Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Chương 3



5

Từ sau hôm đó.

Không ai còn dám trêu chọc tôi nữa.

Lớp học vẫn ồn ào, vẫn lấy chuyện lười học làm niềm tự hào, nhưng mỗi khi có người đi ngang qua chỗ tôi ngồi, không khí lại đột nhiên yên lặng lạ thường — như thể sợ làm phiền tôi vậy.

Chiếc kính vỡ của tôi, lục tung cả sân bóng cũng chẳng thấy.

Tôi bị cận không nặng lắm, nhưng mua kính mới lại tốn tiền, nên tôi chủ động chuyển lên ngồi bàn đầu. Cũng tạm nhìn được bảng.

Cả lớp, chỉ có mình tôi là còn học hành.

Về chuyện đổi chỗ ngồi này.

Thầy cô thì mừng rỡ. Còn đứa bị đổi chỗ với tôi thì vui như mở hội.

Chẳng hiểu bị gì, Lâm Bách Ngôn lại xin chuyển ngồi ngay sau lưng tôi.

Tôi vẫn cắm đầu học, chẳng bị ảnh hưởng bởi đám người xung quanh.

Rồi nhanh chóng đến kỳ thi tháng.

Ba môn Văn – Toán – Anh tôi đều gần như đạt điểm tuyệt đối.

Mấy môn chuyên ngành dành riêng cho trường nghề, trước đây tôi chưa từng học, vậy mà điểm vẫn rất cao.

Tôi đứng nhất toàn trường.

Ánh mắt cô chủ nhiệm nhìn tôi như muốn rớt nước ra vì cảm động.

Vừa mừng vì có học sinh giỏi như tôi về lớp, vừa tiếc vì người như tôi chắc chắn không ở lại trường nghề lâu được.

Sau kỳ thi tháng.

Tôi nhận được bộ đồng phục mới do Tống Triết gửi tới.

Cũng kỳ thật.

Từ sau hôm bị bóng đập trúng.

Cả lớp bỗng nhiên thân thiện lạ thường.

Tống Triết còn cúi đầu xin lỗi rất thật lòng:

“Chuyện hôm trước xin lỗi nha. Ngày nào cũng thấy cậu mặc cái áo đó mà giặt mãi không sạch, tôi thấy áy náy quá. Tôi mua cái mới đền cho cậu. Cậu tha lỗi cho tôi được không?”

Tôi không nói lời tha thứ, cũng chẳng nhận lời xin lỗi hay món quà.

Tôi vốn không có ý định dây dưa gì với bất kỳ ai trong cái lớp này.

Kể cả lời xin lỗi, tôi cũng không muốn nhận.

Tống Triết vẫn không từ bỏ, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi, tìm cách để tôi nhận bộ đồng phục.

Tôi thấy phiền quá, nói thẳng:

“Tôi nhận cái áo này, thì cậu có chịu biến đi để tôi làm bài không?”

Tống Triết gật đầu như gà mổ thóc, hai tay nâng bộ đồng phục đưa lên.

Bộ đồ được để trong túi vải màu hồng, quai xách còn treo một con thú nhồi bông Lina Belle tròn vo.

Tôi rút bộ đồng phục ra, nhét vào hộc bàn, rồi đưa lại cái túi.

Tống Triết nói:

“Túi cũng giữ luôn đi mà.”

Tôi không ngẩng đầu, chỉ chăm chú viết bài:

“Không có chỗ để.”

Tống Triết đành tiu nghỉu thu lại.

Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày 20/5.

Giờ ra chơi, tôi ra ngoài lấy nước uống. Khi quay lại thì thấy Lâm Bách Ngôn đang lục hộc bàn của tôi.

Hắn đang cầm mấy bức thư tình và mấy món quà nhỏ vừa được nhét vào đó.

Lông mày cau chặt, mặt đầy khó chịu, vừa mở ra xem.

Tôi bước lại gần:

“Lâm Bách Ngôn, cậu đang làm gì vậy?”

Hắn đứng bật dậy như bị bắt quả tang, giọng có chút lúng túng:

“Cậu ra ngoài lấy nước mới tí mà đã có vài đứa len lén đến nhét quà với thư vào bàn cậu như ăn trộm.”

“Tôi sợ họ ảnh hưởng đến việc học của cậu, nên định giúp xử lý…”

“Không cần!”

Tôi giật lại đống thư từ và quà cáp trong tay hắn:

“Mấy thứ này tôi tự giải quyết, không cần cậu lo!”

Bàn tay Lâm Bách Ngôn lơ lửng giữa không trung, gượng gạo một lúc rồi đặt lên bàn, thân người hơi nghiêng về phía tôi:

“Hứa Kha, học sinh giỏi như cậu chắc không yêu sớm đâu nhỉ?”

Tôi không trả lời.

Hắn lại dò hỏi:

“Ở Nhất Trung, cậu có người mình thích không?”

Tôi quay đầu trừng hắn.

Lâm Bách Ngôn vội xua tay:

“Được rồi được rồi, không hỏi nữa, tôi đi đánh bóng đây.”

Tan học.

Tống Triết rủ Lâm Bách Ngôn qua nhà chơi game.

Trên đường đi, Lâm Bách Ngôn như người mất hồn.

Dù đến nhà Tống Triết rồi mà mặt vẫn u ám.

Tống Triết thắc mắc:

“Cậu sao vậy? Lo Thẩm Tẫn sắp về, sợ chưa cưa đổ Hứa Kha sẽ bị mắng à?”

Lâm Bách Ngôn cúi đầu, đáp khẽ:

“Ừm.”

Một lúc sau lại buột miệng:

“Cô ấy đúng là được nhiều người thích thật.”

Tống Triết nghe không rõ, đang ở bếp lấy nước ngọt cho hắn.

Lâm Bách Ngôn cũng chẳng biết mình đang bực vì cái gì. Hắn nằm phịch xuống giường Tống Triết, nhưng dưới chăn lại có vật gì cấn vào cổ.

Bực bội kéo ra xem thì rút được một cái áo đồng phục.

Chính là cái áo dính đầy vết mực xanh chưa giặt sạch hoàn toàn.

Mở ra, bên trong còn loang lổ vài vệt nước trắng đã khô lại.

Đầu óc Lâm Bách Ngôn như nổ tung.

Hắn lập tức bật dậy khỏi giường, vừa lúc Tống Triết bước vào với lon Coca, liền bị Lâm Bách Ngôn đẩy thẳng vào tường.

Hắn túm lấy cổ áo Tống Triết, giận dữ trừng mắt:

“Tống Triết! Cậu đã làm gì với áo của Hứa Kha?!”

Tống Triết bị siết cổ đến đỏ cả mặt, khó nhọc đẩy Lâm Bách Ngôn ra, ôm cổ thở hổn hển:

“Làm gì đâu? Nghĩ thôi không được à? Cả lớp có thằng nào không muốn? Có thằng nào chưa từng mơ về cô ấy?”

Lâm Bách Ngôn không nói không rằng, đấm cho hắn một cú:

“Tổ nhà cậu! Tống Triết! Cậu thật ghê tởm!”

Tống Triết bị đánh lùi mấy bước, chân đạp trúng lon nước, trượt ngã đau điếng.

Hắn nhăn nhó mắng lớn:

“Lâm Bách Ngôn, cậu bị điên à? Lên cơn gì thế? Cậu… cậu thích Hứa Kha thật rồi à?!”

Lâm Bách Ngôn sững người.

Tay vẫn giơ lên giữa không trung, cứng đờ.

Hắn hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại, nhìn Tống Triết bằng ánh mắt lạnh như băng:

“Hứa Kha là nhiệm vụ Thẩm Tẫn giao cho tôi. Sau này cậu tránh xa cô ấy ra, đừng có nghĩ mấy thứ bậy bạ nữa.”

Nói rồi, hắn nhét cái áo vào cặp, quay lưng định đi.

“Xàm!”

Tống Triết nguyền rủa hắn một tràng từ tổ đến tông, rồi lạnh lùng gằn từng chữ khi hắn bước tới cửa:

“Lâm Bách Ngôn, cậu với tôi đều là đám quậy trường nghề. Hứa Kha sẽ không bao giờ liếc mắt đến tụi mình đâu. Tôi chỉ dám mơ thôi, tôi biết cô ấy khinh thường tôi, tôi còn tự biết thân biết phận.”

“Hết học kỳ này, cô ấy sẽ về lại Nhất Trung. Sau đó chắc chắn sẽ lên Đại học Kinh Đô. Đến lúc đó, cậu sẽ ở đâu?”

“Lâm Bách Ngôn, cậu còn mơ mộng hơn cả tôi!”

“Rầm” một tiếng.

Cánh cửa chống trộm bị đóng sầm lại.

6

Từ đó trở đi.

Lâm Bách Ngôn và Tống Triết cạch mặt luôn.

Ngoài giờ huấn luyện thể thao, hắn không còn ra ngoài chơi nữa, bắt đầu nghe giảng trong lớp, còn làm cả bài tập lúc ra chơi.

Chỉ là kiến thức tụt lại quá xa, nghe giảng thì như nghe tiếng ngoài hành tinh, làm đề thì chỉ biết vẽ đầy rùa trên giấy nháp, chẳng giải nổi câu nào.

Lâm Bách Ngôn mặt dày đến nhờ tôi dạy hắn làm bài.

Tôi thấy lạ, nghi ngờ nhìn hắn:

“Lại tính giở trò gì để chọc phá tôi đấy à?”

Lâm Bách Ngôn vội vàng lắc đầu:

“Không có, thật đấy. Tôi thực sự muốn học. Chuyện trước kia… xin lỗi.”

Hắn cúi đầu xin lỗi rất chân thành, môi mấp máy một lúc, sau đó nói tiếp:

“Hứa Kha, tôi biết cậu không tin tôi, tôi cũng biết ấn tượng tôi để lại trong lòng cậu tệ cỡ nào… Tôi chỉ mong cậu đừng ghét tôi đến thế. Thật ra tôi cũng không đến mức chẳng ra gì đâu, tôi cũng muốn cố gắng hơn.”

Ai quan tâm một kẻ từng bắt nạt mình có muốn tiến bộ hay không chứ?

Tôi lạnh lùng từ chối:

“Tôi không phải giáo viên. Không có nghĩa vụ dạy cậu.”

Lâm Bách Ngôn mím môi, lặng thinh, ánh mắt vừa áy náy vừa tổn thương.

Một tuần sau.

Có tin Thẩm Tẫn sắp quay về.

Đêm trước ngày cậu ta trở lại, Lâm Bách Ngôn mang cặp kính mà tôi tìm mãi không ra, sửa xong rồi đưa lại cho tôi.

“Sao lại ở chỗ cậu? Sao giờ mới trả?”

Lâm Bách Ngôn nhìn tôi đeo kính vào, đôi mày đang cau chặt như được nới lỏng ra, có vẻ gì đó bấy lâu đè nén trong hắn vừa được giải phóng.

Hắn thở dài nhẹ nhõm:

“Tha lỗi cho tôi, Hứa Kha… tôi có tư tâm.”

“Chỉ khi cậu đeo kính, tôi mới thấy yên tâm.”

Tôi nhìn hắn như nhìn người mắc bệnh thần kinh.

Không hiểu hắn lại định giở trò gì nữa.

Lâm Bách Ngôn lại mở miệng:

“Cậu sau này… sẽ thi vào Đại học Kinh Đô đúng không?”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Tôi chỉ tò mò thôi… Gần đây tôi cũng bắt đầu chăm học. Trước kia tôi từng khinh thường mấy học sinh giỏi, nhưng giờ tự mình học mới biết — học hành thật sự rất khó. Cậu học giỏi như vậy, thật sự rất đáng nể.”

Tôi cau mày:

“Cậu cũng định thi Kinh Đô?”

“Không… sao mà được. Thành tích tôi dở như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”

Hắn gãi đầu, như sực nhớ ra điều gì, liền nghiêm túc hỏi:

“Hay là… gần Đại học Kinh Đô có trường cao đẳng nào không?”

Gì kỳ vậy.

Chẳng hiểu Lâm Bách Ngôn đang nói linh tinh cái gì.

Tôi đeo cặp lên vai, đứng dậy về nhà.

Tối đó.

Thẩm Tẫn vừa mới từ nước ngoài trở về đã mở WeChat ra.

Trong nhóm lớp, tin nhắn riêng, thông báo chưa đọc dồn lên hơn ngàn cái, những chấm đỏ lốm đốm nhảy loạn.

Cậu ta lướt vài dòng đã thấy phiền, chẳng buồn đọc tiếp.

Chỉ gõ một câu trong nhóm:

“Mai về trường.”

Rồi @ thẳng Lâm Bách Ngôn:

“Sao rồi? Con nhỏ xấu xí đó đi chưa?”

Lâm Bách Ngôn im bặt, chẳng trả lời.

Ngược lại, Tống Triết gửi tin nhắn riêng tới:

“Lâm Bách Ngôn dạo này bám Hứa Kha như hình với bóng, còn nói là muốn theo gót người ta để học giỏi. Tôi nghe nói, cậu ta đang định nhờ ba mẹ bỏ tiền chạy điểm, xin chuyển về Nhất Trung học từ học kỳ sau cơ đấy.”

Thẩm Tẫn:

“?”

“Nó bị điên à?”

Tống Triết:

“Điên nặng luôn rồi đấy!”

Thẩm Tẫn ngơ ngác.

Mình đi chơi ba tháng.

Vậy mà Lâm Bách Ngôn chẳng những không xử lý nổi con nhỏ xấu xí kia, lại còn “cải tà quy chính”?

Muốn thi vào Nhất Trung?

Đầu óc hắn có vấn đề à?

Lúc này, Giang Manh – người đã đen thui vì nắng gắt trên biển – đang dọn mấy món quà lưu niệm mang về.

Cô nàng vừa sắp xếp vừa hỏi:

“Xong chuyện chưa?”

“Chưa. Mặc kệ đi. Ngày mai tôi quay lại, dọn hết người, bàn ghế, cả chỗ ngồi của con nhỏ đó quăng ra cổng trường nghề. Nó mà dám quay lại, tôi sẽ đấm cho một trận. Đừng tưởng vì là người do ba tôi cử đến mà tôi phải nhịn nó!”

Giang Manh bịt miệng cười khúc khích.

Sáng hôm sau.

Tôi đeo kính gọng đen, đến trường như thường lệ.

Ngay trước cổng trường, tôi tình cờ gặp Lâm Viện – bạn cùng bàn mới lớp bên cạnh.

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi liền lắc đầu lia lịa:

“Hứa Kha, sao cậu lại đeo cái kính đó nữa rồi?”

Tôi khó hiểu nhìn cô ấy:

“Tôi bị cận, không đeo kính thì đeo gì?”

“Không phải… Ý tôi là, không ai từng nói với cậu à? Cái kính gọng đen đó thật sự… phong ấn nhan sắc luôn đấy!”

Thấy tôi không phản ứng gì, Lâm Viện thở dài:

“Tôi hiểu rồi. Đúng là mỹ nhân thật sự thì có bị nói không đẹp cũng chẳng để tâm.”

“À đúng rồi, hôm nay Thẩm Tẫn quay lại học đấy. Cậu có chuyển về chỗ cũ không?”

Tôi gật đầu.

Đợi đến hết học kỳ này, việc tôi hứa với chủ tịch Thẩm coi như đã hoàn thành.

Thẩm Tẫn về lại trường nghề gần trưa.

Đúng lúc giờ nghỉ trưa, cả lớp đang ăn ở căn-tin.

Thẩm Tẫn vừa vào lớp thì thấy một cậu nam sinh lớp khác lén lút cầm gì đó trong tay, tiến lại gần bàn ngồi của hắn.

Vừa định đặt xuống thì bị Thẩm Tẫn chặn lại:

“Mày làm gì đấy? Cầm cái gì trên tay vậy?”

Nam sinh kia giật mình:

“A… Tẫn ca? Em…”

Chưa nói hết câu, Thẩm Tẫn đã giật lấy cái hộp từ tay cậu ta, mở ra xem.

Là một hộp cơm – bên trong là sushi Nhật bày trí tinh xảo, còn có một hình trái tim được vẽ bằng tương cà lên trên.

Thẩm Tẫn nhíu mày, nhăn mặt:

“Ọe, mày thầm thích tao à?”

Nam sinh vội xua tay:

“Không không! Cái này là em làm cho Hứa Kha!”

Thẩm Tẫn lúc này mới nhớ ra – bạn cùng bàn hiện tại của hắn là Hứa Kha.

“Mày thích Hứa Kha?”

Nam sinh ngượng ngùng gật đầu.

“Emmm…”

“Mắt mày bị mù từ bao giờ vậy?”

Thẩm Tẫn như vừa nghe một câu chuyện hài cấp độ địa ngục.

Từng đứa từng đứa… đúng là dở hơi hết cả lũ.

Nam sinh kia ho khan một tiếng:

“Tẫn ca, hay là anh giúp em đưa cho bạn ấy nhé? Hết giờ nghỉ rồi, em phải về lớp đây!”

Nói xong, chuồn mất dép.

“Ơ này, tao nói—”

Thẩm Tẫn cầm hộp cơm, nhìn mà chẳng biết xử lý sao, cuối cùng chán ngán nhét đại vào hộc bàn của Hứa Kha.

Ai ngờ vừa nhét vào thì bị cái gì đó cản lại, hắn rút tay ra, “xoảng” một cái, cả đống thư tình đủ màu sắc rơi lả tả xuống đất.

Đúng lúc đó, Giang Manh đi tới.

Cô ta dùng mũi giày khều nhẹ một bức thư ra, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi cười khẩy:

“Gì thế này? Cô ta biết anh quay lại nên tự bày trò làm ‘vạn nhân mê’ đấy à? Mấy cái thư này chắc là tự cô ta viết rồi nhét vô. Tự ảo tưởng đến buồn cười luôn ấy. Bình thường cô ta không soi gương à?”

Thẩm Tẫn bực bội ném thẳng hộp cơm vào thùng rác:

“Xấu mà còn không biết an phận.”

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra, gọi hai thằng ngoài trường đến.

Ra lệnh dọn sạch bàn ghế, chỗ ngồi của Hứa Kha rồi quăng thẳng xuống hồ cá trong sân trường.

“Kinh tởm chết được. Nhớ rửa sạch giùm cô ta nhé.”

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full


Bình luận