#GSNH520 - Mẹ Sẽ Không Quay Về Nữa
Chương 4
19
Tối về đến nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Duẫn.
“Em đang quen với Hạ Thừa Châu sao?”
Nếu không giải thích rõ ràng, hiểu lầm này có thể gây rắc rối cho cả Hạ Thừa Châu.
“Không có.”
Tôi nói, “Nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến anh.”
Im lặng một lúc, đầu dây bên kia đột nhiên cất tiếng:
“Anh và Tống Thiển chưa từng ở bên nhau.”
“Cô ấy mới về nước không lâu, tìm anh chỉ để mượn mạng lưới quan hệ và tài nguyên trong tay anh.”
“Hôm đó bức ảnh lên hot search chỉ là do góc máy, bọn anh không hôn nhau.”
Tôi đã ở bên Lục Duẫn gần sáu năm.
Cùng với sự lớn lên của Lục Tinh Ngôn, mối quan hệ giữa tôi và anh dần tan băng.
Anh từng lái xe 500km trong mưa lớn chỉ để về kịp sinh nhật tôi.
Từng mặc định để người trong công ty gọi tôi là “bà Lục”.
Nhưng từ khi Tống Thiển trở về nước.
Giữa họ càng lúc càng thân thiết.
Còn giữa tôi và anh chỉ còn lại hoài nghi, cãi vã và chiến tranh lạnh lặp đi lặp lại.
Ngày bức ảnh hôn của anh và Tống Thiển lên hot search, tôi đã từng hỏi anh một lời giải thích.
Nhưng Lục Duẫn chỉ nhếch môi, hỏi ngược lại tôi:
“Giữa chúng ta là quan hệ gì mà anh phải giải thích?”
“Em đang vượt quá giới hạn rồi đấy.”
Thế nên sau đó, cho dù anh và Tống Thiển có thân mật đến đâu, tôi cũng chưa từng hỏi thêm một câu.
Giờ đột nhiên giải thích với tôi, tôi chỉ thấy khó hiểu.
Tôi nói:
“Anh và Tống Thiển tiến triển đến đâu, cũng chẳng liên quan đến tôi.”
“Không cần phải nói với tôi làm gì.”
Lục Duẫn dường như nhận ra trong giọng tôi không hề có chút giận dỗi nào.
Giọng anh khàn đi nhiều.
“Đường Cẩm, em quay về đi.”
“Chúng ta kết hôn nhé?”
Anh như tự giễu:
“Anh sớm đã yêu em rồi, chỉ là luôn không chịu thừa nhận.”
Cùng một ngày, diễn ra hai màn “hối hận muộn màng”.
Tôi thật sự không biết nên buồn cười hay cảm thán chuyện Lục Duẫn và Lục Tinh Ngôn giống nhau đến thế.
Thậm chí ngay cả cảm giác bất ngờ, tôi cũng chẳng buồn có.
Tôi gõ nhẹ vào thái dương, thấy nhức đầu mà nói:
“Lục Duẫn, sao anh không hỏi trước xem tôi còn thích anh không, còn muốn gả cho anh không?”
Lục Duẫn lặng người.
Tôi thẳng thắn nói rõ:
“Dù là anh hay Lục Tinh Ngôn,”
“tôi đều không còn yêu nữa rồi.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt lẫn tiếng cử động khẽ.
Giọng Lục Duẫn mang theo chút hoảng hốt:
“Tinh Ngôn, con đứng ngoài cửa nghe từ bao giờ rồi?”
20
Tôi đoán Lục Tinh Ngôn chắc hẳn đã nghe được nội dung cuộc điện thoại hôm đó.
Mấy ngày liên tiếp không thấy bóng dáng thằng bé đâu.
Tôi đã nghĩ có lẽ từ nay sẽ chẳng còn liên quan gì nữa.
Không ngờ Lục Duẫn lại dẫn Lục Tinh Ngôn đến trung tâm đăng ký học vẽ.
Giám đốc trung tâm đưa tranh của Lục Tinh Ngôn đến trước mặt tôi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Rất có năng khiếu.”
“Đường Cẩm à, em phải dạy thằng bé thật tốt nhé, cuối năm có thể cho nó đi thi thử xem sao.”
Tôi nhìn bức tranh của thằng bé, không nói gì.
Tôi nhớ rõ trước đây mình từng hỏi Lục Tinh Ngôn có hứng thú với vẽ tranh không.
Nhưng nó bảo là quá nhàm chán, không thú vị bằng việc xem Tống Thiển múa.
“Dì Thiển Thiển có thể giơ chân cao đến vậy.”
“Mẹ làm được không?”
Tôi ngượng ngùng nói không làm được, nó liền cụt hứng.
Vừa lắc đầu vừa bỏ đi:
“Mẹ ơi, mẹ nói xem ba không cưới mẹ có phải vì mẹ không xứng với ba không?”
Giám đốc giao Lục Tinh Ngôn cho tôi, bảo tôi dẫn nó vào lớp.
Trên hành lang, nó nhẹ nhàng kéo vạt áo tôi.
Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt vừa dè dặt vừa nịnh nọt của nó.
“Ba nói con vẽ đẹp là do di truyền từ mẹ.”
Tôi chỉnh lại lời nó:
“Tinh Ngôn, không được gọi là mẹ.”
Nụ cười trên mặt thằng bé dần dần tắt đi, ngón tay bất an vò lấy ống quần.
“Tinh Ngôn sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học vẽ, lúc học cũng sẽ không làm phiền mẹ…”
“Vậy… cũng không được gọi là mẹ sao…”
Giọng nó khẽ khàng, run run.
“Vậy… sau này con sẽ không có mẹ nữa sao…”
Đôi mắt nó đỏ hoe, nhưng lại như sợ tôi thấy phiền, cố gắng nhịn không khóc.
Tôi khựng lại, ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích:
“Không phải vậy, ý cô là trong giờ học thì không được gọi là mẹ.”
“Phải giống các bạn khác, gọi là cô giáo.”
Nó hít mũi một cái, gật đầu thật mạnh.
“Tinh Ngôn nhớ rồi ạ!”
21
Lục Tinh Ngôn thực sự rất có năng khiếu.
Trong lớp, những bài tập vẽ của nó thường khiến tôi không kìm được mà dừng lại bên cạnh, nhìn kỹ thêm vài lần.
Nhưng có lẽ vì tôi chưa từng thật sự có thể đối xử với nó như một học sinh bình thường.
Đến mức chính tôi cũng không nhận ra — suốt thời gian qua, tôi gần như rất ít khi khen nó.
Một buổi học nọ.
Một cậu bé ném cọ vẽ vào xô nước rồi giơ tay:
“Cô ơi, mau đến xem nè! Con vẽ xong rồi!”
Tôi nhẹ nhàng sửa một chút chỗ chưa ổn, rồi khen ngợi:
“Tiểu Hồng tiến bộ nhiều lắm đấy.”
“Cô nghĩ lần sau con có thể đạt điểm cao hơn nữa!”
Cậu bé ưỡn ngực lên, gật đầu đầy quyết tâm.
Cháo Cháo và các bạn khác cũng lần lượt giơ tay.
Tôi vừa nhận xét, vừa truyền năng lượng tích cực cho từng em.
Đi đến chỗ của Lục Tinh Ngôn.
Nó cầm bút vẽ, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Cô ơi, con… con cũng vẽ xong rồi!”
Tôi gật đầu.
Đối diện với ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong chờ của nó, tôi dịu giọng nói:
“Con vẽ rất tốt.”
“Tinh Ngôn tiến bộ rất nhanh, thật sự có năng khiếu.”
Trong đôi mắt nó ánh lên những tia sáng nhỏ li ti.
“Vâng ạ!”
“Cô giáo! Con sẽ cố gắng hơn nữa!”
Bên dưới mắt thằng bé đã xuất hiện quầng thâm nhẹ.
Đôi tay từng mềm mại, nay cũng bị trầy xước vì cọ xát.
Tôi nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói:
“Vẽ là một quá trình cần tiến bộ từng bước một, đừng ép bản thân quá.”
Đôi mắt nó cong cong:
“Không sao đâu ạ.”
“Con thích vẽ mà.”
Nó lại tiếp tục tập trung vào bức tranh trước mặt.
Tôi lặng lẽ nhìn nó.
Chỉ cảm thấy… mọi thứ đều đã lệch khỏi quỹ đạo vốn dĩ.
Nếu như Lục Tinh Ngôn của bây giờ, là đứa trẻ từng yêu quý tôi ngày trước,
Có lẽ tôi đã không phải trải qua những đêm dài sụp đổ, đau đớn, thậm chí là ghen tị với Tống Thiển vì được nó yêu thích.
Và nếu như tôi bây giờ, phải đối mặt với Lục Tinh Ngôn ngày ấy — đứa trẻ lạnh lùng, xa cách, thì cũng sẽ không rối rắm và giằng xé như hiện tại.
22
Mỗi tuần, Lục Duẫn đều đến đón Lục Tinh Ngôn tan học, và lần nào cũng tìm cớ nói chuyện với tôi thật lâu.
Toàn bộ chủ đề đều xoay quanh vấn đề học vẽ của Lục Tinh Ngôn.
Tôi chẳng thể tránh né, đành miễn cưỡng trả lời.
Nhưng Hạ Thừa Châu thì càng lúc càng tỏ ra u oán.
Chiều tối hôm ấy, lấy lý do “ăn mừng” Cháo Cháo được 93 điểm bài kiểm tra Toán,
Anh dẫn tôi và con bé đến một nhà hàng mới khai trương để ăn mừng.
Trong khi tôi và Cháo Cháo ăn ngon lành, Hạ Thừa Châu thì dùng d/a/o cắt bít tết như thể đang… mài kiếm.
“Thằng họ Lục đó, cổ phiếu mai chắc chắn sập.”
“Mai sập chắc luôn.”
“…”
Miếng bít tết đã không còn nhận ra hình thù gì nữa.
Tôi lặng lẽ mặc niệm cho nó một giây, dè dặt hỏi:
“Cho tôi hỏi thật… tại sao anh ghét Lục Duẫn đến vậy?”
Cháo Cháo mặt tỉnh rụi, thở dài già dặn:
“Bởi vì chú út thích cô mà, cô Đường.”
Không khí như đông cứng lại trong tích tắc.
Đầu óc tôi trống rỗng, lập tức treo máy.
Hạ Thừa Châu lập tức ném d/a/o xuống bàn, gằn giọng hỏi con bé:
“Con nói bậy gì đấy, nhóc con?!”
Tôi nhìn thấy rõ cổ anh đang đỏ dần lên, rồi lan đến tận tai.
Không biết là vì ngượng hay vì giận.
Tôi lắp bắp muốn xoa dịu:
“Không sao đâu, tôi có thể coi như chưa nghe thấy…”
Tuyệt vọng thay, tôi cũng đang cực kỳ hồi hộp.
Phản xạ đầu tiên là… muốn chạy.
Tôi đứng dậy:
“Tôi ăn xong rồi, tôi về trước đây.”
Tôi nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng.
Nhưng bị Hạ Thừa Châu đuổi theo và chặn lại.
“Đường Cẩm, em không được coi như chưa nghe thấy.”
Anh nhìn tôi, đôi tai càng đỏ rực, nhưng giọng nói giữa làn gió đêm lại vô cùng rõ ràng.
“Anh thực sự thích em.”
“Khi em còn bên Lục Duẫn, anh đã thích em rồi.”
Trong giọng anh mang chút cảm xúc đè nén:
“Cho dù em từng yêu đến u mê, khiến anh tức muốn c/h/ế/t, nhưng chẳng hiểu sao… anh vẫn thích em.”
Tôi hoàn toàn không biết nên nói gì, sững người, cứng đờ cả não.
Tôi nhìn ngang ngang vai anh, lí nhí nói:
“Cảm ơn vì anh đã thích tôi…”
“Tôi thật sự không ngờ. Tôi luôn nghĩ anh rất ghét tôi.”
Hạ Thừa Châu khoanh tay lại, nói như lẽ đương nhiên:
“Ừ, bình thường thôi.”
“Phản ứng của em vốn chậm.”
“Hôm đó anh bảo em thử nhìn người khác đi, em còn nghiêm túc gật đầu ‘được’, anh tưởng em hiểu ý anh rồi.”
Anh bắt đầu lật lại sổ nợ, hừ nhẹ một tiếng.
“Đêm đó anh đợi điện thoại của em cả tối, hôm sau còn chuẩn bị cả hoa để gặp em.”
“Kết quả? Chẳng có gì xảy ra.”
Tôi nhớ lần đó.
Hạ Thừa Châu nói câu “thử nhìn người khác đi”, sau đó chỉnh lại cà vạt, ngẩng đầu lên.
Trông như một con công trống đang cố tỏ ra bảnh bao.
Hóa ra là đang ám chỉ… chính mình.
Khó hiểu thật đấy. Sao không nói thẳng ra?
Hạ Thừa Châu khẽ ho, kéo tôi trở về hiện thực.
Anh buông lời có vẻ bất lực:
“Dù anh đã đoán được kết quả rồi.”
“Nhưng vẫn muốn hỏi một câu theo lệ.”
“Đường Cẩm, em có muốn hẹn hò với anh không?”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn nổi, theo bản năng từ chối:
“Xin lỗi, hiện tại tôi chưa định nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Hạ Thừa Châu bình thản “ồ” một tiếng.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, em đừng để trong lòng.”
“Đi nào, anh đưa em về.”
Tôi hơi bất ngờ vì anh lại có thể buông bỏ nhẹ nhàng như thế.
Về đến nhà, trong lòng tôi vẫn đang thầm khen Hạ Thừa Châu thật bản lĩnh.
Ngay sau đó, điện thoại vang lên thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn thoại từ Cháo Cháo.
“Cô ơi, chú út hình như bị sốc rồi.”
“Chú mua cả đống hành tây về, rồi tự nhốt mình trong bếp cắt hành, mắt đỏ hoe.”
“Rõ ràng là đang khóc, mà cứ bảo là do hành cay.”
“Đàn ông đúng là ngoài miệng nói một đằng, trong lòng một nẻo.”
…Tôi cảm thấy Cháo Cháo còn trưởng thành hơn cả chú út của nó.
Cùng lúc đó, tin nhắn của Hạ Thừa Châu cũng hiện lên:
“Thật sự không thích anh một chút nào sao?”
“Thôi, không thích cũng không sao.”
“Vậy từ bây giờ… có thể thử nhìn về phía anh được không?”
“Anh vẫn muốn cố gắng thêm một chút nữa (gục ngã)”
Từng câu từng chữ đều toát ra vẻ ngang ngược, trẻ con của một người đàn ông sĩ diện.
Những ký ức về Hạ Thừa Châu lại lướt qua tâm trí tôi.
Ví dụ như lần tôi bị Lục Duẫn bỏ lại ở hội sở.
Không hiểu vì sao Hạ Thừa Châu lại ngang qua đó, lạnh mặt đưa tôi về.
Những chuyện như vậy… còn rất nhiều.
Tôi đã dần thoát ra khỏi cảm giác choáng váng lúc trước.
Có vài cảm xúc cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Tôi cầm điện thoại, chậm rãi gõ chữ.
“Không phải là… không thích chút nào cả.”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhấn gửi.
Đối phương lập tức trả lời:
“?”
“?”
“Bị hack tài khoản rồi à?”
“……”
Không khí mơ hồ và lãng mạn hiếm hoi lập tức tan biến.
Tên chó điên Hạ Thừa Châu — cảm giác như một con husky đang gào rú.
Ngay sau đó, anh gọi điện đến.
Tôi bắt máy.
“Em vừa nói là thật sao?” Giọng anh rất nhanh, nghe rõ sự hồi hộp.
Tôi uể oải “ừ” một tiếng.
“Đường Cẩm, em có thể nói một lần nữa không?”
Anh kéo dài giọng như làm nũng.
Nói qua điện thoại dễ mở lời hơn.
Tôi cuộn mình trên sofa, ôm gối ôm, giấu nửa khuôn mặt vào đó, nói nhỏ vào ống nghe:
“Thật ra… em cũng có chút chút thích anh.”
Mấy giây yên lặng trôi qua, rồi Hạ Thừa Châu nói:
“Xong rồi, đêm nay mất ngủ rồi.”
“Anh muốn đến gặp em quá…”
“Được không?”
“Không được.” Tôi dứt khoát.
Hạ Thừa Châu: “Ồ :(”
23
Từ hôm đó, Hạ Thừa Châu như bước vào trạng thái “khổng tước xòe đuôi” mỗi ngày.
Đẹp trai đến chói mắt.
Tan làm bước ra khỏi trung tâm, anh đưa tôi một bó cát tường.
Tùy tiện trò chuyện:
“Phát hiện chưa, dạo này thằng họ Lục không đến quấy rầy em nữa rồi.”
Tôi ôm hoa, nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh làm gì rồi?”
Hạ Thừa Châu nhướng mày:
“Nhắc nhẹ anh ta là nên đi kết hôn đi thôi.”
“Giờ chắc Lục Duẫn đang ——”
Anh tính nhẩm rồi mới nói:
“Đang bị ép đi xem mắt cô gái thứ 11.”
… Đúng là phong cách Hạ Thừa Châu.
Thật ra từ cái hôm đó, anh chưa từng nhắc lại chuyện tình cảm.
Cũng không thúc giục tôi khi nào thì đồng ý.
Chỉ là… lặng lẽ mà mãnh liệt, nhẹ nhàng mà vững vàng, đem tình cảm của anh thấm vào từng ngày trong cuộc sống của tôi.
Như đang lặng lẽ nói:
“Không sao, em cứ chậm rãi.”
“Anh đợi em bước ra khỏi bóng tối của đoạn tình cảm cũ.”
“Nhưng đừng quên, mỗi ngày anh vẫn đang thích em đấy.”
24
Lục Tinh Ngôn không ở lớp năng khiếu lâu.
Lý do rời đi là vì nó… đ/á/n/h nhau với Cháo Cháo.
Nó bất ngờ xé tranh của Cháo Cháo, còn cắn cô bé một phát khi con bé cố cứu bức tranh.
Cháo Cháo ôm chặt tôi khóc nức nở, cánh tay run lên vì đau.
Tôi mím môi:
“Lục Tinh Ngôn, lại đây xin lỗi.”
Tôi chưa từng dùng giọng nghiêm khắc như vậy với nó.
Thằng bé ngơ ngác nhìn tôi.
Mắt bắt đầu rưng rưng, cũng bật khóc.
“Mẹ ơi… Tinh Ngôn không sai.”
“Cô ấy là kẻ trộm, cô ấy trộm tranh của mẹ, nên con mới xé tranh của cô ấy.”
Chủ đề tranh vẽ hôm nay là “Mẹ của em”.
Cháo Cháo vừa khóc vừa nức nở giải thích:
Con bé đã không còn nhớ rõ mẹ ruột của mình trông như thế nào nữa.
Người giống mẹ nhất trong cuộc sống của bé chính là tôi.
Nên con bé cũng vẽ tôi, giống như Lục Tinh Ngôn vậy.
Lục Tinh Ngôn siết chặt nắm tay nhỏ bên người, cứng đầu nói:
“Nhưng cô ấy cũng không được vẽ!”
“Chỉ mình con được vẽ thôi!”
Nó vẫn nghĩ bản thân không làm gì sai.
Vết thương của Cháo Cháo cần xử lý kịp thời, tôi không muốn tranh cãi đúng sai lúc này.
Tôi bế con bé lên, đi về phía phòng y tế.
Lục Tinh Ngôn có lẽ bị ám ảnh tâm lý từ việc tôi rời đi.
Vừa thấy tôi quay lưng, lập tức hoảng hốt.
Nó chạy theo tôi, vừa nức nở vừa gọi:
“Mẹ ơi… con xin lỗi mà…”
“Mẹ đừng giận con… đừng… đừng đi được không…”
Nó theo tôi tới tận phòng y tế.
Gương mặt đầy nước mắt, rối rít xin lỗi Cháo Cháo.
Còn vụng về xắn tay áo mình lên, đưa ra trước mặt con bé:
“Cậu… cậu cắn lại đi…”
“Xin lỗi, tớ không nên xé tranh của cậu.”
“Tớ sẽ không làm vậy nữa, xin lỗi cậu… Cháo Cháo…”
Tôi thở dài, nắm tay nó đưa sang một lớp học không có ai.
Lúc này nó mới bật khóc lớn, không nói gì thêm.
Chỉ không ngừng gọi tôi trong vô vọng.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé, đợi nó bình tĩnh lại.
Nó cũng dần nhận ra điều gì đó, từ từ ngừng khóc.
Bàn tay nhỏ nắm lấy ngón trỏ của tôi, nói lí nhí:
“Tinh Ngôn… ở đây hình như làm phiền mẹ rồi.”
Tôi lau nước mắt cho nó, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Tinh Ngôn, con thật sự không phù hợp học vẽ ở đây.”
Quan hệ giữa chúng tôi — thầy trò, mẹ con — không đủ rõ ràng.
Càng tiếp tục chỉ càng thêm gượng ép.
Nó gật đầu, vẫn còn nấc từng tiếng.
Nhưng giọng đã rất bình tĩnh:
“Tinh Ngôn hiểu rồi.”
“Vậy… sau này nếu con nhớ mẹ… con có thể đến thăm mẹ không?”
Nó vội vã xua tay, bổ sung:
“À… sẽ không thường xuyên đâu.”
“Chỉ… chỉ một tháng, không, nửa năm đến thăm một lần thôi.”
Đôi mắt nó khẽ run, như thể lo sợ yêu cầu ấy đã là quá đáng.
Cuối cùng tôi gật đầu:
“Được.”
Nó mỉm cười, nhưng vẫn mang theo vẻ buồn bã.
“Vậy… lần cuối cùng… Tinh Ngôn muốn ôm mẹ một cái.”
Tôi ôm chặt lấy nó.
Cậu bé dựa vào vai tôi, giọng rất khẽ.
Như thể sợ chỉ cần nói lớn, giấc mơ này sẽ tan biến:
“Hy vọng đứa em sau này của mẹ sẽ ngoan, sẽ nghe lời.”
“Quan trọng nhất… là sẽ yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.”
Mùa xuân là mùa tràn ngập sức sống.
Chính vì thế, sự chia ly trong mùa này… cũng khiến cơn đau của việc buông bỏ trở nên nhân đôi.
25
Hôm đó, Lục Duẫn lâu lắm mới đến đón Lục Tinh Ngôn.
Anh để tài xế đưa thằng bé ra xe trước, rồi mới mở lời:
“Chi nhánh nước ngoài của công ty đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng, rất khó xử lý.”
“Anh phải đưa Lục Tinh Ngôn ra nước ngoài định cư, mấy năm tới sẽ không về nữa.”
Lông mi anh khẽ cụp, giấu hết mọi cảm xúc.
“Đường Cẩm.”
“Những năm qua, anh thật sự xin lỗi.”
“Anh đã chuyển toàn bộ bất động sản trong nước — khoảng hơn hai mươi chỗ — sang tên em. Vài hôm nữa luật sư sẽ liên hệ em ký hợp đồng.”
“Coi như bù đắp, đừng từ chối.”
Tôi không phải người ham vật chất.
Nhưng có tiền bên người, dù sao vẫn là điều tốt.
26
Sau khi Lục Duẫn rời đi, Hạ Thừa Châu càng được săn đón.
Ngày nào cũng có người chờ sẵn ở cổng trung tâm lúc anh đến đón tôi tan làm để xin số liên lạc.
Hôm đó là một ngày rất bình thường.
Tôi tan làm sớm hơn mọi hôm, còn Cháo Cháo thì vẫn chưa hết giờ học, phải 20 phút nữa mới ra.
Hạ Thừa Châu như thường lệ đỗ xe trước cổng, cúi đầu nghiêm túc gõ điện thoại.
Ai không biết lại tưởng anh đang giải quyết chuyện công ty.
Cùng lúc ấy, điện thoại tôi reo liên tục.
Tôi mở khóa máy, đọc tin nhắn.
Tin đầu tiên là một đường link tin tức:
【Công ty chi nhánh nhà họ Lục khủng hoảng trầm trọng, nguy cơ phá sản đang hiện hữu】
Tiếp theo là:
【Không có ý dìm hàng, chỉ là đang nói sự thật. Những người năng lực yếu thường như vậy】
【Hình ảnh】
【Xin lỗi, tay lỡ trượt gửi ra mất rồi】
【Đây là bảng xếp hạng tài sản cá nhân toàn quốc của tôi】
【So với năm ngoái lại tăng thêm ba hạng】
【Tôi nghĩ, mình xứng đáng được một lời khen】
Không hiểu sao, đột nhiên tôi quyết định sẽ đồng ý hẹn hò với anh.
Thậm chí còn không suy nghĩ quá nhiều.
Tôi bước về phía Hạ Thừa Châu.
Anh vẫn đang chăm chú nhắn tin cho tôi.
Tôi gõ lên khung cửa xe đang hạ một nửa.
“Cho hỏi… em có thể hẹn hò với anh không?”
Người đàn ông không ngẩng đầu lên, từ chối trơn tru như phản xạ:
“Xin lỗi, tôi đã có ngư——”
Giọng anh đột ngột khựng lại.
Hạ Thừa Châu ngẩng đầu lên, hơi khó chịu.
Môi mím chặt:
“Đường Cẩm, đừng lấy mấy chuyện này ra đùa.”
“Tôi không đùa.”
Tôi nhìn anh rất nghiêm túc, chậm rãi lặp lại:
“Cho em hỏi lần nữa… em có thể hẹn hò với anh không?”
Anh nhìn vào mắt tôi.
Một lúc sau, cuối cùng cũng tin là thật.
Anh mở cửa xe bước xuống, cúi người ôm chặt tôi vào lòng.
“May quá, anh đã đợi được rồi.”
Anh khẽ nói bên tai tôi:
“Đợi được đến ngày em thật sự nhìn thấy anh.”
Cháo Cháo tan học xong, vừa ra khỏi cổng liền bị anh khoe khoang:
“Từ nay cô giáo Đường sẽ là thím út của con.”
Cháo Cháo nhìn tôi đầy ngưỡng mộ:
“Cô ơi, cô thật đúng là một nhà từ thiện.”
Tôi: “…”
Hạ Thừa Châu: “?”
Anh cười lạnh:
“Nhóc con, con đang tìm đòn à?”
Cháo Cháo nép vào một góc:
“Chú út nhiều khuyết điểm như vậy, cô Đường chịu ở bên chú là làm từ thiện rồi còn gì!”
Hạ Thừa Châu nghiến răng bảo phải kiếm chỗ dạy dỗ con bé.
Cháo Cháo lập tức dọa nếu bị đ/á/n/h, sẽ giới thiệu tôi cho thầy giáo thể dục lớp mình.
Tôi chống cằm, mỉm cười nhìn hai người họ cãi nhau.
Đến một khoảnh khắc, tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Màu xanh tươi mơn mởn của cây lá hòa với hơi nóng của gió xuân cuốn vào giác quan.
Tôi chợt nhận ra…
Cái đêm đông lạnh buốt năm ấy, đã thật sự trôi xa rồi.
(Hết )
(Đã hết truyện)
#GSNH548 - Có Không Giữ Mất Lại Tiếc (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
1
“Em dọn đồ đi, tối nay chuyển ra luôn nhé.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai khiến tôi ngỡ mình nghe nhầm.
Tôi ngẩng lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa mới dịu dàng bên mình cách đây không lâu.
Lý Trạch Túc cũng cúi đầu, ánh mắt bình thản, như thể vừa nói một câu không mấy quan trọng.
Tôi gượng đứng dậy, cảm giác cơ thể rã rời, không thể tin nổi: “Có phải em nghe nhầm không? Anh muốn em chuyển đi ngay bây giờ? Ngày mai bão đổ bộ rồi đấy!”
Gió ngoài cửa sổ rít lên như muốn phụ họa cho tôi, từng cơn gào thét.
Cơn bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Lý Trạch Túc vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh tanh: “Đúng vậy, vì thế anh mới bảo em tối nay chuyển đi.”
Thái độ xa cách của anh ta lúc này hoàn toàn trái ngược với sự nồng nhiệt trước đó.
Có lẽ nét mặt bối rối của tôi quá rõ ràng, anh ta ngừng lại một chút, rồi thản nhiên nói: “Cũng không cần gấp quá đâu, em có cả đêm để thu dọn.”
Anh ta nghiêm túc, không phải đang đùa.
Trái tim tôi như rơi xuống vực, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng vẫn cố níu lấy tia hy vọng cuối cùng.
Nghĩ mãi mới tìm được lý do, tôi dè dặt hỏi: “Có phải căn nhà này không an toàn, chúng ta cần chuyển chỗ để tránh bão không?”
Lý Trạch Túc cau mày, ánh mắt lướt qua tôi một cách lãnh đạm, không nói gì.
Thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm, anh ta khẽ “chậc” một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Không phải, là Nhuyễn Nhuyễn muốn qua đây.
Cô ấy ở trường một mình sợ hãi, anh cũng không yên tâm, sáng mai anh sẽ đón cô ấy tới.”
Nhuyễn Nhuyễn.
Ha, lại là cô ta.
Từ khi cô ấy vào đại học ở Hải Thị, tôi và anh ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì cô ấy.
Cô gái ngây thơ 18 tuổi chẳng buồn che giấu cảm xúc của mình.
Ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn Lý Trạch Túc và thái độ thù địch công khai với tôi đều rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Khoảng cách tuổi tác khiến tôi chẳng thể quá so đo với cô ta, nếu không sẽ thành ra nhỏ nhen.
Tôi chỉ biết giận dỗi với Lý Trạch Túc, nhưng anh ta lúc nào cũng hờ hững nói một câu: “Em nghĩ nhiều quá, anh chỉ xem cô ấy như em gái.”
Rồi để mặc tôi tự gặm nhấm cảm xúc.
Lần này tôi không làm loạn, vậy tại sao anh vẫn không chọn tôi?
Có lẽ tôi đã quen với điều này, nhanh chóng dẹp đi cảm giác khó chịu trong lòng, cười gượng:
“Nhà nhiều phòng như vậy, có thể ở chung mà.”
Lý Trạch Túc châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói.
Hồi lâu sau, anh cười nhạt:
“Tống Ninh, em biết đấy, anh không thích những người phụ nữ giả ngốc.
“Em ở đây, anh và Nhuyễn Nhuyễn sẽ không tiện.”
2
Không tiện…
Làm gì mà không tiện?
Đáp án đã ở ngay trên đầu môi, nhưng tôi lại không thốt nên lời.
Tim tôi như bị một chiếc búa nặng giáng mạnh vào, đau nhói.
“À đúng rồi, đừng để lại thứ gì, cô ấy mà thấy sẽ không vui.”
Lý Trạch Túc hất chăn, xuống giường định đi tắm.
Trên lưng anh vẫn còn vết cào của tôi.
Những khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa rồi chẳng lẽ chỉ là giả dối?
Tôi nhìn chằm chằm vào những dấu vết mờ ám ấy, cố kìm nén để nước mắt không rơi.
“Vậy còn em?
“Anh muốn chia tay em sao?”
Tôi kéo lấy cánh tay anh, không để anh rời đi.
Lý Trạch Túc thở dài:
“Tống Ninh, chúng ta quen nhau lâu như vậy, hãy giữ chút thể diện, đừng làm loạn nữa.”
Tôi đã không hét lên, điều đó đã đủ gọi là thể diện rồi.
“Anh muốn em đi đâu? Ở Hải Thị, em chẳng quen ai cả…”
Tôi cố gắng giữ giọng mình không run, nhưng vẫn để lộ chút âm rung.
Sau khi tốt nghiệp, tôi rời xa gia đình và bạn bè, một thân một mình theo anh đến Hải Thị.
Ở nơi này, người tôi có thể dựa vào chỉ có anh.
“Em muốn đi đâu thì đi, lớn thế này rồi, tự mình nghĩ cách đi.
“Khách sạn gần đây đầy ra, đặt bừa một phòng, ở tạm một đêm chẳng phải xong sao?”
Lý Trạch Túc vò đầu rồi tiếp lời:
“Hoặc để anh liên lạc với Phan Lỗi giúp em? Dù sao cậu ta cũng có nhiều phòng trống, mà chắc chắn cậu ta rất vui lòng.”
Khoảnh khắc ấy, giọng nói của Lý Trạch Túc bỗng trở nên xa xăm.
Tôi như rơi vào hố băng không đáy, cứ thế chìm sâu mãi.
Phan Lỗi, gã công tử ăn chơi khét tiếng trong nhóm bạn của Lý Trạch Túc.
Bạn gái thay như thay áo, bảy ngày đổi một người.
Ngoài việc trăng hoa, hắn còn có xu hướng bạo lực.
Giây trước còn tình tứ với bạn gái, giây sau đã đổi sắc, túm tóc cô ấy đập mạnh xuống bàn.
Cảnh tượng đó từng khiến tôi mất ngủ cả tuần liền.
Hắn từng mặt dày xin Lý Trạch Túc cho tôi.
Lý Trạch Túc lúc ấy đã đánh hắn đến chảy máu.
Nếu không phải tôi ngăn lại, có lẽ đã xảy ra án mạng.
Sau đó, dù hắn đã xin lỗi, nhưng mỗi lần tụ họp, ánh mắt hắn vẫn tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm tôi, tìm cơ hội tiếp cận.
Vì hắn là bạn của Lý Trạch Túc, tôi không muốn làm khó mọi người nên không làm lớn chuyện.
Lần nào có thể tránh, tôi đều tránh.
Tôi ghét Phan Lỗi đến mức nào, Lý Trạch Túc biết rất rõ.
Tôi không tin anh ta không hiểu rằng câu nói ấy sẽ gây tổn thương cho tôi đến mức nào.
Nhưng anh ta vẫn nói ra, nhẹ bẫng như không.
Chẳng lẽ anh ta đã không thể chờ thêm để thoát khỏi tôi?
Dùng con dao sắc nhất đâm thẳng vào tim tôi, rồi rút ra mà không chút do dự, để mặc máu tôi chảy đầm đìa.
Tàn nhẫn đến cùng cực.
3
Ba năm sống chung, đồ đạc của tôi không đủ để nhét đầy một vali nhỏ.
Tôi đứng ở cửa, rút chìa khóa đặt lên kệ giày.
Ngôi nhà này, từ giờ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
“Em chỉ mang theo chừng này thôi sao?”
Lý Trạch Túc dựa nghiêng vào tường, mắt hơi nheo lại, giọng đầy nghi hoặc.
“Tống Ninh, đừng có nghĩ đến mấy trò nhỏ mọn.”
Hóa ra đau lòng đến tột cùng lại chính là tê dại.
“Ba năm nay ở Hải Thị, anh nói muốn khởi nghiệp, em liền tằn tiện, chẳng mua sắm thêm gì.
“Nếu không yên tâm, anh cứ kiểm tra đi.”
Giọng tôi rất bình tĩnh, như thể đang bàn về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Vả lại…”
Tôi ngước nhìn anh ta, kéo nhẹ khóe miệng bên phải:
“Ngày đầu tiên cô ta đến Hải Thị, đã biết chúng ta sống chung rồi.
“Làm kẻ thứ ba không thấy ngại, đến lúc chen chân vào thì lại bỗng dưng ngại à?”
Lý Trạch Túc đứng thẳng dậy:
“Sao em nói khó nghe vậy, Nhuyễn Nhuyễn không phải kẻ thứ ba.
“Dù không có cô ấy, sớm muộn gì chúng ta cũng chia tay, anh đã chán rồi.
“Nhuyễn Nhuyễn không giống em, cô ấy mang đến cho anh trải nghiệm mới, khiến anh lại cảm thấy rung động…”
Tôi không nhịn được, bật cười lạnh lẽo.
Thật nực cười.
Thì ra cái gọi là “yêu em cả đời”, nhiều nhất cũng chỉ bảy năm.
Khoảng không ở cửa chính phóng đại tiếng cười lạnh của tôi.
Cười một hồi, nước mắt vẫn không kìm được mà lăn dài.
Cậu trai ngày nào đỏ mặt tỏ tình với tôi, hứa sẽ mang tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho tôi, giờ đã thay đổi.
Anh ta ngày càng mất kiên nhẫn với tôi, thời gian bên tôi ngày càng ít, mỗi lần cãi vã đều là tôi chủ động xin lỗi làm lành…
Tôi không phải không cảm nhận được tình yêu đang dần cạn kiệt.
Tôi không phải không nhận ra.
Chỉ là tôi không nỡ.
Không nỡ buông bỏ bảy năm chúng tôi nắm tay đồng hành.
Nhưng, không nỡ quá khứ, thì làm sao có tương lai?
Tự lừa mình dối người, bám lấy hiện tại, thứ chờ đợi chẳng phải là sự sống, mà là ngõ cụt.
Nhìn thấy nước mắt tôi, thái độ của Lý Trạch Túc mềm mỏng hơn.
Anh ta bước đến, định kéo tôi lại:
“Tối nay đừng đi, sáng mai anh đưa em đi.”
Câu trả lời của tôi là tiếng cửa đóng sầm lại thật mạnh.
Buông bỏ bảy năm tình cảm, hóa ra không khó như tôi tưởng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰