Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH555 - Gặp Gỡ Vì Sao

Chương 3



9

Anh tôi vốn là người nói được làm được, nên chiều hôm sau lúc một giờ đã xuống máy bay, tối thì gọi chúng tôi cùng đi ăn.

“Anh, chiều nay anh làm gì vậy?”

Anh tôi nhàn nhạt: “Đi tìm Triệu Phong.”

Phó Dự gắp con tôm đã bóc sẵn bỏ vào đĩa tôi: “Ông ta ký chưa?”

Anh tôi lắc đầu.

“Hả? Ký gì cơ?”

Phó Dự: “Đã biết trước là ông ta không dễ ký vậy rồi.”

Anh tôi hừ lạnh: “Đất đã lấp đến cổ mà vẫn cứng đầu.”

Tôi càng tò mò: “Rốt cuộc là ký cái gì?”

Phó Dự lần này trực tiếp nhét miếng càng cua vào miệng tôi: “Chuyện của người lớn, con nít bớt xen vào.”

Anh tôi cũng phụ họa: “Đúng, lo cái xưởng của em cho tốt. Nói nhiều nữa là cắt thẻ tín dụng ba năm.”

Tôi hất cằm: “Hừ, em không sợ, em có thẻ phụ của chồng.”

“Bảo chồng em khóa luôn thẻ phụ.”

Phó Dự mỉm cười dịu dàng: “Anh không nỡ đâu.”

Anh tôi: “Yue—”

Chẳng mấy hôm sau, tôi nhận được một bộ hồ sơ chuyển nhượng cổ phần.

Lúc đó tôi mới hiểu họ định làm gì.

Triệu Phong vốn chẳng có tài kinh doanh, dù nuốt một nửa tài sản nhà họ Nguyễn thì mấy năm qua cũng chỉ ngồi ăn núi lở.

Dự án thì đầu tư cái nào lỗ cái đó, đầu tư hai cái lỗ cả đôi.

Anh tôi tính toán nhiều năm, cuối cùng cũng có thể lấy lại những gì thuộc về chúng tôi.

Chỉ là Triệu Phong cứng đầu, nhất quyết không ký hợp đồng chuyển nhượng, thà để công ty nát trong tay còn hơn trả lại.

Phó Dự bèn moi ra chuyện Triệu Du Tâm dùng bằng giả và vụ lái xe sau khi uống rượu gây thương tích năm xưa.

Triệu Phong sợ vạ lây, đành phải ký.

10

Vừa đi tôi vừa gọi cho Phó Dự:

“Tối nay anh trai em mời ăn, ăn mừng chút.”

“Được, tan làm anh đến đón.”

“Ừ, vậy anh…” – tôi chưa nói xong thì “ưm!”

Bất ngờ có người từ phía sau bịt miệng mũi tôi, mùi hắc sộc thẳng vào mũi, chỉ vài giây sau tôi mất ý thức.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.

“Tỉnh rồi à?”

Triệu Du Tâm nhếch mép cười: “Không ngờ chứ, Nguyễn Ninh, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao.”

Tôi bị trói chặt vào ghế, không nhúc nhích được: “Cô muốn làm gì?”

“Đừng sợ, tạm thời không giết mày đâu.” – cô ta cầm dao gõ gõ lên mặt tôi.

Tiếng bước chân gấp gáp từ xa vang lại, là Phó Dự.

“A Dự, cuối cùng anh cũng đến.”

Mũi dao chĩa về phía tôi: “Chuẩn bị cho tôi một trăm triệu đô la, thêm một vé máy bay sang Boston.”

“Được, đừng làm cô ấy bị thương.”

“Tìm cho bố tôi bác sĩ giỏi nhất, thêm một lá gan phù hợp.”

“Được, gì cũng đồng ý, thả Nguyễn Ninh trước.”

Triệu Du Tâm tóc tai rũ rượi, trông như kẻ điên: “Còn nữa, anh phải ở bên tôi ba ngày.”

“Ủa sao cô không đòi lên trời luôn đi?”

Tôi chịu hết nổi: “Không phải muốn giết tôi sao? Lại đây, đâm nhanh lên!”

Bị tôi làm cho bất ngờ, con dao rơi ngay xuống đất.

Phó Dự lập tức lao tới, đá con dao ra xa. Cảnh sát ẩn nấp xông vào, Triệu Du Tâm bị khống chế ngay.

Lên xe cảnh sát, cô ta vẫn chửi rủa tôi.

Tôi đắc ý: “Thấy chưa, vừa rồi em thông minh lắm đúng không?”

Sắc mặt Phó Dự đen như mực, vỗ mạnh vào đầu tôi.

“Á, đau!”

“Biết đau à?” – giọng anh nghiêm khắc – “Nguyễn Ninh, em bao nhiêu tuổi rồi? Cô ta cầm dao, lỡ đâm thật thì sao? Còn mạng để nói chuyện với anh à?”

“Nhìn cô ta cầm dao run lẩy bẩy là biết chỉ có gan ăn trộm, không có gan làm.” – tôi vừa xoa đầu vừa cãi.

“Không được phép nghĩ vậy!”

“Biết rồi mà, đừng giận.” – tôi kéo vạt áo anh làm nũng.

Anh thở dài, ôm tôi vào lòng, giọng trầm xuống: “Ninh Ninh, vừa rồi anh sợ chết đi được.”

Phó Dự căm hận Triệu Du Tâm, càng ra sức thu thập chứng cứ để sớm truy tố cô ta.

Chiều hôm đó, anh gọi cho tôi:

“Không ở nhà à?”

“Ừ, Triệu Phong nói có di vật của mẹ em, em đến xem.”

Anh lo lắng: “Đi một mình? Hay để Nguyễn An đi cùng?”

Tôi không để tâm: “Anh em bận lắm. Với lại, một kẻ sắp chết thì làm gì được em? Yên tâm đi.”

Triệu Phong hẹn gặp ở công ty, tôi khá bất ngờ vì mấy hôm trước còn nghe nói ông ta bệnh nặng không xuống giường nổi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy ông ta tôi vẫn giật mình.

Ba năm không gặp, ông ta gầy như bộ xương, da vàng bủng, bụng trướng to, đi vài bước đã phải thở dốc.

Không nhiều hơi sức để vòng vo, ông ta vào thẳng vấn đề:

“Chuyện của Du Tâm anh đều biết. A Ninh, coi như bố cầu xin con, tha cho nó một lần, được không?”

Tôi cau mày: “Không. Còn gì nữa không? Không thì đưa di vật của mẹ cho tôi.”

Ông ta thở dài, lấy từ dưới bàn ra một bản hợp đồng, hơi thở yếu ớt:

“Du Tâm kiêu ngạo, bắt nó ngồi tù chẳng khác gì giết nó. Đây là di chúc, tài sản khác của anh đều chuyển cho con, chỉ để lại cho mẹ con nó chút sống qua ngày. Chỉ cần con tha cho nó.”

Tôi bật cười: “Triệu Phong, ông lẩm cẩm rồi à? Đây vốn là của nhà họ Nguyễn, sao phải để lại cho họ?”

Ông ta đau lòng: “A Ninh, nhất định con phải tận diệt vậy sao?”

Tôi không muốn phí lời: “Đồ của mẹ tôi, ông có đưa hay không?”

Ông ta chỉ thở hổn hển, không trả lời.

Không đưa thì thôi, đợi ông ta chết tôi tự tìm.

“Đợi đã.”

Ông ta lại lấy ra một phong thư, thở dài: “Trong này là thư mẹ con để lại trước khi mất, anh sắp không qua khỏi, nên đưa cho con.”

Tay ông ta run liên hồi, hồi lâu vẫn chưa xé được phong thư.

“Con lấy giúp anh con dao rọc giấy trên bàn.”

Tôi chẳng nghĩ gì, đưa dao cho ông ta.

Biến cố xảy ra ngay lập tức.

Triệu Phong nắm chặt tay tôi, ấn dao vào ngực mình.

Máu phun ra dính đầy tay, quần áo và mặt tôi. Tôi chết lặng, muốn rút tay ra nhưng bị ông ta giữ chặt.

“Nếu con không tha cho Du Tâm, thì cùng nó xuống địa ngục đi.”

Trên mặt ông ta nở nụ cười quái dị rồi tắt thở.

Người bên ngoài nghe động ập vào.

“Cô… cô giết Chủ tịch Triệu!”

11

Tại đồn cảnh sát.

Tôi kể lại toàn bộ sự việc đúng như đã xảy ra. Trên dao rọc giấy có dấu vân tay của tôi, nhân chứng vật chứng đều đủ, không thể chứng minh mình vô tội.

Tôi mặc một chiếc sơ mi mỏng, co ro trong góc, trong đầu toàn là cảnh tượng vừa rồi.

Mắt cay xè, mệt mỏi lan khắp tứ chi.

“Ninh Ninh!”

Là anh trai và Phó Dự.

Phó Dự tiến lại gần nhưng bị cảnh sát chặn lại.

“Công tố viên Phó, tạm thời anh không được tiếp cận nghi phạm.”

Ngực anh phập phồng dữ dội: “Bây giờ tôi không phải công tố viên gì cả, tôi là chồng cô ấy. Tôi muốn gặp vợ mình.”

“Công tố viên Phó, xin hãy phối hợp.”

“Anh…”

“Phó Dự!”

Tôi đứng lên, nước mắt làm mờ tầm nhìn: “Chúng ta ly hôn đi.”

12

Phó Dự từng nói, anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật.

Anh là công tố viên xuất sắc nhất, không thể có một người vợ mang danh sát nhân.

Nếu tôi không thể rửa sạch tội, chỉ ly hôn mới giữ được thanh danh cho anh.

“Nguyễn Ninh, em nằm mơ.” – Anh gần như nghiến răng nói.

Anh trai nhân lúc tiến đến gần, không để ý tôi đầy máu, cởi áo khoác trùm lên vai tôi, ôm chặt.

“Anh, em không làm.” – Tôi nghẹn ngào.

“Anh biết. Ninh Ninh sẽ không làm chuyện đó. Tin anh, chúng ta sẽ trả lại công bằng cho em.”

“Anh… giúp em soạn đơn ly hôn.”

“Ninh Ninh…”

“Xin anh đó.”

Anh thở dài, xoa tóc tôi: “Được.”

Tôi bị tạm giam ở trại tạm giữ.

Hôm sau, anh trai nhờ luật sư mang đơn ly hôn đến, tôi không thèm đọc, ký luôn.

Luật sư nhìn tôi đầy ái ngại: “Chuyện của cô không phải là không còn cách xoay chuyển.”

“Tôi không thể để anh ấy mạo hiểm.”

“Tôi nghe nói công tố viên Phó đã nộp đơn từ chức, định toàn tâm lo vụ án của cô.”

Bất ngờ nhưng cũng trong dự đoán.

“Bảo anh tôi, tôi từ chối để anh ấy làm luật sư của mình.”

“Cô yên tâm, công tố viên sau khi từ chức hai năm không được hành nghề luật sư.” – rồi bổ sung – “Cùng lắm chỉ làm trợ lý.”

Tôi hơi cạn lời: “… Cảm ơn đã phổ cập.”

Cơ hội đến bất ngờ.

Ngày thứ ba trong trại, cảnh sát tìm thấy mười tám camera siêu nhỏ trong văn phòng Triệu Phong, là mẹ Triệu Du Tâm lắp để theo dõi ông ta.

Mười tám góc quay khác nhau, trần nhà chỗ nào cũng gắn ba cái.

Tôi được tự do.

Ra khỏi trại, anh trai lập tức ôm chặt tôi:

“May mà em không sao.” – Rồi lẩm bẩm – “M* kiếp, sớm muộn gì anh cũng đập nát mồ con khốn đó.”

Phó Dự đứng không xa, trên tay cầm đơn ly hôn tôi nhờ luật sư đưa lại.

“Phó Dự, em… em ra rồi.”

Anh liếc tờ đơn trong tay, khóe môi nhếch lên đầy tự giễu:

“Nguyễn Ninh, trong lòng em, tình yêu của anh rẻ mạt vậy sao?”

Tôi vội giải thích: “Không phải, em chỉ không muốn anh vì em mà mất sự nghiệp.”

“Ba năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Em từng hỏi anh muốn gì chưa?”

Tôi cắn môi, cúi đầu, xoắn chặt tay, muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Anh không nói gì thêm, quay lưng bỏ đi.

Tôi đứng trên bậc thềm, nhìn xe anh khuất hẳn mới thôi.

Anh trai bước đến, xoa đầu tôi: “Cho anh ấy chút thời gian. Giờ về nhà với anh đã.”

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận