Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 677 Chồng Tôi Là Nô Lệ Của Mẹ Ruột

Chương 2



3

Sau khi tôi thẳng thừng từ chối chuyện giúp Trương Trạch chăm hai đứa cháu trai, ngày hôm sau, mẹ chồng – Lý Cầm cũng gọi cho tôi.

Vẫn là cái giọng điệu “ta yếu nên ta đúng”, bà ta mở miệng:

“Lâm Duệ, sao con nhỏ mọn thế? Mẹ chỉ bị cảm cúm thôi mà, nhờ con trông hai đứa nhỏ vài hôm, cũng đâu phải lâu dài.

Với lại hai đứa nó đều tự lập được rồi, con chỉ cần nấu ba bữa cơm mỗi ngày, tiện thể trông chừng tụi nó làm bài tập một chút, thì tốn bao nhiêu thời gian đâu?

Con là giáo viên, chút lòng yêu thương này cũng không có sao?”

Tối hôm trước tôi đã bị Trương Trạch làm cho mất ngủ nửa đêm, giờ tâm trạng cực kỳ tệ.

Thế là tôi nổi giận, trực tiếp quát thẳng vào điện thoại:

“Mẹ bị cảm cúm thì muốn tôi chăm hai đứa nhỏ? Vậy cha mẹ ruột của tụi nó chết cả rồi à?

Chính bọn họ sinh con, lại không chịu chăm, bắt tôi – người ngoài – đi làm việc tốt dùm hả?”

Tôi uống một ngụm nước, tiếp tục sỉ vả:

“Mẹ nói nghe hay quá ha, nói hai đứa cháu tự lập, thế sao không kể luôn cái trò quậy banh nóc nhà của tụi nó?

Sao? Không dám kể à?

Tôi còn đang mang thai đây, lỡ hai đứa nó vì nghịch ngợm mà làm tôi bị va chạm, thì ai chịu trách nhiệm?”

Tôi càng nói càng tức:

“Không nuôi nổi con thì đừng sinh. Sinh ra rồi quẳng cho người khác, còn muốn đạo đức giả ràng buộc tôi?

Tôi nợ nần gì nhà bà sao? Biến!”

Lý Cầm bị tôi mắng đến chỉ còn biết lặp đi lặp lại:

“Cô làm giáo viên mà cũng mở miệng chửi người như thế à? Cô không có giáo dưỡng sao?”

Tôi nhếch mép:

“Giáo dưỡng là dành cho người biết điều. Không phải cho mấy kẻ tham lam ích kỷ như bà, sáng sớm đã rủa xui tôi.”

Mắng xong, tôi dập máy luôn.

Đến trưa, Trương Trạch gọi video cho tôi. Tôi không bắt máy.

Anh ta chuyển sang nhắn tin:

“Vợ ơi, thật sự chỉ vài ngày thôi là mẹ anh sẽ khỏi, em về nhà giúp mấy hôm được không?

Hôm nay anh phải xin nghỉ làm để trông hai đứa nhỏ, một ngày nghỉ trừ tận hai trăm, cũng là tiền của em đó, em không xót sao?”

Anh ta không xót tôi – một bà bầu – mà đòi tôi xót cho hai trăm đồng của ảnh? Tôi điên chắc?

Nếu sống được thì sống, không thì tôi phá thai, ly hôn, xách vali đi luôn.

Tôi còn chưa kịp mắng anh ta, thì anh ta đã gửi thêm tin nhắn nữa:

“Vợ ơi, đều là người một nhà mà, giúp nhau một chút có sao đâu?

Trước đây, học sinh trong lớp em, cha mẹ có việc đột xuất không đến kịp, em cũng từng đưa về nhà chăm giúp vài hôm.

Vậy tại sao bây giờ hai đứa cháu của anh đến nhà mình, em lại khó chịu đến vậy?”

Anh ta còn nói:

“Hai đứa cháu của anh, chẳng lẽ còn không bằng mấy đứa học sinh xa lạ đó sao?”

Tôi bật cười.

Đúng là tôi từng đưa học sinh về nhà chăm giúp vài hôm, khi phụ huynh có việc gấp. Nhưng đó là khi tôi chưa có bầu.

Giữa công việc và việc không công, tôi phân biệt rất rõ.

Hai đứa cháu của Trương Trạch, từ nhỏ đã bị Lý Cầm và ba chồng cưng chiều quá mức.

Chính là kiểu tiểu ma vương, không lúc nào yên thân.

Từng có lần tụi nó chơi ở vườn chung cư, đánh cho một bé gái hàng xóm chảy máu mũi.

Cuối cùng ba chồng tôi phải trả tiền thuốc, thêm ba ngàn tiền bồi thường, mới yên chuyện.

Tôi nhìn chuỗi tin nhắn dài ngoằng của Trương Trạch, hoàn toàn không muốn trả lời.

Thấy phiền.

Cho đến khi anh ta gửi tiếp:

“Vợ ơi, nếu em thật sự không muốn quay về chăm tụi nhỏ một mình, vậy anh đưa hai đứa đến nhà mẹ em được không?

Dù gì mẹ em cũng đang nghỉ hưu ở nhà, nấu ăn cho em rồi thì tiện thể nấu thêm cho hai đứa nhỏ là được.

Như vậy em cũng không cần bận tâm, anh có thể đi làm lại.”

Tôi thừa nhận, đọc đến câu này, tôi sụp đổ thật sự.

Tôi gọi điện mắng Trương Trạch:

“Trương Trạch, nhà tôi đối xử với anh là cho anh mặt mũi phải không?

Tính toán tôi thôi còn đỡ, anh còn tính toán tới cả mẹ tôi?

Nhà anh mấy cái gương, anh soi thử coi, mặt anh có dày cỡ nào mà nói ra mấy lời mất dạy như vậy?”

Trương Trạch không soi gương, mà còn nói tiếp:

“Vợ à, đó là mẹ anh, bà nuôi anh lớn, cực khổ biết bao nhiêu.

Giờ bà bệnh, nhờ anh giúp một chút, anh cũng khó mà từ chối.”

Tôi gật đầu:

“Đúng rồi, mẹ anh cực khổ, tôi không bắt anh từ chối.

Nhưng bà ta là mẹ anh, không phải mẹ tôi.

Dựa vào đâu mà tôi phải trả giá cho lòng hiếu thảo của anh?

Dịch vụ thuê người hiếu thảo giùm cũng không lố tới mức này.”

Trương Trạch: “…”

Anh ta im lặng một lúc, rồi nói tiếp:

“Nhưng mình là vợ chồng mà, anh gặp khó khăn, chẳng lẽ em không nên giúp?”

Tôi hừ lạnh:

“Mình là vợ chồng, nhưng tôi không phải công cụ giúp anh thể hiện lòng hiếu thảo, cũng chẳng phải nô lệ của anh.

Anh muốn báo đáp mẹ anh thì tự đi mà làm, đừng lôi tôi theo.

Tôi lấy anh, không phải để báo hiếu thay cho anh. Tôi còn có mẹ ruột của mình phải hiếu thảo nữa đấy.”

  1.  

Trương Trạch không toan tính được tôi, cũng không toan tính nổi mẹ tôi, cuối cùng chỉ đành tự xin nghỉ thêm một tuần để ở nhà trông hai đứa cháu giùm anh trai.

Một tuần sau, anh ta nhắn tin cho tôi, giọng điệu cứng rắn: Lý Cầm đã đến nhà tôi, từ giờ sẽ ở cùng chúng tôi.

Tất nhiên, ngoài miệng thì nói nghe rất hay: “Đến để chăm sóc con dâu mang thai.”

Tôi về nhà lấy đồ thì thấy Lý Cầm đang ở trong bếp nấu cơm, còn hai đứa cháu của Trương Trạch thì biến cả căn nhà thành bãi chiến trường.

Phòng khách toàn là đồ chơi, sách vở vứt lung tung.

Lý Cầm thấy tôi về, nhẹ cả người, cười với tôi một cái rồi sai việc ngay:

“Lâm Duệ, con về đúng lúc lắm, hai đứa nhỏ không làm được bài tập, mà mẹ cũng không biết dạy.

Con dạy tụi nó làm bài trước đi, nửa tiếng nữa là ăn cơm.”

Tôi nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi ngay bàn làm việc của tôi viết bài, lại nhìn chiếc laptop bị quẳng lên sofa, dính đầy kẹo và bụi bặm…

Trán tôi bốc khói ngay lập tức.

Dạy bài cái con khỉ.

Thấy mặt tôi lạnh tanh, Lý Cầm lập tức rơm rớm nước mắt, bắt đầu diễn trò đáng thương.

Lúc đó tôi mới hiểu ra lý do thật sự khiến bà ta phải đến “chăm sóc con dâu”.

Hóa ra, lúc con trai lớn của bà ta – Trương Viễn ly hôn, hắn đã bán nhà.

Căn nhà đó được hai bên gia đình cùng góp tiền mua sau khi hắn cưới Lưu Tiếu.

Đến lúc ly hôn, không ai muốn trả nửa phần tiền nhà cho người kia.

Kêu viết giấy nợ thì chẳng ai tin ai, sợ bị quỵt.

Thế là hai “thiên tài” đó bán luôn nhà, chia đôi tiền mặt.

Còn chuyện hai đứa con ở đâu, sau này đi học thế nào, chẳng ai nghĩ đến.

Dù gì cũng còn Lý Cầm và ông nội lo mà.

Sau khi ly hôn xong, Lý Cầm mới biết tụi nó đã bán nhà rồi.

Nhưng nhà của Lý Cầm với ba chồng tôi chỉ có hai phòng một khách, bây giờ Trương Viễn và ông đang sống ở đó, còn hai đứa con và bà ta thì… không có chỗ chen chân.

Thế là, bà ta nhắm đến nhà chúng tôi.

Vừa hay, trước khi cưới tôi và Trương Trạch đều có nhà riêng.

Giá nhà ở A thành không cao, nhà và nội thất của tôi là do ba mẹ giúp đỡ một phần.

Nhà của Trương Trạch thì không có phụ huynh hỗ trợ, là do anh ta trúng vé số được năm mươi vạn rồi mua, nội thất là tiền anh ta tự dành dụm mà làm.

Lúc kết hôn, chúng tôi đã bàn rõ: nhà của tôi đem cho thuê, sau này có con thì dùng tiền thuê để phụ chi phí sinh hoạt.

Nhưng bây giờ, ý đồ của Lý Cầm là muốn giành quyền ở căn nhà đứng tên Trương Trạch.

Tôi không thèm đáp lại màn kể khổ của Lý Cầm, chỉ chờ Trương Trạch về hỏi cho rõ.

Một tiếng sau, Trương Trạch tan làm về nhà.

Kết quả, anh ta nói thẳng:

“Mẹ anh muốn vậy, thì anh cũng nghĩ vậy.”

Nói xong còn nhìn tôi đầy mong đợi:

“Vợ ơi, mẹ anh đã khổ đến thế rồi, em không thể không đồng ý chứ?”

Tôi đáp:

“Tôi không đồng ý. Mẹ anh có khổ thì liên quan gì đến tôi? Tôi phải trả giá cho sự khổ đó à?”

Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Lùi một bước mà nói, mẹ anh dẫn hai đứa cháu về ở với mình, tụi nhỏ đang tuổi nghịch ngợm, lỡ bị trầy xước va chạm, thì ai chịu trách nhiệm?

Đến lúc đó anh trai với chị dâu anh có tìm tới tính sổ không?

Bọn họ đâu phải người biết nói lý.”

“Chẳng phải năm ngoái, anh đưa tiền giúp họ, cuối cùng còn bị chị dâu tới nhà mắng thẳng mặt sao? Nhanh vậy đã quên rồi à?”

Trương Trạch: “…”

Anh ta im lặng chốc lát, chuyển sang “đề xuất”, muốn tôi thu hồi căn hộ đang cho thuê, hai vợ chồng dọn về đó ở, còn căn nhà hiện tại thì để cho Lý Cầm với hai đứa cháu ở.

Theo lời anh ta:

“Vì em không muốn sống chung với mẹ, thì chỉ còn cách đó là tốt nhất. Chẳng lẽ anh lại không lo cho mẹ?”

Tôi hỏi lại:

“Anh định cho hai đứa cháu anh ở nhà của anh, rồi lấy tiền thuê không?”

Trương Trạch tròn mắt nhìn tôi:

“Lâm Duệ, đó là mẹ anh, với hai đứa cháu ruột của anh, chứ có phải người lạ đâu, cũng chẳng phải chó mèo ven đường, em sao nỡ mở miệng đòi tiền thuê nhà?”

Hiểu rồi.

Tức là từ giờ về sau, căn nhà đó chính thức thuộc về mẹ anh và hai đứa cháu rồi.

Tôi bỗng nhớ lại, hồi còn yêu nhau, Trương Trạch thỉnh thoảng cũng kể: mẹ anh chăm hai đứa nhỏ vất vả thế nào, anh trai thì bất tài, tốt nghiệp cấp ba là ra đời làm lụng khổ cực…

Hóa ra, anh ta đã âm thầm dọn đường từ khi ấy, chuẩn bị sẵn tâm lý làm “thánh nâng đỡ anh trai”.

Chỉ là phản ứng của tôi chậm quá, bây giờ mới nhận ra.

Ban đầu tôi không muốn khiến Lý Cầm mất mặt, định bàn riêng với Trương Trạch trong phòng.

Ai ngờ bà ta vì muốn biết thái độ của tôi, đứng ngoài cửa lén nghe trộm.

Nghe tôi từ chối, còn đòi tiền thuê, liền đạp cửa xông vào chửi:

“Cô chỉ biết tiền tiền tiền! Là người một nhà mà phân biệt rõ ràng vậy, còn gì gọi là người một nhà?”

Chắc thấy tôi cứng rắn, bà ta chẳng thèm giả bộ nữa, nước miếng tung tóe mắng xối xả:

“Lâm Duệ, mấy đứa con gái một mình như cô là y chang nhau, ích kỷ, chỉ nghĩ đến chút lợi lộc của bản thân.

Chút tình nghĩa anh em cũng không có.

Bây giờ anh cô ly hôn, đến nơi ở cũng không có, cô còn tính toán chút tiền thuê nhà?”

Tôi: “?”

Tôi vốn không phải loại người hay nhẫn nhịn, liền phản pháo ngay:

“Nếu bà không ích kỷ, thì lúc tôi đang mang thai đã không đến đây gây chuyện.

Không ích kỷ, thì lúc Trương Viễn ly hôn, con không có chỗ ở, bà nên mang về nhà mình chứ không phải lôi qua nhà tôi.

Không ích kỷ, thì ngay cả hơn một ngàn tiền thuê bà cũng không chịu bỏ.

Nói trắng ra, bà chỉ muốn đẩy gánh nặng và trách nhiệm sang chúng tôi thôi.”

Tôi tiếp tục:

“Trương Viễn là ba của tụi nhỏ mà còn không lo được, dựa vào đâu bắt chúng tôi phải lo giùm?

Chúng tôi đâu có làm từ thiện.

Giờ còn có mặt mũi mắng tôi ích kỷ?

Bà già rồi thì giữ chút liêm sỉ giùm!”

Tôi còn định nói tiếp thì Trương Trạch thấy Lý Cầm bắt đầu lau nước mắt, gào lên “nuôi hai đứa con vô ích, một đứa bất tài, một đứa cưới vợ rồi quên mẹ”, liền kéo tôi lại, nghiêm mặt:

“Vợ à, mẹ bị em mắng khóc rồi. Em đừng nói nữa. Mẹ anh dắt con tới, không có chỗ ở, thì cứ để bà ở đây một thời gian đi.”

Ở một thời gian?

Lý Cầm bày ra rõ ràng là muốn dẫn Trương Viễn và hai đứa nhỏ ở lâu dài rồi còn gì!

Nhưng tôi nhìn ánh mắt trách móc của Trương Trạch, thêm vẻ thương xót mẹ trên mặt anh ta, bỗng thấy không còn gì để nói nữa.

Tôi đóng sầm cửa bỏ đi.

Hôm sau, tôi đặt lịch phá thai.

Nếu tôi còn tiếp tục sống với anh ta, sau này chắc chắn sẽ phải cùng anh ta nuôi anh trai và hai đứa cháu.

Đến tận lúc này, anh ta vẫn không thấy có vấn đề gì với việc mẹ mình vì anh trai mà chèn ép không gian sống của mình.

Tôi cũng không thay đổi được cái suy nghĩ ấy đâu.

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full


Bình luận