#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng
Chương 6
Thứ còn lại với Thẩm Tẫn, chỉ là một bóng lưng lạnh lùng rắn rỏi, chẳng hề quay đầu.
Ngày thứ hai cuối cùng ở trường nghề.
Tôi vẫn đến lớp như thường lệ.
Vẫn tập trung học hành, không bận tâm đến sự tồn tại của Thẩm Tẫn.
Thẩm Tẫn cũng chẳng thèm để ý đến tôi, vẫn như mọi khi — ngủ gật trong giờ, nghịch ngợm suốt buổi chiều, xung quanh lúc nào cũng có cả đám nam nữ vây quanh tung hô.
Lấy chuyện không học hành làm tự hào, sống như một đứa vô vọng không thuốc chữa.
Ra chơi, Tống Triết tò mò hỏi:
“Tẫn ca, sao anh lại chia tay với Giang Manh thế?”
Thẩm Tẫn liếc qua tôi — người đang nghiêm túc làm bài bên cạnh.
Rồi lập tức quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng lười nhác:
“Tôi là kiểu người vậy đấy. Hứng lên thì thích, hứng xuống thì chán.”
“Không có ai, cũng chẳng có chuyện gì đáng để tôi gắn bó lâu dài. Không ai trói được tôi cả.”
Tống Triết cười nịnh nọt:
“Chuẩn rồi! Với cái ngoại hình và vóc dáng của Tẫn ca, gặp ai yêu nấy mới là… ban phát hạnh phúc cho phái nữ chứ!”
Cả lớp ồ lên cười ầm.
Tôi bình tĩnh giải nốt câu hỏi cuối cùng của đề nâng cao, thở phào một hơi mãn nguyện.
Lòng đầy ngưỡng mộ với trí tuệ của bản thân.
Thẩm Tẫn liếc sang tôi một cái. Sắc mặt càng tối sầm.
Hắn đứng dậy, lên sân thượng hút thuốc.
Cả đám bạn cũng kéo nhau theo.
Ai cũng nhận ra hắn đang tâm trạng không tốt.
Nhưng lại chẳng hiểu vì sao lại không tốt.
Tống Triết, vừa chó săn vừa nham hiểm, lập tức đoán chắc chuyện này liên quan đến Giang Manh.
Nghĩ một lúc, cậu ta phán:
“Con gái á, phải phớt lờ! Càng nâng niu, nó càng lên mặt!”
Cả bọn như bừng tỉnh ngộ:
“À à, hóa ra Tẫn ca buồn vì Giang Manh!”
Thẩm Tẫn rít một hơi thuốc, khựng lại — hình như hứng thú.
“Nói tiếp xem nào.”
“Phớt lờ cô ta, để cô ta lo lắng, thấp thỏm. Rồi bất ngờ cho một chút ngọt ngào, đảm bảo vui mừng phát khóc.”
Tống Triết búng tay:
“Lúc đó, muốn điều khiển sao cũng được!”
Thẩm Tẫn lặp lại:
“Phớt lờ… khiến cô ta bất an…”
Đúng lúc này, Giang Manh xuất hiện trên sân thượng, nước mắt ngắn dài, kéo tay Thẩm Tẫn:
“Tẫn ca, mình đừng chia tay nữa được không? Em không cần túi xách gì hết, em chỉ cần anh thôi.”
Thẩm Tẫn định rút tay ra, nhưng nửa chừng lại nắm ngược lại thật chặt.
Hắn cụp mắt, hạ giọng:
“Được.”
Tống Triết há hốc mồm.
Ơ… nói xong lý thuyết là phải làm cao, phải cho người ta lo sợ bất an cơ mà?
Sao quay ngoắt cái là đồng ý luôn rồi?
Tin Thẩm Tẫn và Giang Manh quay lại nhanh chóng lan khắp trường.
Ai cũng biết hắn là huyền thoại của trường nghề.
Đẹp trai, con nhà giàu, chơi bời bất cần.
Bạn gái thay như thay áo, chưa từng quay lại với người cũ.
Duy chỉ với Giang Manh, hắn “gãy đổ” tới lần thứ hai.
Tuổi học trò đang độ xuân thì, cuộc sống học đường thì lại nhàm chán.
Tin tức tình cảm học sinh vẫn luôn là “đặc sản giải trí” hút nhất.
Ngay cả Lâm Viện cũng hóng drama rất nhiệt tình.
Vừa ăn cơm, vừa luyên thuyên:
“Giang Manh là bạn gái cũ xinh nhất của Thẩm Tẫn đấy. Chia rồi quay lại, chắc là tình yêu đích thực luôn.
Hứa Kha, cậu thấy sao?”
Tôi cúi đầu ăn rau luộc, chẳng mấy bận tâm:
“Cũng tốt.”
Ngay lúc đó, sau lưng vang lên một tiếng “xoảng”.
Một khay cơm rơi xuống đất, thức ăn văng tung tóe.
Giọng của Tống Triết vang lên:
“Tẫn ca! Anh sao thế?! Tự nhiên đập khay cơm làm gì?!”
Tôi quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tẫn và một mớ hỗn độn dưới đất.
Ngày cuối cùng ở trường nghề.
Tôi vẫn cố giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
Chỉ mong mọi chuyện êm đẹp trôi qua.
Việc tôi quay về Nhất Trung vào ngày mai, chỉ có mình Lâm Viện biết.
Tôi vốn không thuộc về nơi này.
Đến là vì bất đắc dĩ.
Rời đi là bởi vì nhiệm vụ thất bại.
Chẳng có gì đáng tự hào.
Sau này cũng sẽ không kể với ai.
Coi như một giấc mộng thoáng qua.
Cùng lúc đó.
Thẩm Tẫn lại lên sân thượng từ sáng sớm.
Mặt đất đầy những đầu mẩu thuốc lá.
Tâm trạng của Thẩm Tẫn vẫn chẳng khá hơn.
Cả bọn đều thấy khó hiểu.
Hắn vừa mới quay lại với Giang Manh cơ mà.
Còn có gì phải bực bội nữa?
Tống Triết bỗng như được “thần linh nhập xác”, ánh mắt lóe sáng:
Hay là… không phải vì Giang Manh.
Mà là… là Hứa Kha???
Chính cái suy nghĩ đó làm cậu ta giật nảy người.
Ngay lúc ấy, Thẩm Tẫn đột ngột mở miệng:
“Nếu như ‘phớt lờ’ cũng vô dụng thì sao?”
Ô mô.
Tống Triết lập tức xác nhận phán đoán của mình là đúng.
Cậu ta há miệng, não xoay như chong chóng, rồi chẳng hiểu sao lại buột miệng:
“Thì tức là cậu… chưa ‘phớt lờ’ đủ lâu, phải tiếp tục phớt lờ nữa!”
Cười gượng gạo:
“Con gái không được chiều, phải kích!”
Thẩm Tẫn dụi điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát, chau mày trầm ngâm hồi lâu:
“Có lý.”
Về lại lớp.
Thẩm Tẫn gọi Giang Manh sang.
Hắn vòng tay qua eo cô ta, để cô ngồi lên đùi mình, hai người cứ thế công khai thì thầm tình cảm.
Học sinh trường nghề quen phóng khoáng.
Chẳng ai thấy chuyện này là lạ.
Chỉ là ngồi chật quá, Giang Manh cười đùa uốn éo trong lòng Thẩm Tẫn, suốt buổi va phải tay tôi đang làm bài.
Tôi hết cách, đành xách vở đi tìm Lâm Viện.
Ngay khi tôi vừa rời khỏi ghế…
Cánh tay đang ôm Giang Manh của Thẩm Tẫn chậm rãi buông xuống.
Ánh mắt hắn dõi theo bóng tôi.
Tống Triết ghé tai thì thầm:
“Thấy chưa? Hứa Kha không vui đấy. Vì thấy cậu thân mật với người khác nên mới bỏ đi, giả vờ lạnh lùng che giấu nỗi buồn. Nếu không phải trong lớp đông người, chắc khóc rồi ấy chứ!”
Khóe môi Thẩm Tẫn không nhịn được cong lên.
Lẩm bẩm:
“Ngốc thật. Tôi từng nói rồi, nếu gặp đúng người, tôi sẽ là kẻ si tình nhất. Làm sao mà thay lòng được chứ?”
Hai ngày liền, Thẩm Tẫn cố tình phớt lờ Hứa Kha.
Hiệu quả đúng như kỳ vọng.
Ít nhất… hắn thấy rõ vẻ không vui trên gương mặt lạnh lùng thường ngày kia.
Nhưng kéo dài nữa thì chịu không nổi.
Tối hôm đó tan học, hắn lại gọi Hứa Kha lại.
Lôi từ trong cặp ra một xấp tài liệu dày cộm:
“Đây là ghi chú ôn tập mà tôi mua lại từ thủ khoa năm ngoái. Xem như là đền bù cho cậu.”
“Hứa Kha, hôm đó tôi làm hỏng vở của cậu, cậu tát tôi một cái. Giờ mình huề nhé?”
Có lẽ do ban ngày đã thấy hắn thân mật với Giang Manh, nên giờ Hứa Kha vẫn giữ thái độ rất lạnh nhạt.
Lạnh nhạt nhìn hắn. Lạnh nhạt nhìn tài liệu.
Không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi nhận lấy.
Tống Triết nghe xong, hào hứng phân tích:
“Người khác tặng đồ cô ấy còn chẳng thèm nhìn, cậu đưa là nhận liền. Không phải yêu thì còn là gì?”
Trong lòng Thẩm Tẫn khẽ run.
“Phớt lờ – để cô ấy lo lắng.”
“Cho ngọt – để cô ấy mừng rỡ.”
Ngay cả kiểu lạnh nhạt như Hứa Kha, cũng không thoát khỏi định luật này.
Con gái đúng là vừa ngang bướng, vừa dễ thương.
Tối hôm đó, Thẩm Tẫn nhắn cho Giang Manh chia tay.
Chuẩn bị hôm sau… tỏ tình với Hứa Kha.
Hắn muốn nói:
Từ cái tát đầu tiên cô ấy cho mình… hình bóng ấy đã in vào tim.
Hắn muốn nói:
Nhìn thấy người khác tỏ tình với cô ấy, hắn thấy ngột ngạt, khó chịu.
Hắn còn muốn nói:
Nuôi con mèo mà cô ấy từng cho ăn, là vì muốn có lý do để tiếp cận cô.
Nhiều lần mạnh miệng, giả vờ thờ ơ, chỉ là để che giấu cảm xúc thật.
Thậm chí… hắn sẵn sàng từ bỏ lối sống bất cần, quay lại Nhất Trung, làm một học sinh ngoan mà hắn từng khinh thường.
…
Hắn tưởng tượng, Hứa Kha lạnh lùng như trăng đầu tháng, sau khi nghe xong những lời đó sẽ đỏ mắt, rơi lệ cảm động.
Sẽ nhào vào lòng hắn, nói:
“Thẩm Tẫn, cậu là nhiệm vụ của tôi, cũng là bài học suốt đời của tôi.”
Đêm đó, Thẩm Tẫn trằn trọc không ngủ được.
Ráng chịu đến khi trời sáng, hắn vội vã đến trường.
Lần hiếm hoi trong đời, không hề đi học muộn.
Nhưng khi chuông vào lớp vang lên…
Hứa Kha vẫn không xuất hiện.
Không chỉ vắng mặt.
Bàn học và hộc bàn của cô ấy – hoàn toàn trống không.
Thẩm Tẫn hoảng hốt.
Chẳng lẽ hôm qua diễn quá sâu với Giang Manh, khiến cô đau lòng đến mức bỏ học luôn?
Đúng lúc này, Lâm Viện bước vào lớp.
Vừa ngồi xuống, cô lấy sách vở ra.
Là bộ ghi chú… rõ ràng là Thẩm Tẫn tặng Hứa Kha hôm qua.
Hắn bước nhanh tới, hỏi dồn:
“Sao tập tài liệu này lại ở chỗ cậu? Hứa Kha đâu rồi?!”
Lâm Viện bị giật mình:
“Hứa Kha à? Cô ấy về lại Nhất Trung rồi.”
“Tập này là cô ấy tặng mình.”
“Cô ấy nộp đơn xin chuyển trường từ tuần trước rồi.”
“Hôm qua là buổi học cuối cùng của cô ấy. Giờ này chắc đã đến Nhất Trung báo danh rồi đấy.”
Thẩm Tẫn lùi lại một bước, không thể tin nổi:
“Sao có thể? Sao cô ấy chưa từng nói gì với tôi…?”
Lâm Viện nhìn hắn đầy khó hiểu:
“Cô ấy phải nói với cậu làm gì? Cậu có phải bạn cô ấy đâu.”
Thẩm Tẫn: “Tôi…”
Thẩm Tẫn đuổi đến tận Nhất Trung.
Hắn không phải học sinh của trường này, tất nhiên bác bảo vệ không cho vào.
Mà bác bảo vệ thì quá quen chuyện này rồi, bực không để đâu cho hết:
“Ngày nào cũng có mấy thằng trường khác đến đây hỏi thăm Hứa Kha, đi đi đi! Trường này là chỗ học hành, không phải tụ điểm yêu đương của đám thanh niên rảnh rỗi các cậu!”
“Hứa Kha người ta là học sinh top đầu, tương lai là sinh viên ưu tú của Đại học Kinh Đô, mấy cậu còn dám mơ với mộng! Tự nhìn lại bản thân mình đi, xứng không?”
Thẩm Tẫn tức muốn nổ phổi.
Hắn không có WeChat của Hứa Kha.
Thậm chí còn chẳng biết cô có dùng điện thoại hay không.
Hắn gần như chẳng biết gì về cô cả.
Hắn gọi video cho bố.
Nhưng không ai bắt máy.
Tin nhắn giữa hai người… vẫn dừng lại ở mấy tháng trước.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰