#GSNH 659 Trả Lại Công Bằng
Chương 5
Chương 5
Cánh cửa khép lại, tôi bò về giường, toàn thân run rẩy.
Không phải vì sợ… mà vì giận dữ.
Giận chính bản thân mình.
Tôi đã từng yêu loại người này sao?
Điện thoại rung lên. Lâm Duyệt gửi tin nhắn: 【Camera đã được cải chỉnh xong】
Tôi trả lời: 【Ngày mai mang đến】 rồi gọi cho một số chưa lưu.
“Luật sư Từ, đơn kiện dân sự có thể tạm hoãn lại.”
“Tôi muốn một đòn hạ gục, khiến bọn họ vĩnh viễn không gượng dậy nổi.”
Trưa hôm sau, Chu Vi quả nhiên xuất hiện.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út bên trái khiến tôi nhức mắt.
“Học tỷ~” – Cô ta tiến đến giường, đặt một bó hoa bách hợp lên tủ đầu giường, ngay đúng vị trí có máy thu nhỏ giấu trong gối.
“Nghe nói chị đã nghĩ thông suốt rồi? Thông minh đấy~”
Tôi cố nhịn cơn thôi thúc muốn tát cho cô ta một cái.
“Chúc mừng nhé, hai người đã đính hôn.”
Chu Vi đắc ý giơ nhẫn lên khoe:
“Đều tại anh Trình sốt ruột quá, nhẫn kim cương đành chọn đại cái đơn giản này thôi.”
Cô ta bỗng hạ thấp giọng:
“Thật ra, nếu không phải vì chuyện suất tuyển thẳng, tôi đã chẳng bao giờ đồng ý gả cho anh ta đâu.”
Tim tôi khựng lại: “Suất tuyển thẳng?’”
“Ái chà!” – Chu Vi giả vờ hoảng hốt che miệng, nhưng ánh mắt lại đầy trêu tức.
“Lỡ lời mất rồi~ Nhưng mà dù sao chị cũng chẳng làm được gì nữa.” – Cô ta cúi xuống thì thầm bên tai tôi.
“Chị biết không? Cái ‘tai nạn nhỏ’ trên sân khấu hôm đó, anh Trình vốn định để chị ngã còn nặng hơn cơ.”
Tôi nghiến chặt môi, sợ mình không kiềm được mà bóp chết cô ta.
Chu Vi đứng thẳng dậy, ngắm bộ móng được làm tinh xảo:
“À đúng rồi, tháng sau tiệc đính hôn nhớ đến nhé~”
Cô ta lắc lắc tấm thiệp mời điện tử trên điện thoại:
“Anh Trình bảo phải để chị tận mắt chứng kiến cơ~”
Hừ, Trình Kinh Lâm cũng khá đấy, nhanh như vậy đã dỗ được cô ta vui vẻ, còn chụp cả ảnh cưới, thiệp mời cũng làm xong rồi.
Sau khi cô ta rời đi, tôi lập tức lấy camera mini ra.
Trong video, câu nói “Cái tai nạn nhỏ trên sân khấu hôm đó” của Chu Vi vang lên rõ ràng.
Rạng sáng hai giờ, Lục Cẩm Hòa xuất hiện trong phòng bệnh, mang theo hơi lạnh đêm, kính viền vàng còn đọng sương.
“Tôi nhờ người điều tra được rồi.” – Anh rút từ ngực ra một phong bì.
“Trong này là hóa đơn mua bi thép, thanh toán bằng thẻ tín dụng của Chu Vi.”
Tôi vội vàng lật xem, nhưng khi ngón tay chạm vào một phiếu chuyển khoản thì đột nhiên khựng lại.
Cha Chu Vi chuyển 2 triệu vào công ty của cha Trình Kinh Lâm, ghi chú “phí hợp tác dự án”, ngày chuyển đúng một tuần trước cuộc thi.
Kết hợp với những đoạn chat trước đó, những chứng cứ này đã đủ.
“Gần như xong rồi, chúng ta có thể…” – Tôi vừa định nói, cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở.
Trình Kinh Lâm loạng choạng bước vào, người nồng nặc mùi rượu.
Lục Cẩm Hòa nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.
“Vi Vi bảo hôm nay em ngoan lắm.”
Anh ta ngồi phịch xuống giường, bàn tay bắt đầu sờ soạng đùi tôi.
“Nào, cho em chút thưởng đây.”
Toàn thân tôi cứng đờ, tay đã đặt lên nút gọi khẩn cấp.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông.
Anh ta cáu kỉnh nhấc máy nhìn, sắc mặt lập tức tái mét:
“Ba?”
Anh ta loạng choạng bước đến cửa sổ nghe máy.
Tôi nghe loáng thoáng vài từ: “kiểm toán”, “sổ sách”, “chú Chu”.
Đến khi anh ta cúp máy, men rượu đã tan đi quá nửa.
“Khốn kiếp!”
Anh ta đá mạnh vào tường, chửi thề không kiêng nể:
“Lão cáo già nhà họ Chu!”
Tôi giả vờ ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Trình Kinh Lâm trừng mắt nhìn tôi u ám:
“Không liên quan đến em.” – Anh ta kéo mạnh cà vạt. “Dạo này đừng liên lạc với anh, nhà có chút chuyện phải giải quyết.”
Anh ta đi rồi, Lục Cẩm Hòa từ phòng tắm bước ra, hai chúng tôi nhìn nhau.
“Kiểm toán…” – Lục Cẩm Hòa trầm ngâm. – “Tôi có một người bạn thân làm ở Sở Tài chính.”
Những ngày tiếp theo, Trình Kinh Lâm không xuất hiện, ngay cả Chu Vi cũng biến mất không còn đến khoe khoang.
Trên tờ báo tài chính lá cải mà Lâm Duyệt mang tới, một tin tức nhỏ bé bị tôi khoanh đỏ:
“Một công ty niêm yết bị kiểm toán đột xuất.”
Trong buổi tập phục hồi, tôi cố chịu đựng cơn đau khi thử đứng dậy.
Lục Cẩm Hòa đỡ lấy eo tôi, giọng hiếm khi dịu dàng: “Chậm thôi.”
Chân phải vừa dồn lực, cơn đau như luồng điện buốt nhói lao thẳng lên não.
Tôi loạng choạng, cả người đổ về phía trước.
Anh đỡ tôi thật vững, nước mắt tôi không kìm được tuôn trào.
“Tôi hận bọn họ.” – Tôi túm lấy cổ áo anh, giọng run rẩy vỡ vụn. “Tôi hận!”
Lục Cẩm Hòa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như đang dỗ một đứa trẻ gặp ác mộng.
Phải rất lâu sau, tôi mới nhận ra mình vẫn còn nắm chặt anh.
“Xin lỗi.” – Tôi vội vàng buông tay.
Nhưng Lục Cẩm Hòa lại đột nhiên nâng mặt tôi lên: “Tô Nhụy Nhụy, nhìn tôi.”
Đôi mắt sau lớp kính kia sáng rực đến kinh người.
“Em mạnh hơn tất cả bọn họ. Nhớ lấy, thợ săn thật sự giỏi nhất ở sự chờ đợi.”
Đêm đó, tôi nhắn tin cho Từ Nham: 【Chờ thêm chút nữa, sắp rồi.】
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bị mây đen che khuất. Sự yên tĩnh trước cơn bão mới là thứ đáng sợ nhất.
06
Ngày xuất viện, ánh nắng chói lóa đến mức khiến tôi hoa mắt.
Chống nạng đứng trước cổng bệnh viện, tôi nhìn thấy chiếc Mercedes đen quen thuộc của Trình Kinh Lâm từ từ dừng lại trước mặt.
Kính xe hạ xuống, anh ta đeo kính râm, khóe môi nhếch lên nụ cười giả tạo, như thể giữa chúng tôi chưa từng có những thứ nhơ bẩn đó.
“Nhụy Nhụy, lên xe đi, anh đưa em về.”
Giọng anh ta dịu dàng, thậm chí còn xuống xe mở cửa, vươn tay đỡ tôi.
Tôi theo phản xạ né tránh, khiến anh ta hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lại đổi sang vẻ ân cần như cũ.
“Sao thế? Vẫn còn giận anh à?” – Anh ta hạ giọng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cổ tay tôi như trước kia mỗi lần dỗ tôi.
Tôi nén cơn buồn nôn, gượng cười: “Không, chỉ là… chưa quen thôi.”
Anh ta hài lòng cười, đóng cửa xe cho tôi rồi vòng về ghế lái.
Xe khởi động, trong xe thoang thoảng mùi tinh dầu tôi từng yêu thích nhất.
Điều hòa bật sẵn, chai nước đưa cho tôi đã được mở nắp.
Những chi tiết này từng khiến tôi tin rằng anh ta là người đàn ông dịu dàng nhất thế giới.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰