Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH555 - Gặp Gỡ Vì Sao

Chương 4



13

F Quốc.

Bên này công ty gặp chút rắc rối, anh trai bận nên sai tôi sang xử lý.

Họp suốt một ngày, tôi lê cái thân mệt mỏi về nhà, vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì chuông cửa vang lên.

“Ai vậy?” – tôi hỏi, giọng uể oải.

Mở cửa ra, không ngờ lại là Phó Dự.

Tôi tròn mắt: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Anh nghiến răng: “Lại chạy? Nguyễn Ninh, em giỏi lắm. Lần này định chạy bao lâu? Ba năm hay ba mươi năm?”

Tôi mơ hồ: “Em sang xử lý việc công ty, xong sẽ về ngay. Anh trai em không nói với anh à?”

Anh khựng lại một thoáng, ánh lên chút hối hận.

“Sao không nói với anh một tiếng rồi mới sang đây?”

“Em có gọi điện, nhắn tin cho anh. Anh không nghe cũng không trả lời.”

Anh bực bội: “Ba ngày, em gọi cho anh năm cuộc, nhắn mười tám tin. Đến tận cổng đơn vị rồi cũng không lên. Anh không nhịn được xuống tìm, ai ngờ em đã đi rồi.”

Hôm đó tôi vừa đến, chưa kịp lên thì nhận điện thoại anh trai bảo bay sang đây ngay.

Phó Dự ôm tôi, giọng ấm ức như vợ nhỏ: “Anh đã tự nhủ, chỉ cần em gọi cuộc thứ sáu, anh sẽ nghe.”

“Đi gấp quá, em định về rồi liên lạc lại.”

Sắc mặt anh dịu xuống một chút.

Thấy vậy, tôi ôm cánh tay anh, làm nũng: “Giờ anh không giận em nữa chứ?”

Anh liếc xéo, định nói thì tôi nhanh như chớp hôn phớt môi anh.

“Đừng tưởng vậy là xong.”

Tôi lại hôn thêm cái nữa.

Giọng anh đã mềm hơn nhiều: “Anh vẫn chưa hết giận…”

Lại thêm một cái hôn.

“Chồng~ em yêu anh.”

Phó Dự nghiêng đầu, không cho tôi thấy khóe môi đang cố kìm nhếch lên và ánh mắt lấp lánh.

Tôi rúc vào lòng anh: “Em biết mình sai, nhưng em không hề xem nhẹ tình cảm của chúng ta. Chỉ là lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, em nghĩ ngay đến việc không được kéo anh xuống nước.”

Anh vòng tay ôm chặt: “Anh hiểu, xin lỗi, không nên nổi nóng với em.”

“Vậy là chúng ta làm lành rồi?”

“Anh đâu có nói vậy.”

Tôi hôn khẽ lên môi anh: “Vậy để em bù cho anh nhé?”

Anh nhướng mày: “Bù thế nào?”

“Từ ban ngày đến ban đêm?”

Phó Dự bế bổng tôi bước thẳng vào phòng ngủ: “Giao dịch thành công.”

Phó Dự – Ngoại truyện

1

“Nhà có thành viên mới, ông gọi cậu tối nay về ăn cơm.”

“Ông nuôi chó à?”

Đầu dây bên kia, Phó Phi khựng nửa giây: “Xong đời rồi, ông nghe thấy rồi đấy. Tối nay về chuẩn bị bị mắng đi.”

“Là cháu gái bên ngoại của ông Nguyễn. Bác gái Nguyễn lo thằng cha cặn bã kia sẽ làm hại Ninh Ninh, nên nhờ ông bà nội chăm sóc.”

“Ờ, biết rồi.”

Bảy giờ tối, tôi về tới nhà lớn. Vừa bước vào cửa, tôi thấy ngay một cô gái lạ ngồi cạnh bà nội.

Áo cổ búp bê màu hồng, quần short bò, tóc dài búi củ tỏi, khuôn mặt vẫn phảng phất nét ngây thơ.

“Ninh Ninh, đây là Phó Dự anh vừa kể với cháu.”

“Chào anh ạ.”

Nguyễn Ninh ngoan ngoãn chào tôi.

Tôi hơi ngại, quay mặt đi: “Chào em.”

“Ninh Ninh, Phó Dự học năm cuối khoa Luật H Đại học H, có gì cứ tìm anh ấy.”

Tôi gật đầu theo lời ông.

Trong lòng lại nghĩ: Phiền phức thật, tốt nhất là em không có chuyện gì.

2

Không ngờ lần thứ hai gặp Nguyễn Ninh lại nhanh như vậy.

Ở quán nướng gần trường đại học, vài gã đàn ông đang quấy rối bàn nữ sinh bên cạnh.

Nguyễn Ninh cũng ở đó, một mình hạ gục ba tên.

“Mấy thứ rác rưởi như tụi mày mà cũng dám lên mặt trước chị? Cút.” – Ninh Ninh một chân gác lên ghế, tay cầm nửa chai bia vỡ.

“Tặc tặc tặc, sau này ai cưới được cô ấy chắc mừng lắm.” – Khâu Hạo Nhiên cảm thán.

Không hiểu sao nghe xong tôi lại thấy khó chịu, liền thúc khuỷu tay vào hắn.

Nguyễn Ninh nghe tiếng, quay lại nhìn, ánh mắt chạm nhau.

“Bốp—”

Cô há hốc miệng, chai bia rơi xuống đất.

Tôi cúi đầu cười, bước đến: “Trễ rồi, về thôi.”

Trên đường, cô cứ lén nhìn tôi. Tôi giả vờ không biết, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sắp về tới nhà, cuối cùng cô không nhịn được: “Anh Phó Dự… hôm nay chuyện này anh đừng nói với ai nha?”

Tôi cố nhịn cười: “Tối nay có chuyện gì sao?”

Mắt cô sáng lên: “Cảm ơn anh Phó Dự!”

“Này, Nguyễn Ninh.”

“Dạ?”

Tôi bỏ tay xuống, mỉm cười: “Không có gì.”

Vốn định nói với cô rằng — lúc em đánh người, trông rất đẹp.

3

Dạo này Nguyễn Ninh có gì đó không bình thường.

Ra khỏi nhà từ sớm, về muộn, lén lén lút lút.

Tối hôm đó, tôi tình cờ ra ngoài chạy bộ, lại đứng ở cổng chờ một lúc, cuối cùng cũng thấy cô.

Một người đàn ông lạ đưa cô về, cao ráo, đẹp trai. Nguyễn Ninh đứng trước mặt hắn, vẻ lưu luyến không nỡ.

“Anh đang làm gì vậy?”

Không biết từ đâu Phó Phi xuất hiện, vỗ mạnh vào vai tôi.

Nguyễn Ninh và người đàn ông kia cũng nhìn sang.

“Anh Phó Dự?”

Tôi miễn cưỡng bước lại gần, giọng không mấy dễ nghe: “Trễ thế này còn chưa về nhà? Coi chừng bị kẻ xấu lừa.”

Người đàn ông khựng lại, chủ động chìa tay: “Chào anh, cảm ơn anh đã chăm sóc Ninh Ninh thời gian qua.”

Hắn là cái thá gì mà tới cảm ơn tôi?

Tôi định mở miệng thì Phó Phi đã véo mạnh vào eo tôi.

“Xì—”

“Nguyễn An, hai nhà cũng coi như quen biết lâu năm, khách sáo gì chứ?”

Tôi lập tức đổi thái độ, bắt tay Nguyễn An: “Chị tôi nói đúng, đây là việc tôi nên làm.”

Trên đường về, Phó Phi hỏi có phải tôi thích Nguyễn Ninh không.

Tôi thừa nhận.

“Vì sao?”

Tôi im lặng, trong đầu hiện lên hình ảnh cô đánh người, giống như đang phát sáng.

“Có gì mà vì với chả sao, thích là thích thôi.”

4

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, ông bà sang thành phố bên thăm bạn cũ, trong nhà chỉ còn tôi, Nguyễn Ninh và Phó Phi.

Hôm đó, vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy Nguyễn Ninh lén lút nép vào góc tường.

“Em làm gì vậy?”

Nguyễn Ninh giật mình, bịt miệng tôi: “Suỵt— Chị Phó Phi đang trêu chọc trai ngoan kìa.”

Tôi ngó ra, không biết từ lúc nào trong nhà xuất hiện thêm một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây đen, đeo kính gọng vàng, dáng cao lớn.

Phó Phi chống một tay lên tường, dồn đối phương vào thế bí: “Lâm Kiến Thâm, trên trời rơi xuống bánh, cho anh cơ hội làm bạn trai tôi.”

“Cảm ơn, tôi không thích ăn bánh.”

“Pfft—”

Nguyễn Ninh không nhịn được cười. Phó Phi nghe thấy liền quay đầu: “Ai đấy?”

Tôi lập tức đẩy Nguyễn Ninh vào phòng mình, chặn trước mặt Phó Phi: “Là tôi.”

Phó Phi nheo mắt: “Cậu vừa thấy cái gì?”

“Thấy chị tỏ tình bị từ chối.”

“Không! Cậu chẳng thấy gì hết!”

“Xin lỗi, tôi không biết nói dối.”

Trước khi Phó Phi nổi giận, tôi nhanh chân quay về phòng. Nguyễn Ninh dựa vào tường, thấp thỏm chờ.

“Thế nào? Chị Phó Phi có phát hiện em không?”

Tôi lắc đầu.

Nguyễn Ninh thở phào: “Cảm ơn anh Phó Dự.”

Đôi mắt lấp lánh như sao.

Yết hầu tôi khẽ chuyển động, vô thức tiến lên một bước, đưa tay rồi lại hạ xuống.

“Ninh Ninh, mau lớn nhanh nhé.”

5

Ban đầu tôi định đợi cô lớn thêm chút nữa mới tỏ tình, nhưng bất ngờ luôn đến sớm hơn kế hoạch.

Bác gái Nguyễn qua đời.

Nhìn Ninh Ninh đau đớn đến mức gần như ngất xỉu, tôi chẳng làm được gì ngoài mấy câu an ủi vô nghĩa.

“Anh Phó Dự, em không còn mẹ nữa rồi.”

Lần đầu tiên trong đời tôi căm ghét sự bất lực của mình, chỉ có thể ôm cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”

Sau tang lễ, Nguyễn An giải quyết xong chuyện trong nước, quyết định đưa cô sang nước ngoài định cư.

Hôm đó, tôi đến tìm ông, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và cô.

“Ninh Ninh, thật sự nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng. Ông ơi, em chỉ còn mỗi anh trai thôi.”

“Nếu cháu đã quyết, ông ủng hộ.”

Tôi hạ tay đang định gõ cửa, lặng lẽ rời đi, không nghe phần sau.

“Phó Dự thì sao? Ông biết rõ thằng cháu này rất thích cháu đấy.”

“Em cũng thích anh Phó Dự, nhưng không thể làm lỡ dở tương lai của anh ấy.”

Trước ngày cô ra nước ngoài, ông bất ngờ hỏi tôi có muốn cưới cô không.

Nếu tôi và cô có quan hệ hôn nhân, người cha ruột kia ít nhất sẽ không dám quá đáng.

“Cháu đồng ý.” – Tôi đáp vội.

Ba năm qua, tôi từng hối hận vì đã lợi dụng khủng hoảng nhà họ Nguyễn để cưới cô. Có lẽ vì vậy mà suốt ba năm cô không liên lạc với tôi.

Tôi chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh bay sang F Quốc, lặng lẽ nhìn cô từ xa.

Ba năm kết hôn, chỉ gia đình biết.

Một đêm, tôi nhận được cuộc gọi lạ:

“Alo, Kiểm sát viên Phó, vợ ngài đang ở đồn cảnh sát, cần ngài tới một chuyến.”

Ngày hôm đó, ngôi sao của tôi cuối cùng cũng quay lại bên tôi.

6

Nhiều năm sau khi cưới, tôi bỗng nổi hứng hỏi Ninh Ninh: “Khi nào em bắt đầu thích anh?”

“Ngay ngày đầu gặp nhau chứ sao!” – Cô vui vẻ nói – “Lúc đó em đã nghĩ, người đàn ông đẹp trai thế này mà là của mình thì tốt biết bao.”

Khi tôi chưa hay biết, tình cảm đã cuộn trào từ lâu.

— Hết —

(Đã hết truyện)

#GSNH462 - Ánh Sáng Công Bằng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

Ba tháng trước kỳ thi đại học, tôi bị giáo viên chủ nhiệm tuyên bố trước lớp là bị hủy suất tuyển thẳng.

“Lâm Nhiễm, suất đề cử của em đã nhường cho Triệu Tâm Di rồi.”

Cả lớp xôn xao, tôi nhìn cô gái được xe sang đưa đón mỗi ngày nhưng chưa từng học hành tử tế kia, khẽ cười lạnh.

Được, vậy thì tôi nghỉ học.

1

Tôi tên là Lâm Nhiễm, học sinh lớp 12A1 của trường Nhất Trung.

Suốt hai năm rưỡi qua, tôi luôn giữ vững vị trí thủ khoa, chưa từng rớt hạng. Mọi người đều nói, suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại chắc chắn thuộc về tôi.

Cho đến tiết hai sáng nay.

Cô chủ nhiệm Vương Lệ Hoa đẩy cửa bước vào, trên mặt là vẻ lạnh lùng tôi chưa từng thấy.

“Các em, về suất tuyển thẳng lần này, sau khi nhà trường cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định đề cử bạn Triệu Tâm Di.”

Cả lớp im phăng phắc, có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Tôi ngồi đờ người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Triệu Tâm Di? Người luôn nằm trong top mười cuối khối từ năm lớp 10 đến giờ?

Cô ấy ngồi chéo sau tôi, lúc này cũng đang cúi đầu, có vẻ cũng bị tin tức này làm cho choáng váng.

Bạn cùng bàn của tôi – Lý Tiểu Vũ – kéo nhẹ tay áo tôi thì thầm:

“Nhiễm Nhiễm, sao có thể như vậy? Thành tích của cậu…”

Tôi lắc đầu một cách máy móc, ánh mắt dán chặt vào cô Vương đang đứng trên bục.

Cô ấy nói tiếp:

“Dù thành tích của bạn Triệu Tâm Di không nổi bật, nhưng bạn ấy có tố chất toàn diện, hoàn cảnh gia đình cũng đặc biệt, rất cần cơ hội này hơn.”

“Còn bạn Lâm Nhiễm, với năng lực của em, chắc chắn kỳ thi đại học sẽ không thành vấn đề, nên không cần suất tuyển thẳng.”

Không cần sao?

Tôi bật dậy, tiếng kéo ghế chói tai vang lên.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

“Thưa cô,” tôi lên tiếng, giọng rất bình tĩnh, nhưng tay nắm chặt đang run rẩy, “em muốn hỏi tiêu chí xét tuyển thẳng của trường là gì?”

Cô Vương nhíu mày: “Lâm Nhiễm, đây là quyết định của trường, em nên phục tùng.”

“Em chỉ muốn biết tiêu chí. Nếu là tố chất toàn diện, thì em là Chủ tịch Hội học sinh, học sinh ba tốt, vô địch Olympic toán – những thứ đó không tính sao?”

“Nếu là thành tích học tập, vậy cho em hỏi, thứ hạng cao nhất của bạn Triệu Tâm Di từng đạt được là thứ mấy trong khối?”

Lớp bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán.

Triệu Tâm Di mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.

Sắc mặt cô Vương hoàn toàn tối sầm lại:

“Lâm Nhiễm! Em đang nghi ngờ quyết định của nhà trường sao?”

“Em chỉ đang đòi lại quyền lợi xứng đáng với mình.”

Tôi hít một hơi sâu, đảo mắt nhìn quanh lớp:

“Ba năm qua, em ngày nào cũng đến trường lúc sáu giờ, rời trường lúc mười một giờ đêm. Cuối tuần học thêm, nghỉ lễ đi thi đấu, em chưa từng than vãn.”

“Em tưởng chỉ cần cố gắng là sẽ được đền đáp, tưởng rằng công bằng là có thật.”

“Nhưng hôm nay em hiểu ra – tất cả chỉ là suy nghĩ ngây thơ của em thôi.”

Cô Vương tức đến trắng bệch mặt: “Lâm Nhiễm! Em chú ý thái độ của mình!”

Tôi bật cười, một nụ cười đắng chát trào lên từ trong tim.

“Thái độ à? Em đang rất bình tĩnh đấy chứ.”

Tôi bước về chỗ, bắt đầu thu dọn sách vở.

“Nếu em đã không cần suất tuyển thẳng, thì cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.”

“Lâm Nhiễm! Em đang làm gì vậy?” – cô Vương hét lên.

Tôi nhét cuốn sách cuối cùng vào balo, khoác lên vai, đi đến cửa lớp.

Quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

“Em nghỉ học.”

Cả lớp như nổ tung.

Các bạn đồng loạt đứng lên, có người muốn giữ tôi lại, có người thì bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra.

Mặt cô Vương giận đến tái xanh: “Em đừng tưởng làm thế là có thể uy hiếp nhà trường!”

“Uy hiếp?” – tôi dừng bước – “Cô Vương, cô nghĩ nhiều rồi. Em chỉ không muốn tiếp tục lãng phí tuổi trẻ ở một nơi bất công mà thôi.”

“Nếu như sự cố gắng không có ý nghĩa, thành tích không có giá trị – thì em còn ở lại đây để làm gì nữa?”

Tôi liếc nhìn Triệu Tâm Di vẫn đang cúi đầu, giọng điệu bình thản đến đáng sợ:

“Chúc mừng cậu, Triệu Tâm Di. Hy vọng cậu sẽ trân trọng cơ hội này — cái gọi là ‘tố chất toàn diện’ mà cậu có được.”

Nói xong, tôi quay lưng bước ra khỏi lớp mà không nhìn lại.

Phía sau vang lên giọng nói tức tối của cô Vương Lệ Hoa:

“Lâm Nhiễm! Em quay lại cho tôi!”

Tôi không quay đầu.

Ngoài hành lang, tôi đụng mặt thầy Trương Hoa – trưởng phòng giáo vụ.

“Lâm Nhiễm? Sao em lại ở đây? Không phải đang trong giờ học à?”

Tôi dừng lại, nhìn người thầy thường ngày luôn rất hiền hòa với mình:

“Thầy Trương, em muốn làm thủ tục nghỉ học.”

Thầy Trương sững sờ:

“Gì cơ? Nghỉ học? Tại sao?”

“Vì em nhận ra, ở ngôi trường này, sự nỗ lực không có giá trị gì cả.”

Tôi kể lại vắn tắt những gì vừa xảy ra trong lớp.

Sắc mặt thầy Trương càng lúc càng khó coi:

“Chuyện này… sao có thể? Lâm Nhiễm, em bình tĩnh lại đã, để thầy tìm hiểu tình hình.”

“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu. “Sự thật đã rõ ràng rồi. Thay vì ở lại chịu uất ức, em muốn đến nơi có thể phát huy giá trị của mình.”

Thầy Trương còn định nói gì đó, nhưng tôi đã xoay người đi về phía cổng trường.

Chú bảo vệ thấy tôi, ngạc nhiên hỏi:

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận