#GSNH520 - Mẹ Sẽ Không Quay Về Nữa
Chương 2
7
Tôi đã đi làm được một tuần, cơ bản cũng đã quen với công việc.
Dù Hạ Thừa Châu chưa từng xuất hiện một lần.
Để tránh bất trắc, mỗi lần phụ huynh đến đón con trước cổng trung tâm, tôi đều né trong văn phòng chấm bài vẽ.
Chỉ có một lần, Cháo Cháo xin nghỉ không đến lớp.
Tôi cùng đồng nghiệp ra cổng tiễn học sinh tan học.
Bình thường tôi luôn cố gắng đối xử công bằng với mọi em nhỏ.
Nhưng cuối cùng vẫn để con bé phát hiện ra sự khác biệt.
8
Hôm ấy, Cháo Cháo có vẻ buồn rõ rệt.
Trong giờ ra chơi, con bé chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang.
Một vài cậu bé chạy nhảy đùa giỡn, vô tình va trúng làm bé ngã xuống.
Cũng chẳng thèm xin lỗi mà chạy biến.
Tôi lập tức bước đến, ngồi xổm trước mặt con bé:
“Cháo Cháo, con không sao chứ?”
“Có bị đau không, để cô xem nào.”
Cô bé ôm đầu gối không cho tôi chạm vào, quay đầu đi.
“Không phiền cô đâu ạ.”
“Con sẽ mượn băng dán cá nhân của giáo viên khác.”
Tôi sững lại một chút, dịu giọng nói:
“Cô Đường cũng có mà.”
“Không cần của cô.”
Phía sau đầu bé tròn tròn, lộ ra sự bướng bỉnh cố chấp.
“Con biết cô không thích con, không cần giả vờ đối xử tốt với con nữa.”
Tôi ngạc nhiên:
“Cô chưa từng không thích con.”
“Con ngoan, lễ phép, lại có năng khiếu vẽ.”
“Cô sao có thể không quý con được.”
Cháo Cháo liếc tôi một cái thật nhanh.
Rồi lại quay đi, khẽ lầm bầm:
“Hôm đó cô Lý bảo cô đưa con ra cổng, nhưng vừa nghe nói là con thì cô không chịu.”
“Rồi mấy hôm trước nữa, buổi trưa con không muốn ăn với mấy cô giáo kia, ôm bát ngồi cạnh cô, cô lại ăn vội rồi bỏ đi.”
Nói xong dường như bé lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm ấy.
Má phồng lên vì tức giận, quay đầu trách móc tôi:
“Chưa từng có ai ghét con như vậy!”
“Cô không thích con, con cũng không thèm thích cô!”
Tôi có phần lúng túng…
Hôm đó trong nhà ăn, tôi cứ ngỡ mình đã che giấu rất khéo.
Cháo Cháo bê bát ngồi đối diện tôi.
Không nhìn tôi, chỉ lẩm bẩm một câu:
“Mấy cô kia ồn quá, chỉ biết hỏi về chú út của con.”
Tôi dịch khay cơm, nhường chỗ cho con bé.
Nhưng chưa đến nửa phút sau, đồng hồ gọi điện của Cháo Cháo đổ chuông.
Là Hạ Thừa Châu gọi tới.
Tôi chột dạ theo phản xạ, vội vàng ăn sạch bát cơm rồi đứng dậy đi ngay.
Giờ tôi chẳng biết giải thích thế nào, chỉ có thể nghiêm túc nhìn bé.
Chậm rãi nói từng chữ:
“Là cô sai rồi. Sau này nhất định sẽ chờ con cùng ăn trưa, cũng sẽ đưa con ra cổng tan học…”
“Nhưng thật sự là cô chưa từng ghét Cháo Cháo.”
Cô bé quay nửa khuôn mặt lại.
Nét nghiêng phúng phính, trông giống như nhân vật Shin trong truyện tranh.
“Thật không đó?”
Cháo Cháo công chúa ngạo nghễ hỏi.
“Thật.” Tôi cam đoan.
Bé giơ hai tay ra, mặt nghiêm túc nói:
“Vậy thì phải bế…”
“Cháo Cháo bị đau chân.”
Chỗ đầu gối trầy xước lộ ra.
Tôi bế bé vào văn phòng xử lý vết thương, sát trùng và dán băng cá nhân.
Sau đó quay lại lớp, bảo mấy cậu bé lúc nãy chạy nhảy làm con bé ngã phải xin lỗi.
Cháo Cháo nhìn tôi chớp chớp mắt, mím môi nở một nụ cười nhỏ.
Là tín hiệu cho thấy con bé đã chịu làm hòa với tôi.
9
Giờ nghỉ trưa, tôi mở lại hồ sơ của Cháo Cháo để xem.
Ánh mắt bỗng dừng lại nơi ngày tháng năm sinh.
Hôm nay… là sinh nhật của con bé.
Rất có thể tâm trạng uể oải cả ngày nay cũng liên quan đến chuyện này.
Tôi nhớ đến hình thỏ nhỏ in trên túi đựng bút của con bé, và cả móc khóa hình thỏ treo trên balo.
Trước giờ tan học, tôi vội vàng đan một chú thỏ tai cụp mini.
Chiếc váy nó mặc cũng giống với chiếc váy Cháo Cháo đang mặc hôm nay.
Cháo Cháo hoàn thành bài vẽ tại lớp sớm hơn các bạn mười phút.
Tôi gọi con bé ra ngoài, đưa món quà cho bé.
“Cháo Cháo, chúc con sinh nhật vui vẻ nhé.”
Bé sững người trong hai giây, “Con thỏ này là con sao?”
Tôi cong mắt gật đầu, “Giống con, đáng yêu như nhau.”
“Cảm ơn cô Đường, con rất thích.”
Cô nhóc nhận quà một cách kín đáo, trên mặt không lộ rõ cảm xúc.
“Không có gì, con vào lớp đi.”
Cháo Cháo bước ra được hai bước, rồi lại quay lại.
“Cô cúi xuống đi.”
Bé ngoắc tay gọi tôi.
Tôi làm theo, ngồi xuống trước mặt bé.
“Sao vậy? Con còn muốn nói gì với cô sao?”
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại của bé khẽ chạm lên má tôi.
“Đây là món quà đầu tiên Cháo Cháo nhận được trong hôm nay.”
“Cũng là món thích nhất.”
Bé nép sát bên tôi, đôi mắt sáng long lanh không giấu nổi niềm vui.
“Cô Đường, cô thấy chú út của con có đẹp trai không?”
“Con có thể cho cô số điện thoại của chú, xem như quà cảm ơn cho con thỏ đó!”
Nỗi ấm áp vừa dâng lên nơi tim tôi lập tức bị dội gáo nước lạnh.
“…Không, không cần đâu.”
10
Khi biết tối nay không phải Hạ Thừa Châu đến đón, tôi đã đồng ý đưa Cháo Cháo ra cổng tan học.
Nhưng ngay khi đứng trước cửa trung tâm, trông thấy người đàn ông đang tựa vào chiếc Maybach, tôi như bị sét đánh ngang tai.
“Chú ơi, sao hôm nay chú lại đến đón con vậy?”
Ánh mắt người đàn ông từ từ rời khỏi gương mặt tôi, liếc nhìn Cháo Cháo, lạnh nhạt nói:
“Đón con đi mừng sinh nhật đấy, nhóc con.”
“Yeah!” Con bé nhảy cẫng lên vui sướng.
Tôi cắn răng mở lời:
“Phụ huynh của Cháo Cháo, chào anh, tôi…”
“Thật bất ngờ đấy.”
Anh ta cắt ngang lời tôi, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Lục Duẫn cũng biết bạc đãi phụ nữ của mình à, để cô ấy phải đi làm kiếm sống.”
Sợ sau này nếu anh ta gặp Lục Duẫn rồi vô tình nhắc đến tôi sẽ gây hiểu lầm, tôi chủ động giải thích:
“Tôi đã rời khỏi nhà họ Lục rồi.”
“Việc đi làm cũng không liên quan gì đến anh Lục cả.”
Ánh mắt Hạ Thừa Châu khẽ nheo lại.
“Vì Tống Thiển sao?”
“Họ bắt nạt em à?”
Tôi không muốn nói gì thêm với anh ta, chỉ giả vờ không nghe thấy.
“Nếu anh không có chuyện gì liên quan đến Cháo Cháo, tôi xin phép quay lại văn phòng.”
Cháo Cháo ngây ngô vẫy tay:
“Chào cô ạ!”
Tôi cũng mỉm cười vẫy tay:
“Tạm biệt con nhé.”
Quay lưng rời đi, nhưng vẫn luôn cảm thấy sau lưng có một ánh nhìn sâu thẳm không thể phớt lờ.
11
20 phút sau tan làm.
Tôi bước ra khỏi trung tâm, chiếc Maybach vẫn còn đỗ ở cửa.
Cửa kính xe hạ xuống.
Hạ Thừa Châu đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói:
“Con bé cứ đòi bằng được cô phải đi cùng để mừng sinh nhật.”
Tôi nhìn về hàng ghế sau, thấy Cháo Cháo.
Con bé ngạc nhiên kêu “Ồ”, rồi nghiêng đầu hỏi:
“Chú ơi, chẳng phải chú nói…”
Hạ Thừa Châu khẽ “chậc” một tiếng, cắt lời:
“Chỗ này không được đỗ lâu.”
“Lên xe đi rồi nói.”
Sợ vì tôi chần chừ mà xe bị dán vé phạt, tôi vội vàng bước lên.
Nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy khóe môi Hạ Thừa Châu khẽ cong lên, tôi mới chợt nhận ra —
Chiếc xe này rõ ràng đã đậu ở đây từ rất lâu rồi.
Nếu có bị phạt thì đã phạt từ sớm rồi chứ…
12
Tôi vốn định tìm cơ hội mở miệng, bảo Hạ Thừa Châu dừng đại ở ngã rẽ nào đó để tôi xuống.
Nhưng Cháo Cháo lại vòng tay ôm lấy cánh tay tôi, dụi đầu vào người tôi.
“Năm nay sinh nhật không còn chỉ có con với chú nữa.”
Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nào thốt ra được nữa.
Suốt bữa tối, Cháo Cháo cứ tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong ánh lên niềm vui.
Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng ủ ê buổi sáng.
Có lẽ vì quá phấn khích mà tốn nhiều sức, trên đường về bé dựa vào tôi mà ngủ thiếp đi.
Người đàn ông lướt mắt nhìn vào gương chiếu hậu, liếc về phía tôi.
Rồi trầm giọng nói:
“Bố mẹ con bé làm việc ở công ty nước ngoài suốt, không thân thiết với nó, cũng chẳng muốn tốn thời gian quay về thăm.”
“Ngay cả hôm nay là sinh nhật nó cũng quên mất.”
Hiếm khi thấy Hạ Thừa Châu thu lại vẻ tùy tiện thường ngày.
“Đường Cẩm, cảm ơn em đã tặng quà và ở bên con bé hôm nay.”
Cô bé ngủ rất say, tiếng thở khe khẽ vang lên từng nhịp nhỏ.
Tôi đưa tay khẽ vuốt nhẹ má bên của bé.
Nhẹ nhàng đáp:
“Tôi rất quý Cháo Cháo, được chơi với bé cũng khiến tôi thấy vui.”
Xe lăn bánh đều đặn.
Nửa sau chặng đường, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lốp xe lăn trên mặt đường.
Tôi ngẩn ngơ nhìn những dải đèn neon lướt nhanh bên ngoài cửa kính.
Chợt thấy cuộc sống thật trớ trêu.
Tôi đã dốc lòng yêu Lục Tinh Ngôn suốt sáu năm, vậy mà đến cả một bữa sinh nhật con cũng không muốn tôi tham dự.
Còn một cô bé mới quen chưa đầy một tháng, lại trân quý ôm chặt món quà tôi tặng, gọi đó là món quà yêu thích nhất.
Xe chậm dần lại.
Dòng suy nghĩ cũng từ từ trở về thực tại.
Hạ Thừa Châu dừng xe dưới khu nhà tôi ở.
Tôi nhẹ nhàng bế Cháo Cháo xuống xe, nói lời tạm biệt.
Anh ta cũng bước xuống, gọi tôi từ phía sau.
“Đường Cẩm.”
Tôi quay lại, “Còn chuyện gì sao?”
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm, không thể đoán ra được cảm xúc.
“Đừng thích Lục Duẫn nữa.”
“Anh ta không xứng với em.”
Tôi đứng sững một chỗ, không ngờ anh ta lại nói ra những lời như thế.
Đến khi lấy lại tinh thần, chiếc xe đã chạy đi xa, chỉ còn thấy ánh đèn hậu mờ dần trong đêm.
Tôi bỗng nhận ra…
Hạ Thừa Châu hình như không còn ghét tôi như trước nữa.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰