Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất
Chương 5
9
Không, cảnh sát sẽ không, xã hội sẽ không.
Không ai sẽ tin tôi vô tội cả.
Chúng tôi sẽ cùng bị xử tội, tôi sẽ là đồng phạm của bố, sẽ mất đi tất cả. Mẹ tôi, sẽ nhìn thấy đứa con gái trở thành nghi phạm trên tivi.
Làm việc tốt mà không tự bảo vệ được mình, chẳng khác nào làm chuyện ngu xuẩn.
Tôi vẫn khăng khăng không biết gì, nhưng cảnh sát vẫn từng bước dồn ép: “Nhưng chúng tôi đã tìm thấy quần áo của cô ấy trong rãnh sông, pháp y đã tìm thấy dấu vết DNA m.á.u của cô trên đó.”
Tôi nhìn bàn tay đang bó bột của mình, suy nghĩ một lát: “Có thể là ở nhà vệ sinh nữ, trong lúc xô đẩy mà đụng phải.”
Ánh mắt cảnh sát ánh lên vẻ dò xét: “Vậy là cô thừa nhận đã động tay? Nhưng trong camera giám sát cô vẫn luôn không đánh trả, cô đã động tay khi nào, sau khi cô ấy rời đi sao?”
“Cô ấy là học sinh năng khiếu bơi lội, dù có động tay, tôi cũng không ngu đến mức đẩy cô ấy xuống nước!”
“Bởi vì cô đang bày tỏ sự bất mãn, cô muốn dùng cách thức cực đoan này, để mọi người thấy rằng, một học sinh năng khiếu được cộng điểm môn bơi lội lại hoàn toàn không biết bơi!”
Rõ ràng, cảnh sát muốn dùng tôi làm điểm đột phá và anh ta cũng cho rằng mình đã tìm thấy nó.
Khi cảnh sát phụ mở cửa nhà kho, rõ ràng hơi thở của tôi đã khựng lại, mồ hôi lạnh toát đầy lưng.
Họ sẽ phát hiện ra cái tầng hầm đó chứ?
Có lẽ vì nắm bắt được sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt tôi, giọng điệu của viên cảnh sát càng dồn dập, gay gắt hơn: "Cô nói, hôm đó sau khi rời trung tâm luyện thi thì về nhà, nhưng tôi đã điều tra rồi, cô căn bản không về nhà, cô đang nói dối!"
Rầm một tiếng, cửa nhà kho được kéo ra, bụi bẩn bay lượn trong ánh nắng, khiến mắt người ta đau nhói.
Tôi có chút không chống đỡ nổi, cắn chặt môi, sau một hồi im lặng.
Tôi chán nản ôm mặt.
"Tôi nói... tôi sẽ kể cho các chú mọi chuyện."
10
Đương nhiên Từ Tư Ninh có lý do để ghét tôi.
Chúng tôi thích thầm cùng một người con trai, Tăng Thiếu Thanh.
Đàn anh sau khi bị xe cán gãy chân đã phải nghỉ học hai năm, vừa khéo năm nay học lại năm cuối cấp ba.
Anh ấy sinh ra đã đẹp trai, nói chuyện hài hước, hành xử chính trực, có quá nhiều cô gái thích anh, chuyện tranh giành ghen tuông cũng không ít lần xảy ra.
Cô giáo nói để an toàn, đã xếp chúng tôi ngồi cùng bàn.
Tôi thuộc loại con gái mà cả lớp đều không ưa, lập dị lại không biết ăn diện, ngoài việc chúi đầu vào học tập thì cổ hủ đến mức không có tí sức sống nào.
Không ai muốn nói chuyện với tôi cả trừ... Tăng Thiếu Thanh.
Chỉ có anh ấy sẽ nhiệt tình chia sẻ những ghi chép, kinh nghiệm và cách giải bài tập của mình.
Anh ấy chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ hay chế giễu.
Sau khi tôi từ chối lời đề nghị đổi chỗ của Từ Tư Ninh, tôi đã bị nhóm bạn thân của cô ta trả thù, như dán keo siêu dính vào ghế, khóa tôi trong nhà vệ sinh nữ, hay vu khống tôi gian lận trong kỳ thi, đều chỉ là trò trẻ con.
Tôi khóc như mưa trước mặt cảnh sát: "Hôm đó Tăng Thiếu Thanh hẹn tôi đi xem phim, là để an ủi tôi vì không đỗ được trường đại học mơ ước, tôi không nói ra là vì tôi sợ bố tôi biết... Các anh, có thể đừng nói cho bố tôi biết không? Bố tôi nhất định sẽ đánh c.h.ế.t tôi!"
Tôi đã cung cấp nhân chứng vật chứng, camera giám sát ở cửa rạp chiếu phim đã quay rất rõ.
Trong khoảng thời gian Từ Tư Ninh mất tích, tôi đều đang xem phim.
Đến đây, hiềm nghi của tôi hoàn toàn được xóa bỏ.
Bố tôi rất hài lòng vì tôi không nói lung tung với cảnh sát, khi ông biết tôi đã đi xem phim với đàn anh, ông vuốt đầu tôi đầy ẩn ý.
"Tốt lắm, Dương Dương biết lừa bố rồi, vì một người đàn ông khác, hai đứa đã ngủ với nhau rồi đúng không? Nên mới không dám nói cho bố?"
Mặt tôi tái mét: "Không, không có!"
Đương nhiên ông ta không tin, dùng giọng điệu của một người từng trải nói: "Không có? Vậy tại sao nó không mời những cô gái khác, mà chỉ mời con? Đàn ông mời phụ nữ đi ăn, xem phim, không phải là muốn ngủ với cô ta thì là gì? Con có thể giấu bố mà đi xem phim với nó thì cũng có thể giấu bố mà đi khách sạn với nó!"
Hiển nhiên ông ta khinh thường tôi, như thể tôi là loại tiện nhân có thể vì ba mươi tệ tiền vé xem phim mà ngủ với người khác.
Dù sao, không ai hiểu con bằng cha.
"Hai đứa đã làm biện pháp bảo vệ chưa? Bố không phải là người cổ hủ, nhưng nếu con có thai, nó có chịu trách nhiệm cho con không?"
Máu trong người tôi như chảy ngược, da thịt nóng rát, phẩm giá đã tan chảy thành bùn nhão.
Bố tôi, thật sự quá biết cách chà đạp lên lòng tự trọng của một cô gái, các cảnh sát có mặt đều nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm không nỡ.
Chỉ có viên cảnh sát họ Phương kia vẫn còn kiên quyết.
"Bố của cô không phải rất coi trọng việc học của cô sao, tại sao lại đánh gãy tay cô? Như vậy chẳng phải sẽ làm chậm tiến độ học sao?"
"Có khi nào vết thương mới, chỉ là để che giấu vết thương cũ?"
"Để... che giấu những dấu vết mà cô ấy thực sự đã làm?"
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰