Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH555 - Gặp Gỡ Vì Sao

Chương 2



6

Thoáng cái đã một tháng trôi qua, xưởng thời trang đã khai trương và dần đi vào quỹ đạo.

Hôm đó, tôi đang bàn bạc mẫu mới với Mạnh Nhất Trạch thì Phó Dự gọi tới.

“Tìm em có việc gì?”

Mạnh Nhất Trạch ngẩng đầu: “Ai thế?”

“Tối nay rảnh không?” – Phó Dự ngừng một chút – “Con chó nhỏ Teddy ở bên cạnh em à?”

Giọng anh không hề nhỏ, Mạnh Nhất Trạch nghe vậy trố mắt, chỉ vào mình, mặt đầy nghi hoặc, mấp máy môi: “Anh ta nói con chó Teddy là tôi á?”

Tôi vội xua tay, bước ra đứng cạnh cửa sổ.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con thế?”

Anh hừ lạnh: “Tan làm tôi đến đón.”

“Đi đâu?”

“Không nói.”

Năm giờ chiều, xe Phó Dự dừng trước cửa xưởng đúng giờ, tôi xách túi chạy vội lên xe.

“Sao tới sớm vậy?”

“Hôm nay là sinh nhật ông nội.”

Tôi giật mình, định mở cửa xuống xe thì anh lập tức khóa cửa.

“Sao anh không nói sớm?”

“Nói sớm thì em sẽ lo lắng từ trước rồi.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, uể oải: “Không đi được à?”

Anh xoa tóc tôi, giọng trấn an: “Ông bà nội rất nhớ em. Không thoải mái thì chúc thọ xong mình đi.”

Ông ngoại tôi và ông nội Phó là bạn sinh tử. Năm đó nhà họ Nguyễn gặp biến, mẹ tôi lo không xuể, anh trai ở nước ngoài, ông bà nội Phó đã cưu mang tôi.

Đang miên man thì xe đã tới biệt thự nhà họ Phó.

Bên ngoài đỗ đầy xe, ngoài người thân còn có đối tác làm ăn.

Phó Dự lấy quà từ cốp xe đưa tôi: “Em đưa cho ông đi.”

Anh nắm chặt tay tôi, vừa bước vào cửa, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía chúng tôi – ngạc nhiên, tò mò, phấn khích… và cả giận dữ.

Bà nội Phó phản ứng đầu tiên: “Con bé này còn biết đường về à!”

Tôi vội bước tới, giọng nghẹn lại: “Bà nội.”

Bà kéo tôi lại, nhìn từ đầu đến chân: “Gầy đi rồi, ở nước ngoài không ăn uống tử tế à?”

Ông nội nghe thấy cũng từ trong đi ra, chỉ liên tục nói: “Về là tốt, về là tốt.”

Lúc này, một bé con kéo vạt áo tôi, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác: “Cô là thím cháu à?”

Đó là Tang Viên, con trai chị Phó Phi, lúc tôi đi nó vẫn còn đỏ hỏn.

Tôi ngồi xuống: “Đúng rồi.”

Tang Viên nghe xong liền reo lên, chạy về phía mẹ: “Mẹ ơi, thím về rồi, chú không phải ở vậy nữa đúng không?”

Phó Phi vội bịt miệng con, cười gượng: “Trẻ con nói bừa thôi.”

Người thân phần lớn tôi đều quen, nói chuyện một lúc là quên mất Phó Dự.

Đang vui vẻ trò chuyện thì bất ngờ bị ôm từ phía sau.

“Xin lỗi, tôi và vợ có chuyện muốn nói.”

Nói xong, anh vòng tay ôm tôi ra ban công.

Anh đứng sau ôm tôi, tựa cằm lên vai, giọng trầm xuống:

“Anh ghen rồi.”

“Em hôn đàn ông khác.”

Khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tang Viên, tôi không kiềm được mà thơm mấy cái.

Tôi buồn cười: “Tang Viên còn nhỏ xíu.”

“Còn trò chuyện với người khác vui thế nữa.”

“Lâu không gặp mà.”

Anh bĩu môi: “Gặp anh em đâu có vui vậy.”

Tôi chột dạ: “Cũng vui mà.”

Anh khinh khỉnh: “Vui mà nép sát vào tường?”

Tôi quay lại, tựa vào lan can, định nói thì thấy có ánh mắt sắc lẹm chiếu tới. Nhìn sang, Triệu Du Tâm đang đứng trong nhà, trừng tôi.

“Nhìn gì vậy?”

Phó Dự vừa hỏi vừa quay đầu, cũng thấy Triệu Du Tâm.

Cô ta lúng túng, vội nở nụ cười.

Anh cau mày, đứng chắn trước mặt tôi: “Vào với ông bà, anh giải quyết.”

Tôi kéo tay áo anh, ghé lên hôn môi.

Anh thoáng sững người, rồi lập tức siết eo tôi, chủ động chiếm lấy.

Một lúc lâu mới buông, anh mỉm cười: “Dùng anh?”

Tôi nhướng mày: “Không thích à?”

“Vinh hạnh vô cùng.”

7

Chúng tôi cùng nhau quay lại phòng khách, mọi người quây quần, ánh mắt lén lút quan sát.

Tang Viên là đứa không chịu nổi im lặng đầu tiên, chạy lên kéo tay áo tôi, chu môi:

“Thím ơi, Tang Viên cũng muốn thơm thơm.”

Tôi hít mạnh một hơi, mặt đỏ như tôm luộc.

Phó Dự như không thấy, véo má cậu nhóc:

“Thím là của chú, cháu không được thơm.”

Tang Viên vùng ra, vừa chạy vừa kêu: “Ghét chú! Ghét chú!”

Cơm no rượu say, tới giờ đi ngủ của ông bà nội Phó, mọi người lần lượt ra về.

Tôi và Phó Dự vừa tới trước xe, chuẩn bị lên thì Triệu Du Tâm bước tới chặn lại.

“A Dự, lâu rồi không gặp, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Phó Dự mở cửa xe, đáp gọn: “Không.”

“Anh sợ Nguyễn Ninh ghen sao?” – Triệu Du Tâm giữ nguyên nụ cười nhã nhặn, quay sang tôi – “Tôi tin Nguyễn Ninh không phải người không hiểu chuyện như vậy.”

Ánh mắt cô ta vừa như cảnh cáo, vừa như đe dọa.

Tôi vô tội: “Vậy sao? Năm đó chẳng phải chính miệng cô nói, loại người không có giáo dưỡng, lại vụng về như tôi, không xứng bước vào cửa nhà họ Phó sao?”

Không khí lập tức đông cứng, đến rơi kim xuống đất cũng nghe thấy.

Phó Dự cau mày nhìn tôi.

Ánh mắt Triệu Du Tâm bỗng trở nên độc địa: “Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi? Cô biết rõ Phó Dự bị ép cưới cô, vậy mà còn mặt mũi quay lại?”

“Không ai ép tôi cả!”

Giọng Phó Dự lạnh như băng, đứng chắn trước mặt tôi, kiềm nén tức giận: “Cô là gì mà dám phán xét Nguyễn Ninh?”

Thực ra, tôi và Triệu Du Tâm là chị em cùng cha khác mẹ.

Cô ta và mẹ bị Triệu Phong nuôi bên ngoài hơn mười năm, sống một cuộc đời không thể công khai. Triệu Du Tâm cho rằng tất cả là do nhà họ Nguyễn chúng tôi gây ra.

Ha, thật nực cười.

Trên đường về, Phó Dự im lặng, mặt lạnh.

Vừa bước vào nhà, anh không bật đèn, trực tiếp ép tôi vào góc tường.

“Ninh Ninh, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

8

Bố tôi vốn chỉ là một gã tay trắng, may mắn cưới được mẹ tôi – một cô tiểu thư xinh đẹp, giàu có nhưng mù quáng trong tình yêu. Ông ta lợi dụng chức quyền, nuốt trọn một nửa tài sản nhà họ Nguyễn.

Khi ông ngoại bệnh nặng qua đời, công ty lâm nguy, mẹ tôi vì làm việc kiệt sức mà gặp tai nạn xe hơi, chết ngay tại chỗ.

Sau khi mẹ mất, bố tôi càng quá quắt, còn muốn thâu tóm nốt phần tài sản còn lại.

Anh tôi bỏ quyền điều hành, chỉ giữ cổ phần, rồi đưa tôi ra nước ngoài.

Trước khi đi, ông nội Phó đứng ra quyết định để tôi và Phó Dự đăng ký kết hôn.

Tôi biết, đó cũng là cách để ngăn bố tôi giở trò sau lưng.

Tôi nằm gối đầu trên đùi anh, Phó Dự khẽ vuốt tóc tôi:

“Chuyện này anh đều biết. Còn gì nữa?”

“Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Triệu Du Tâm thỉnh thoảng tới khiêu khích, Triệu Phong cũng tìm tôi, bảo đừng cưới anh.”

Anh siết chặt tay tôi: “Chỉ vì vậy thôi?”

“Tất nhiên là không. Bọn họ là cái thá gì chứ?

Chỉ là… em không chắc cưới anh có phải là quyết định đúng.”

Năm đó, khi tạm ở nhà họ Phó, tôi mười chín tuổi, anh hai mươi hai.

Tình cảm lớn dần theo năm tháng, nhưng chưa kịp thổ lộ thì nhà tôi gặp biến.

Anh trai từ nước ngoài về, muốn đưa tôi đi cùng.

Anh ấy là người thân duy nhất còn lại, tôi không thể để anh một mình nơi đất khách.

Trước khi đi, ông nội Phó đề nghị tôi và Phó Dự kết hôn, như vậy nhà họ Phó sẽ là chỗ dựa của chúng tôi ở trong nước.

Tôi đã đồng ý.

Nhưng vừa đồng ý xong, tôi lại hối hận, vì chưa hỏi ý anh đã quyết định tương lai của anh.

Phó Dự thở dài: “Em còn chưa hiểu anh sao? Việc anh không muốn làm, ai ép được?”

“Biết đâu anh thương hại em nên mới đồng ý thì sao.”

“Anh không tốt bụng vậy đâu.” – Anh đan chặt tay tôi – “Thế còn chuyện chặn số?”

Tôi bật dậy: “Anh còn dám hỏi!”

“Hôm đó em gọi, một cô gái nói anh ngủ rồi, bảo mai gọi lại. Thế là em tức quá chặn luôn.”

Phó Dự: “?”

“Anh luôn giữ mình vì em.”

“Xì!”

Anh nghiêm mặt: “Ngày nào? Lúc nào?”

Tôi đọc ngày.

Anh lật ảnh trong điện thoại: “Hôm đó anh dự họp lớp.”

“À nhớ ra rồi. Họp lớp uống hơi nhiều, có người đề nghị chơi ‘Thật lòng hay mạo hiểm’. Luật sư Khâu thua, mạo hiểm là để cô gái ngồi cạnh nghe máy của cuộc gọi tiếp theo và nói: ‘Anh ấy ngủ rồi, mai gọi lại nhé.’

Xui là lúc đó ra mẫu điện thoại mới, anh và luật sư Khâu mua y hệt nhau, lại ngồi cạnh nên cầm nhầm khi chuông reo.”

“Vậy là em giận suốt ba năm?”

Tôi rụt cổ: “Cũng không hẳn, sau bận quá nên quên mất.”

Hồi đó, ngoài việc học, thời gian rảnh tôi còn phải giúp anh trai xử lý công việc công ty, hai anh em gần như quanh năm không nghỉ.

Anh bế ngang tôi lên: “Không nói nữa, làm việc chính đã.”

Tôi mất thăng bằng, ôm chặt cổ anh: “Việc chính gì?”

“Em chính là việc chính.”

Bầu trời dần sáng, tôi mơ màng trong vòng tay anh.

Anh hôn trán tôi: “Ngủ đi.”

Tôi ngủ tới trưa, ăn qua loa rồi trang điểm, chuẩn bị đến xưởng.

“Không nghỉ một ngày sao?” – Anh ôm tôi từ phía sau.

“Vài hôm nữa ra sản phẩm mới, hôm nay phải kiểm tra lần cuối.”

“Được, anh đưa em đi.”

Tôi vui vẻ vì không phải lái xe.

Sắp đến xưởng, tôi nhận tin nhắn từ Triệu Du Tâm, kèm một định vị:

【Chúng ta gặp nhau đi, là chuyện về bố và nhà họ Nguyễn.】

Thấy tôi thất thần, anh hỏi: “Sao thế?”

Tôi đưa điện thoại: “Cô ta muốn gặp em.”

Ánh mắt anh thoáng nét chán ghét: “Muốn gặp không?”

Tôi nghĩ một lát: “Đi, xem cô ta định giở trò gì.”

Anh đưa tôi tới quán cà phê.

“Anh chờ ngoài này.”

“Đợi đã.” – Anh nhặt viên gạch bên đường, đưa tôi – “Chọc em bực thì ném, có chuyện anh lo.”

Tôi bật cười: “Anh là công tố viên gì mà xúi em đánh người vậy?”

Anh cũng cười, véo má tôi: “Ninh Ninh nhà anh cười đẹp lắm, đừng để mấy thứ rác rưởi làm mất vui.”

Triệu Du Tâm ngồi sát cửa sổ, cốc cà phê đã gần cạn.

“Chị…”

Tôi cắt lời: “Có gì nói thẳng, bớt giả tạo.”

“Bố bị bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ nói nhiều nhất sống được ba tháng.”

“Bệnh thì tìm bác sĩ, em không chữa được.”

“Bố muốn gặp em và anh trai. Dù sao ông ấy cũng là bố em.”

M* kiếp, đáng lẽ nên mang viên gạch vào.

“Từ lúc ông ta nuôi bồ và nuốt tài sản nhà họ Nguyễn, ông ta đã không còn là bố tôi.”

Tôi đứng lên, lạnh giọng: “Đến đám tang thì báo.”

Lên xe, tôi gọi cho anh trai:

“Anh, Triệu Phong bị ung thư gan giai đoạn cuối.”

Giọng anh lập tức cao hẳn: “Sao em biết? Ông ta tìm em à?”

“Triệu Du Tâm tìm em.” – Tôi chợt nhận ra – “Anh biết từ trước? Sao không nói?”

“Nói chỉ bẩn tai em.”

Anh khẽ chửi một câu, giọng trầm xuống:

“Em đừng dính vào, anh về nước ngay.”

“Ê, anh không cần…”

Chưa kịp nói hết, anh đã cúp máy.

Phó Dự cũng lên tiếng: “Có chuyện để bọn anh lo, em cứ tập trung vào sự nghiệp vĩ đại của mình.”

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận