ta, như tìm được chỗ dựa, nước mắt lưng tròng:
“Em không cố ý, là chị Thăng… chị ấy hình như không thích em.”
Trần Tự nhìn gương mặt uất ức của cô ta, sắc mặt càng tối sầm.
Anh ta quay sang tôi, ánh mắt lạnh băng:
“Mộ Thăng, Vãn Vãn là người tôi tuyển vào, năng lực làm việc rất tốt. Đừng vì em đa nghi vô cớ mà đến công ty gây khó dễ cho cô ấy.”
“Đây là công ty, không phải nhà em. Bỏ cái kiểu phu nhân tổng giám đốc ấy đi!”
Giọng anh ta lớn đến mức cả văn phòng đều nghe thấy.
Mấy trưởng phòng đang họp, mặt ai cũng cứng đờ.
Tôi liếc một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mặt Trần Tự.
“Anh nói đúng, đây là công ty.”
“Vậy thì, với tư cách cổ đông lớn nhất, tôi thông báo cho anh: chín giờ sáng nay, mời anh có mặt tại cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp.”
“Tôi muốn bãi nhiệm CEO Trần Tự.”
Sắc mặt Trần Tự từ giận dữ chuyển sang sững sờ, cuối cùng là tái mét.
Có lẽ anh ta vẫn tưởng tôi chỉ buông lời dọa dẫm.
Chưa bao giờ nghĩ, tôi thật sự dám làm.
Tôi không buồn quan tâm nữa, xoay người đi về phía phòng họp.
Chú Tần đã chờ sẵn trong đó, thấy tôi bước vào liền đứng lên cung kính chào:
“Mộ tổng.”
“Chú Tần,” tôi gật đầu, “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong hết rồi.” Ông ấy đưa tôi một tập tài liệu:
“Đây là toàn bộ các dự án đầu tư mà tổng giám đốc Trần đã ký trong nửa năm qua. Trong đó có ba dự án rủi ro cực cao, ông ấy cố chấp thực hiện, đã gây thiệt hại gần chục triệu. Việc này đến giờ vẫn chưa trình báo lên hội đồng.”
Tôi mở tài liệu, đầu ngón tay lạnh toát.
Đây là cái mà anh ta gọi là “hiểu thị trường”?
Đây là “năng lực” mà anh ta tự hào?
Anh ta coi tôi là bà nội trợ ngốc nghếch không biết gì, nhưng chính anh ta lại đẩy tâm huyết nửa đời của tôi xuống vực thẳm bằng chính tay mình.
3.
Bầu không khí trong phòng họp nặng nề đến mức tưởng chừng có thể đóng băng.
Trần Tự ngồi ở ghế chủ tọa, sắc mặt tối sầm đến mức có thể vắt ra nước.
Bên cạnh anh ta là mấy vị trong hội đồng quản trị – những người bình thường vẫn hay về phe anh ta.
“Cô Mộ Thăng, hôm nay cô gọi chúng tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?” – một người họ Trương lên tiếng chất vấn đầu tiên.
“Giám đốc Trần đã dốc lòng vì công ty bao năm, cô vừa quay lại đã đòi bãi nhiệm anh ấy, có hợp lý không?”
“Đúng vậy! Giờ công ty đang phát triển tốt, đổi người giữa chừng là tối kỵ trong kinh doanh!”
Tôi không trả lời, chỉ im lặng phân phát tập tài liệu mà chú Tần đưa cho tôi đến từng người trong phòng.
“Các vị có thể xem qua cái này trước.”
Trong phòng họp chỉ còn lại tiếng lật giấy xào xạc.
Càng đọc, sắc mặt của những người ban nãy còn tức giận bất bình dần dần biến đổi.
Trán Trần Tự bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
“Không… không thể nào!” – Anh ta bật dậy, chỉ tay vào tôi: “Mộ Thăng, cô giả mạo giấy tờ để vu khống tôi!”
“Vu khống anh?” – Tôi cười lạnh. “Tất cả hợp đồng này đều có dấu và chữ ký của chính anh đấy, giám đốc Trần. Có cần tôi mời chuyên gia giám định chữ viết tới giúp anh nhớ lại không?”
Môi Trần Tự run lên bần bật, không thốt nổi một lời.
Ông Trương đập mạnh tập tài liệu lên bàn, trừng mắt nhìn anh ta:
“Trần Tự! Mười triệu tệ thiệt hại! Cậu dám giấu cả hội đồng quản trị à?”
“Coi chúng tôi là gì? Máy rút tiền cho cậu chắc?”
Cây đổ thì khỉ tan.
Những người ban nãy còn bênh vực anh ta, giờ đồng loạt trở mặt chỉ trích gay gắt.
Tôi lặng lẽ quan sát màn hỗn loạn này, trong lòng chẳng có lấy một tia hả hê – chỉ toàn là trống rỗng và lạnh giá.
Tôi như thấy lại những năm về trước.
Trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, tôi và Trần Tự cùng ăn chung một bát mì gói.
Anh ta hừng hực khí thế chỉ tay ra cửa sổ: “Thăng Thăng, chờ đi, có một ngày anh sẽ cho em sống trong tòa nhà cao nhất thành phố, làm người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”
Anh ta có tham vọng, có khát vọng vươn lên.
Còn tôi, có đủ bản lĩnh để cùng anh ta vẽ nên giấc mơ đó.
Chúng tôi thức trắng hàng trăm đêm, viết không biết bao nhiêu kế hoạch chỉ để đổi lấy khoản đầu tư đầu tiên.
Ngày công ty được thành lập, anh ta ôm tôi vào lòng, thủ thỉ bên tai:
“Thăng Thăng, công ty này, em nắm 51%, anh giữ 49%. Em là cổ đông lớn nhất, là chỗ dựa của anh suốt đời.”
Tôi tin.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰