#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng
Chương 1
1.
Ngày tôi chuyển đến trường nghề.
Trong nhóm chat nội bộ, có người gửi một bức ảnh tôi đang hỏi đường.
Kính gọng đen kiểu cũ, đồng phục rộng thùng thình không thấy nổi dáng người.
Cả tạo hình vừa quê vừa ngố.
Bạn gái hotgirl của Thẩm Tẫn bật cười lăn lộn khi nhìn thấy ảnh:
“Không đùa chứ? Bố anh thật sự cử… cái thứ này đến để ‘cảm hoá’ anh á?”
“Muốn kéo anh về Nhất Trung hay là muốn dọa anh bỏ học luôn vậy?”
Thẩm Tẫn nhả một hơi khói, ánh mắt đầy chán ghét.
Nhưng rất nhanh, khóe môi lại cong lên, như thể nghĩ ra một trò đùa tuyệt vời.
Hắn @ một nam sinh có vóc dáng và nét mặt khá giống mình trong nhóm chat:
“Lâm Bách Ngôn, chơi một ván hoán đổi thân phận nhé. Tao và Manh Manh chuẩn bị đi du lịch biển 2 tháng. Trong thời gian đó, mày giả làm tao, tha hồ chỉnh con nhỏ tên Hứa Kha kia cho nó biến khỏi trường nghề.”
“Còn tụi bây, đứa nào cũng phải phối hợp giấu thân phận Bách Ngôn.”
“Chuyện xong, Bách Ngôn, tao tặng mày một con Ducati đời mới. Mấy đứa còn lại, mỗi đứa một cái Switch, game nào muốn chơi tao bao tiền nạp.”
Tin nhắn thoại vừa xong, cả nhóm sôi sục.
Ở cái trường này, học sinh chẳng mấy ai quan tâm đến học hành.
Lúc nào cũng thích mấy trò phá phách, nhốn nháo.
Một trò chơi vừa vui vừa có thưởng thế này, dĩ nhiên là ai cũng hào hứng.
Lâm Bách Ngôn đồng ý không chút do dự.
Chỉ nghĩ vài giây, hắn đã có ngay kế hoạch:
“Loại con gái vừa quê m/ùa vừa nhạt nhẽo như vậy, chắc chắn chưa từng được con trai nào thích.
Tao sẽ giả vờ tán tỉnh nó, đợi nó yêu tao, rồi sẽ công khai sỉ nhục nó trước đám đông, kiểu như tao không chịu nổi đồ xấu xí.
Lúc đó, tự ái bị tổn thương, chắc chắn nó sẽ tự động cuốn gói khỏi đây.”
Cả đám hùa theo:
“Má, bạn gái của Bách Ngôn lúc nào cũng toàn hotgirl, giờ phải ‘yêu đương’ với con bé xấu hoắc này, đúng là tai nạn nghề nghiệp.”
“Thật lòng mà nói, công việc lần này Bách Ngôn nhận, tao hoàn toàn không ghen nổi.”
Tiếng cười rôm rả vang khắp nhóm chat.
Khi tôi hoàn tất thủ tục nhập học và bước vào lớp học.
Thẩm Tận thì đã cùng Giang Manh bay đến đảo biển.
Còn Lâm Bách Ngôn thì ngồi vào chỗ của Thẩm Tẫn, nhìn tôi bằng ánh mắt pha chút khinh thường.
Lớp học thì ồn ào như chợ.
Có người chơi bóng, người đùa giỡn, người chơi game… chẳng ai buồn để ý đến thầy cô.
Ngay cả khi giáo viên gõ mạnh xuống bàn, không khí vẫn chẳng yên hơn được chút nào.
Tôi tự biết không cần giới thiệu bản thân dài dòng, lặng lẽ đi đến chỗ bên cạnh “Thẩm Tẫn”, ngồi xuống.
Lâm Bách Ngôn chống đầu, nghiêng người nhìn tôi cười mỉm:
“Cậu là Hứa Kha đúng không? Tôi là Thẩm Tẫn.”
“Trường nghề này loạn lắm, không hợp với kiểu học sinh giỏi như cậu đâu. Nhưng đã là bạn cùng bàn của tôi, sau này tôi che chở cho cậu.”
Nói xong còn cố làm ra vẻ bá đạo dịu dàng, tưởng đâu sẽ khiến tôi cảm động.
Tôi chỉ liếc hắn một cái, lạnh nhạt:
“Giờ học, làm ơn đừng nói chuyện với tôi. Làm phiền đến việc học.”
Nói rồi, tôi mở sách ra, chặn hết mọi âm thanh bên ngoài, nghiêm túc nghe giảng.
Ở trường nghề, tiến độ bài giảng rất chậm so với Nhất Trung.
Chỉ nghe một chút là tôi đã chán, liền lấy đề thi trong cặp ra làm luôn.
Nguyên buổi sáng, tôi viết liên tục 3 tờ đề thi.
Không hề liếc nhìn người bên cạnh một cái nào.
Trong nhóm lớp, tiếng thông báo tin nhắn vang liên tục:
— “Cười ch .t mất, trong mắt học sinh giỏi này chẳng có trai đẹp, chỉ có tình yêu với học hành.”
— “Còn bày đặt giả vờ! Ngoài mặt thì nghiêm túc viết bài, trong lòng chắc đang sướng ngất vì được hotboy như Bách Ngôn bắt chuyện.”
Lâm Bách Ngôn lần đầu tiên bị con gái làm lơ.
Lại là kiểu gái mà hắn bình thường nhìn thêm một giây cũng thấy buồn nôn.
Hắn đương nhiên không vui chút nào.
Gõ tin nhắn thật nhanh:
“Các cậu dạy cho cô ta một bài học nhẹ trước đi. Phải để cô ta hiểu rằng, muốn sống yên ở trường nghề này, thì phải biết dựa vào ai.”
2
Từ đó trở đi, đám bạn của Thẩm Tẫn bắt đầu liên thủ để chọc phá tôi.
Ví dụ như, có người tranh thủ lúc tôi xuống lớp lấy nước sẽ xé nát sách vở của tôi, nhét rác vào hộc bàn, lúc tôi xuống căn-tin ăn cơm thì ném côn trùng vào khay thức ăn.
Lâm Bách Ngôn thì vào vai “người tốt”.
Mỗi lần tôi bị bắt nạt, hắn luôn đúng lúc xuất hiện.
Một tay đút túi quần, dáng vẻ nửa lưu manh nửa điển trai nổi bật.
Giọng điệu vừa ngầu vừa bộc trực của một cậu trai tuổi mới lớn vang lên:
“Hứa Kha, tôi che cho cậu! Ai còn dám bắt nạt cô ấy, tôi tuyệt đối không tha!”
Sau đó, hắn sẽ đổi sách của mình lấy cuốn bị rách của tôi, dọn sạch đống rác trong hộc bàn, úp cả khay cơm lên đầu cái đứa dám ném côn trùng.
Rồi dùng ánh mắt đầy thương xót nhìn tôi:
“Học sinh giỏi à, trường nghề này chẳng có quy củ kỷ luật gì đâu. Muốn sống sót, phải biết bám chặt lấy đùi to.”
“Sau này nếu bị bắt nạt thì kêu lên một tiếng.”
“Tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng bảo vệ một mình cậu thì cũng không tốn bao nhiêu công sức.”
Giọng điệu lạnh tanh, nhưng từng chữ từng câu lại đầy quan tâm và che chở.
Đến mức Lâm Bách Ngôn nói xong còn tự cảm động vì chính mình.
Nhưng tôi vẫn không có chút phản ứng nào như hắn kỳ vọng.
Ngược lại, vẫn lạnh nhạt, không biết ơn, thậm chí không thèm nói một câu “cảm ơn”.
Lâm Bách Ngôn ngậm cục tức to đùng.
Tối hôm đó, nhóm lớp lại sôi nổi như cái chợ.
— “Hứa Kha là người gỗ à? Bách Ngôn giúp vậy mà còn không động lòng?”
— “Đúng đó! Nếu tôi là con gái mà có trai đẹp đứng ra vì mình như vậy thì đã cảm động nguyện lấy thân báo đáp rồi!”
— “Con gái mà không động lòng với trai đẹp thì chỉ có hai trường hợp: một là giả bộ, hai là bản thân là đại mỹ nhân, được bao người theo đuổi nên miễn dịch.”
— “Haha, rõ ràng Hứa Kha không thể là trường hợp thứ hai. Xấu như vậy thì ai mà theo.”
— “À mà này, tôi có thằng anh họ học ở Nhất Trung, học sau Hứa Kha một khóa. Để tôi đi hỏi thử xem sao.”
— “Hỏi cũng vô ích, với cái mặt đó thì ở đâu cũng chỉ là nhân vật qua đường thôi.”
Tin nhắn nhanh chóng chất đống tới 99+.
Lâm Bách Ngôn đọc đến phát bực:
“Mai tiếp tục kế hoạch. Tôi không tin mình bỏ công ra như vậy mà cô ta mãi vẫn trơ như đá.”
Thế là vào giờ ra chơi ngày hôm sau.
Bạn cùng bàn sau lưng tôi – Tống Triết – cố ý hắt nguyên chai mực xanh lên áo đồng phục của tôi.
Áo không chống nước, nhanh chóng bị thấm ướt cả phần lưng.
“Xin lỗi nha, Hứa Kha, tay tôi trượt.”
“Cậu tốt bụng như vậy, chắc không chấp nhặt với tôi chứ ha!”
Tống Triết cười nham nhở, không có chút gì là hối lỗi.
Quay đầu khoác vai đứa bạn kế bên, kéo nhau ra sân chơi bóng rổ.
Tiết học kế tiếp là thể dục – hiếm hoi được ra ngoài vận động.
Vì vậy, cả lớp đi ra ngoài từ rất sớm.
Chờ đúng lúc, Lâm Bách Ngôn mới quay lại lớp.
Trong đầu hắn còn đang tưởng tượng cảnh sắp diễn ra:
Cô học sinh ngoan ngoãn, chắc chắn vì đồng phục ướt nhẹp không thể mặc tiếp mà lo lắng sợ vi phạm nội quy.
Hắn sẽ ra tay đúng lúc, cởi áo đồng phục của mình khoác lên cho tôi.
Sau đó thản nhiên nói:
“Cậu mặc đi, tôi vốn vi phạm nội quy như cơm bữa, thêm lần này cũng chẳng sao.”
Nghĩ đến đây.
Lâm Bách Ngôn khẽ nhếch môi cười.
Đẹp trai thế này, không lẽ còn không khiến cô ta động lòng?
Thế nhưng vừa bước đến cửa sau lớp học, hắn bỗng khựng lại.
Cô gái bên trong đang cởi chiếc áo đồng phục rộng thùng thình, dùng khăn giấy lau sạch chỗ bẩn.
Phía trên chỉ mặc một chiếc áo thun ôm sát.
Hai cánh tay lộ ra ngoài trắng đến mức giống như trái vải mới bóc vỏ, vừa lấy ra khỏi tủ lạnh.
Phần ngực dưới lớp vải ôm sát đầy đặn rõ ràng, đường eo lại thu nhỏ gọn gàng ngay dưới xương sườn.
Đường cong cơ thể quá gắt!
Lâm Bách Ngôn đứng chết trân, không biết phải phản ứng thế nào.
Đúng lúc đó, Tống Triết quay lại lấy bóng rổ, bật thốt lên một tiếng rú cao vút:
“Vãi… Hứa Kha có body đỉnh vậy á?!”
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Bách Ngôn bịt miệng kéo thẳng vào phòng dụng cụ bên cạnh.
Hai người áp sát tường, thở hổn hển, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Tống Triết gỡ tay Lâm Bách Ngôn ra, hạ giọng đầy kinh ngạc:
“Thật… thật sự là Hứa Kha đó hả?”
Lâm Bách Ngôn gật đầu.
“Vãi… nhìn vậy mà không nghĩ tới. Bình thường bịt kín mít, tưởng đâu dáng như thằng con trai, ai ngờ lại… bự đến thế.”
Tống Triết dùng cùi chỏ thúc vào người Lâm Bách Ngôn, cười hề hề trêu chọc:
“Mặt thì bình thường thật đấy, nhưng mà… tắt đèn rồi thì cũng đâu thấy gì. Lâm đại soái ca, cậu tính ra cũng không thiệt thòi gì đâu ha.”
Lâm Bách Ngôn không đáp.
Một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” được chuẩn bị kỹ lưỡng coi như tiêu rồi.
Thật tiếc.
Nghĩ vậy, trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng của Hứa Kha.
Rốt cuộc vẫn là trai trẻ chưa từng trải, vô tình nhìn thấy dáng vóc con gái.
Khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh.
Lâm Bách Ngôn lắc đầu, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Hứa Kha vừa quê mùa vừa nhạt nhẽo, cho dù có dáng đẹp thì cũng vô dụng.
Cùng lắm là khi tiếp xúc không còn thấy chán ghét nữa thôi!
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰