#GSNH555 - Gặp Gỡ Vì Sao
Chương 1
1.
“Gọi người nhà đến ký tên, cô có thể đi được rồi.”
Tôi sốt ruột: “Tôi là người trưởng thành, sao còn phải để người nhà ký?”
Chú cảnh sát trung niên trừng mắt: “Một cô gái trẻ mà lại xuất hiện ở hiện trường tr/uy quét t/ệ nạ/n, còn lý lẽ gì nữa?”
Dạo này sửa sang xưởng làm việc mệt quá, tôi tiện đường tìm chỗ massage, ai ngờ gặp ngay cảnh sát tru/y quét.
Một nữ cảnh sát vỗ vai tôi, dịu giọng: “Em gái, chỉ cần người nhà ký thôi, đừng căng thẳng.”
Tôi thở dài, ngoan ngoãn viết tên và số điện thoại của Phó Dự.
Không khí đột nhiên đông cứng.
Nữ cảnh sát hơi gượng cười: “Em gái, công tố viên Phó là anh họ em à?”
Tôi lắc đầu: “Không, là chồng em.”
Bộp — tôi nghe thấy tiếng tim ai đó vỡ vụn.
2.
Nhà tôi và nhà Phó vốn là chỗ quen thân. Ba năm trước, mẹ tôi mất, ông bố khốn nạn mưu tính nuốt trọn tài sản. Anh tôi mới tốt nghiệp, để tránh sóng gió, đưa tôi ra nước ngoài định cư.
Trước khi đi, theo ý các bậc trưởng bối nhà Phó, tôi và Phó Dự đi đăng ký kết hôn.
Một giây trước ký tên, một giây sau tôi ra sân bay.
Không ngờ 3 năm sau lần đầu gặp lại, là ở đồn công an.
Tôi co ro ngồi ở góc tường, nghe tiếng bước chân trầm ổn tiến lại gần, dừng ngay sau lưng mình.
“Công tố viên Phó, muộn thế này còn làm phiền anh, thật ngại quá.”
Anh ký tên, đáp nhạt một câu: “Không sao.”
Nữ cảnh sát lại hỏi: “Công tố viên Phó, cô gái này nói là vợ anh, chắc đùa thôi nhỉ?”
Phó Dự ngẩng mắt, khóe môi khẽ nhếch: “Không, chúng tôi kết hôn ba năm rồi.”
Bộp bộp — lại thêm vài tiếng tim vỡ.
Anh bước đến, xoa đầu tôi: “Nguyễn Ninh, về nhà thôi.”
Tôi ôm đầu, cố vờ giọng lạ: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Nguyễn Ninh.”
Ai mà mới đoàn tụ với chồng đã bắt người ta đến đồn công an đón, lại còn vì truy quét t/ệ n ạ.n chứ!
“Vậy à? Thế tôi gọi Nguyễn An đến nhé?”
“Đừng đừng đừng!”
Tôi bật dậy, giật lấy điện thoại anh: “Anh Phó, em đùa thôi, đừng nghiêm túc.”
“Muộn rồi, về thôi.” Anh lại xoa đầu tôi.
Anh mặc đồ ở nhà màu xám, khoác thêm áo ngoài, chắc từ nhà lao đến.
Nhà anh là căn duplex ở trung tâm thành phố.
“Mật mã cửa là ngày sinh của em.”
Tôi buột miệng: “nishengri?” (ngày sinh của em?)
Khóe môi Phó Dự mím thành một đường thẳng, trên trán như hiện ba vạch đen: “990909.”
Không khí có chút ngượng ngùng.
Tôi lảng: “Muộn rồi, em đi ngủ đây.”
“Đợi đã.”
Anh giữ cổ tay tôi: “Sao đột ngột về nước?”
“Để mở rộng sự nghiệp vĩ đại của em.”
“Xạo.”
“Nói thật.”
“Tôi…”
Điện thoại reo, tôi mừng thầm được cứu, nhưng nhìn hiển thị — là anh trai.
Tôi trừng anh.
Anh hắng giọng: “Nghe máy gọi đến tưởng lừa đảo, nên hỏi Nguyễn An.”
“Phó! Dự!”
Tôi run run nghe máy, nịnh nọt: “Alo~~ anh trai~~”
“Nguyễn Ninh, không phải em khóc lóc đòi về nước vun đắp tình cảm với Phó Dự à? Sao lại vào đồn công an vun luôn rồi?”
Anh trai nói rõ ràng từng chữ, Phó Dự nghe trọn.
“Em sai rồi, anh tha cho em.”
“Cắt thẻ tín dụng ba tháng, coi như răn đe.”
“Cái gì? Anh ơi! Alo? Nguyễn An!! Đồ lão già!!”
Tôi ngửa mặt than trời, sao miệng 37 độ mà lời nói lại lạnh lẽo thế.
Một bàn tay dài rút điện thoại khỏi tay tôi.
Phó Dự cười nhạt, nhìn tôi chăm chú: “Khóc lóc? Vun đắp tình cảm?”
“Tôi nói bừa thôi.”
“Tôi không tin.”
Tôi đảo mắt: “Anh tin hay không tùy.”
Tôi nhìn quanh: “Tôi ngủ ở đâu?”
Anh nhướng mày: “Ngủ phòng tôi.”
Tôi cảnh giác lùi hai bước.
“Bình thường không ai đến đây, mấy phòng khác chưa dọn.” Anh giải thích.
Hành lý tôi vẫn ở khách sạn, anh tìm một chiếc áo phông rộng đưa cho tôi làm đồ ngủ.
Phòng của Phó Dự sạch sẽ tinh tươm, trên ga giường vương mùi thơm nhẹ của bột giặt.
Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
3
Tôi ngủ một mạch đến khi nắng đã lên cao, tỉnh dậy thì thấy Phó Dự đã đi làm, trên bàn vẫn còn bữa sáng anh để lại.
“Ăn chút gì đi, đợi tôi về.”
Nét chữ mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là chữ của Phó Dự.
Khi ở nước ngoài, tôi và bạn mở một xưởng thời trang, cũng có chút tiếng tăm. Lần này về nước cũng là để mở rộng thị trường trong nước.
Xưởng đã gần hoàn thiện, hôm nay tôi đến kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì có thể khai trương ngay.
Từ xưởng bước ra, trời đã gần tối. Tôi liếc điện thoại — trống trơn.
Chắc anh bận việc ở cơ quan.
Tôi về khách sạn lấy hành lý, làm thủ tục trả phòng, rồi bắt xe đến nhà Phó Dự.
Anh trai cắt thẻ tín dụng ba tháng, số tiền còn lại tôi phải tiêu cho thật đáng.
“Cửa mở rồi—”
Tôi kéo vali vào nhà, trong phòng tối om. Bật đèn lên, không ngờ Phó Dự đang ở nhà.
“Á—”
Tôi ôm ngực, chưa hết sợ: “Anh ở nhà sao không bật đèn? Hù em một trận!”
Phó Dự bật dậy, đầu gối đập vào bàn trà cũng chẳng để ý, bước nhanh tới.
“Em đi đâu?”
“Đến xưởng, rồi ghé khách sạn lấy hành lý.”
Hàng mi dài của anh rũ xuống, giọng thấp hẳn: “Anh tưởng em lại đi rồi.”
Tim tôi mềm lại: “Xin lỗi mà… anh có thể gọi điện cho em mà.”
Giọng lạnh của anh xen chút ấm ức: “Nhưng ba năm trước em đã chặn số của anh rồi.”
??
Tôi quên mất vụ này!
“Xin lỗi xin lỗi,”
Tôi luống cuống lôi điện thoại ra: “Giờ em gỡ anh khỏi danh sách chặn.”
Anh nhìn tôi thao tác xong mới nói: “Anh làm cơm tối rồi, giờ nguội hết.”
Quay lại nhìn, trên bàn là ba món một canh bày ngay ngắn, còn có món cánh gà kho tôi thích.
Tôi thật đáng chết.
Lúc tôi rửa mặt, Phó Dự đã hâm nóng thức ăn, hương vị thơm phức.
Anh múc canh đặt trước mặt tôi, tôi ăn ngon lành, anh thì chậm rãi.
“Ninh Ninh, lần này về có dự định gì?”
Tôi uống ngụm canh: “Em mở một xưởng thời trang với bạn, chắc tháng sau khai trương.”
Anh dừng lại, như vô tình hỏi: “Bạn nào? Anh quen không?”
“Chắc là quen… Con trai út của Chủ tịch Mạnh bên Trí Đạt Địa Ốc, Mạnh Nhất Trạch, anh nhớ chứ?”
Anh khẽ hừ: “Ồ, cái cậu tóc uốn xoăn như chó Teddy ấy à?”
Miệng tôi nhanh hơn não: “Đó là uốn giấy bạc, đồ cổ hủ.”
Sắc mặt anh trầm xuống, tay trực tiếp giật lấy đũa trong tay tôi: “Thế thì đừng ăn cơm đồ cổ hủ nấu.”
Nói rồi, anh dọn bàn, ra bồn rửa bát.
“Phó Dự, anh giận à?”
…
“Sao tự dưng nổi cáu?”
…
“Anh ghen sao?”
Động tác anh khựng lại, vẫn im lặng.
“Anh Phó~” Tôi ghé sát tai anh, “Thật sự ghen à?”
Anh quay người, ôm eo tôi, ép lùi về góc tường: “Đúng, anh ghen đấy.”
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác mặt nóng bừng, mắt đảo loạn chẳng biết nhìn đâu.
“Ba năm qua, là cậu ta ở bên em, còn anh thì nằm trong danh sách chặn của em.”
Hàng mi dài rũ xuống, che đi nỗi cô đơn trong mắt anh.
“Xin lỗi… em không nên chặn anh.”
“Vậy chặn cả Mạnh Nhất Trạch đi.”
Tôi im lặng.
Anh liếc tôi một cái đầy ấm ức.
“Quả nhiên, hoa nhà không thơm bằng hoa dại.”
Hả?
Cái so sánh quái gì vậy trời.
4
Từ tối hôm đó, “hoa nhà” Phó Dự chính thức bước vào chế độ lạnh lùng.
Ngày nào cũng tan làm đúng giờ, nấu cơm đúng giờ, chỉ là… không buồn nói chuyện với tôi.
Con bạn thân đứng ngoài nhìn rõ mồn một: “Mày ngốc à, cái đồ đàn ông này đang chờ mày dỗ đó.”
Tôi bừng tỉnh, đẩy hết việc ở xưởng cho Mạnh Nhất Trạch, bắt xe tới viện kiểm sát.
Đây là lần đầu tôi đến nơi làm việc của Phó Dự. Đăng ký xong, bác bảo vệ nhiệt tình chỉ đường:
“Văn phòng của công tố viên Phó ở tầng ba, đi lối kia lên là tới.”
Lên đến tầng ba, tìm được văn phòng nhưng bên trong trống không.
Tôi tiện tay kéo một cô gái lại: “Xin hỏi, chị có biết Phó Dự đi đâu không?”
Cô ấy lập tức kích động, nắm chặt cổ tay tôi lắc liên hồi: “Cô không thấy sao? Vừa rồi công tố viên Phó bế luật sư Khâu chạy ra ngoài, sốt ruột lắm luôn, huhu cặp này đáng yêu chết mất!!”
“Tôi đã nói rồi, hai người đó nhất định có gì đó mờ ám!”
Thấy sắc mặt tôi xám xịt, cô ấy tròn mắt: “Không phải chứ, ngọt vậy mà cô không ship nổi à?”
Ship cái khỉ!
Tôi muốn ly hôn! Ngày mai ly luôn!
5
Tôi về nhà, thu dọn hành lý, ngồi trong phòng khách đợi Phó Dự về để nói chuyện ly hôn.
Chiều đợi đến tối, anh vẫn chưa về, cũng không liên lạc gì.
Rạng sáng một giờ, cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
“Cạch—”
“Ninh Ninh, em chưa ngủ à?”
Phó Dự trông mệt mỏi, cằm lún phún râu xanh, bộ vest vốn phẳng phiu cũng nhăn nhúm.
Ánh mắt anh rơi xuống chiếc vali bên cạnh tôi: “Em định đi đâu?”
Tôi cố kìm nước mắt: “Hôm nay anh đi đâu?”
“Có bạn bị bệnh, anh đưa đi viện.”
“Bạn nào?”
“Bạn cùng phòng hồi đại học.”
Đại học… bạn cùng phòng?
Bộ não tôi lập tức khởi động: “Nam à?”
“… Chứ không lẽ nữ?”
Giọt nước mắt trực rơi lại bị nuốt ngược vào trong.
Tôi kéo vali: “Không sao, dạo này ẩm quá, em kéo vali ra phơi thôi.”
Anh không để tôi lảng, nhanh tay giữ lại: “Em đã tới chỗ làm của anh.”
“Không có!”
Anh bật cười khẽ: “Đồ nói dối.”
“Em tưởng anh bắt cá hai tay à?”
“Không!”
“Khuyên em đừng nói dối công tố viên.”
Tôi cãi lý: “Ra ngoài anh là công tố viên, về nhà anh là chồng em.”
Ánh mắt anh tối lại, vòng tay ôm eo tôi, đè xuống sofa, yết hầu khẽ chuyển động: “Vừa gọi anh là gì?
Gọi lại lần nữa.”
“Không.”
Anh dụ dỗ: “Nguyễn An cắt thẻ tín dụng của em rồi, gọi một tiếng nữa, anh đưa thẻ phụ của anh.”
Điều kiện hấp dẫn thật.
Tôi nhỏ giọng: “Chồng… ưm!”
Phó Dự như mất kiểm soát, môi nóng bỏng phủ xuống.
“Ninh Ninh, anh nhớ em lắm.”
Lúc đó, điện thoại reo. Tôi khẽ đẩy anh: “Điện thoại anh.”
Anh phớt lờ, càng hôn sâu, như muốn trừng phạt vì tôi không tập trung.
Người gọi thì vô cùng kiên trì, hết cuộc này tới cuộc khác.
Cuối cùng, Phó Dự phải bỏ cuộc.
“Có chuyện gì?” Giọng anh đen như đáy nồi.
“Không có gì.”
Sắc mặt anh đông cứng: “Không có gì thì gọi cho anh làm gì?”
“Chỉ muốn nói là em ổn rồi.”
Vài giây sau, anh khẽ mở môi, phun ra một chữ: “Cút.”
Tôi ôm bụng cười đau cả người: “Là ‘CP’ của anh, luật sư Khâu à?”
Anh ậm ừ: “Ừ.”
“Ha ha ha ha ha, một luật sư mà cũng chơi hệ tấu hài sao?”
Anh không đáp, chỉ khẽ gõ mũi tôi: “Hôm nay em coi như may mắn.”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰