Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 689 Cưới Rồi Mới Biết Chồng Tôi Là Bệnh Kiều

Chương 5



Yến Du nói tôi ngu ngốc, thật sự không sai.

“Anh có cần tôi giúp gì không? Đầu tư, hay hợp tác với nhà họ Yến, tôi đều có thể giúp.”

Tôi đứng cách anh ba bước, bồn chồn xoắn tay lại, chỉ mong được anh tha thứ.

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của tôi mà hỏi:

“Vừa rồi tại sao lại khóc? Nhà họ Yến đối xử không tốt với em sao?”

“Không phải không tốt… chỉ là tôi muốn tham gia một show khiêu vũ, anh ấy không cho. Tôi giận một chút thôi.”

Tôi buồn bã cúi đầu: “Phu nhân Yến nghe thì oai thật, nhưng thực tế chẳng có chút quyền lực nào. Tôi bị quản chặt đến mức chẳng làm được gì cả. Xem như báo ứng rồi… nên anh đừng trả thù tôi nữa, được không?”

“Đã không vui như vậy, sao chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn?”

“Hả?”

Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Ly hôn rồi thì sao? Bị đuổi ra khỏi nhà, không có cơm ăn, chết đói ngoài đường à? Anh nuôi tôi chắc?”

Anh khẽ ho một tiếng, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên: “Trước tiên em cứ ly hôn đi đã, rồi xem biểu hiện sau đó.”

“Nhưng nếu tôi đã ly hôn rồi, mà biểu hiện ở chỗ anh không tốt, chẳng phải vẫn sẽ chết đói ngoài đường sao?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì đảm bảo cả, tôi không dám liều như thế.”

“Em muốn đảm bảo gì?”

“Ờ… 50% cổ phần công ty anh? Anh chuyển cho tôi, tôi ly hôn ngay.”

Thẩm Triều im lặng.

Rồi bật cười.

“Em đúng là dám nói thật đấy. Nếu không phải biết em chẳng có đầu óc mưu mô, tôi còn tưởng em với Yến Du cùng nhau giở trò, định lừa cổ phần của tôi.”

“Thì tôi chỉ đùa thôi mà!”

Tôi không để tâm, dụi dụi mắt, cảm thấy đứng lâu hơi mỏi nên kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn anh:

“Anh nghĩ kỹ chưa? Tôi phải làm gì thì anh mới chịu tha thứ? Dù cái danh ‘phu nhân Yến’ chỉ là cái mác rỗng, nhưng mang ra ngoài dọa người cũng hữu dụng lắm đó.”

Anh nhìn tôi một lúc, rồi mỉm cười:

“Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Giọng anh dịu dàng:

“Em ly hôn với hắn, tôi sẽ tha thứ cho em. Thế nào?”

8

“Anh chỉ muốn trả thù tôi, muốn nhìn tôi chết đói ngoài đường đúng không?”

Tôi u oán trừng mắt nhìn anh: “Tôi mà ly hôn, ba mẹ tôi chắc chắn không cho tôi về nhà, tôi không có chỗ nào để đi, thảm không để đâu cho hết, cuối cùng chết đói mới khiến anh vui được chứ gì.”

“Đúng vậy.”

Anh khẽ cười: “Dù sao thì ba năm trước, em cũng từng nói với tôi là em chết rồi. Bức thư tuyệt mệnh đó tôi vẫn giữ trong ví suốt ba năm trời, còn tự mình lập cho em một cái mộ, mỗi năm đều đến thăm viếng…”

“Nỗi đau và dằn vặt ấy, tôi không đòi lại từ em, sao có thể cam tâm được?”

Lý lẽ của anh… hình như cũng chẳng sai.

Tôi ngồi trên ghế, mơ hồ chống cằm, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi thật sự không biết phải làm thế nào.

“Tôi cũng không muốn ép em đâu… chỉ là em sống ở nhà họ Yến chẳng hề vui vẻ, đúng không?”

Không biết từ khi nào, Thẩm Triều đã lại gần, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tôi, đưa tay xoa nhẹ mái đầu rối bù của tôi.

“Em có tay có chân, cho dù rời khỏi nhà họ Yến, cũng tuyệt đối không đến mức không có cơm ăn. Bây giờ là thời nào rồi, đừng nghĩ tới chuyện chết đói ngoài đường nữa.”

“Hơn nữa, em không phải rất muốn tham gia show khiêu vũ sao? Nhưng hắn ta lại không cho. Đợi ly hôn xong, không ai cản em nữa, muốn nhảy bao nhiêu cũng được, chẳng ai dám chỉ trích hay ngăn cản em.”

“Nói chung là, ly hôn đối với em hoàn toàn có lợi, không hề có hại, nên hãy suy nghĩ cho kỹ, được chứ?”

Giọng anh rất dịu dàng, từng lời từng chữ đều như đang đứng về phía tôi mà phân tích.

Tôi đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia, bỗng dưng có cảm giác khó hiểu, tay tôi khẽ động—rất muốn đưa lên chạm thử một cái.

“Tôi không ngờ Tổng giám đốc Thẩm lại có sở thích khuyên người ta ly hôn đấy.”

Tay tôi giật mình rụt lại, theo bản năng quay đầu—lập tức kinh hãi.

Yến Du đứng dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, không biết đã đứng đó nhìn từ bao giờ.

9

Khi quay đầu lại, trán tôi va vào sống mũi của Thẩm Triều, cả hai đồng loạt bật ra một tiếng rên khẽ.

Tôi vội vàng đứng dậy lùi về sau, nhưng lại trượt chân trên nền đá cẩm thạch.

Thẩm Triều kịp đỡ lấy tôi, vòng tay ôm ngang eo.

Bị anh ôm eo, cả người dựa sát vào mép bàn làm việc, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng cảnh Yến Du đánh gãy chân tôi.

Quả nhiên, tôi nghe thấy Yến Du khẽ cười, thậm chí còn vỗ tay:

“Đúng là đến không đúng lúc, làm hỏng tâm trạng vui vẻ của hai người rồi.”

Anh nhìn tôi mỉm cười: “Phu nhân Yến, xem ra, em thật sự không để lời tôi nói vào tai.”

“Thật sự là hiểu lầm thôi.”

Tôi lập tức thoát khỏi vòng tay Thẩm Triều, lúng túng giải thích: “Tôi có thể nói rõ mà.”

Vừa định bước tới phía Yến Du thì bị Thẩm Triều kéo lại, vẻ mặt thất vọng chọc nhẹ trán tôi:

“Biết là em hiền, nhưng đừng ngốc đến mức bị đánh rồi còn muốn quay lại lấy lòng.”

“Lúc nãy chẳng phải hắn vừa khiến em khóc sao? Mà giờ đã nhào tới? Em là con chó hắn nuôi à?”

…Thật ra cũng không khác mấy, nhưng lúc này không phải lúc nghĩ chuyện đó.

Ánh mắt lạnh lẽo của Yến Du rơi xuống cánh tay Thẩm Triều đang giữ chặt tôi.

Tôi cố giãy nhưng không thoát được, muốn đi cũng không được, chỉ biết dở khóc dở cười.

“Tổng giám đốc Thẩm định công khai đối đầu với nhà họ Yến sao?”

Yến Du bình thản nói: “Công ty Thẩm tổng vừa mới niêm yết, cho dù dòng tiền có vững đến đâu, đắc tội với nhà họ Yến cũng không phải lựa chọn sáng suốt.”

“Vì một người phụ nữ, mà từ bỏ cả sự nghiệp, cảm động thật đấy.”

Thẩm Triều cười nhạt: “Không cần Yến tổng phải bận tâm.”

Anh quay sang hỏi tôi: “Em có muốn ly hôn với hắn không? Nếu muốn, hôm nay đi với tôi, mọi chuyện còn lại tôi lo, em không cần phải nghĩ ngợi gì.”

Tôi sững người: “Anh…”

“Chuyện của chúng ta để sau nói tiếp, trước tiên em hãy trả lời anh—em có muốn ly hôn hay không?”

Bàn tay Thẩm Triều siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:

“Đừng sợ, nghe theo trái tim em, em muốn đi với anh… hay là tiếp tục ở lại với hắn?”

Rầm!

Cú đấm của Yến Du giáng xuống.

Thẩm Triều lảo đảo một bước, lập tức phản đòn.

Hai người lao vào nhau, đánh từng cú nặng nề, tiếng va chạm vang dội không ngừng.

Tôi sững sờ đứng nhìn, vài giây sau mới hoàn hồn chạy đi gọi người.

Khi bị bảo vệ kéo ra, cả hai người họ đều đã bị thương, trên mặt, trên người đều có vết máu.

Người ta đề nghị đưa đi bệnh viện, nhưng cả hai đều không chịu đi.

Thẩm Triều vẫn nhìn tôi chằm chằm: “Em hãy chọn đi, Nhược Nhược. Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Yến Du đứng cạnh cười lạnh, xoa xoa cổ tay, định giằng ra khỏi bảo vệ để đánh tiếp, nhưng tôi lao tới giữ chặt lấy anh.

“Đừng đánh nữa, đi bệnh viện xử lý vết thương đã.”

Tôi ôm lấy tay anh, cầu xin: “Đừng đánh nữa… em vẫn là phu nhân Yến, sẽ không đi với người khác… đi bệnh viện đi, được không?”

Yến Du khựng lại, vẻ mặt dịu xuống một chút, siết chặt lấy tay tôi, kéo tôi sải bước đi khỏi đó.

Tôi bám sát theo sau, không dám quay lại nhìn ánh mắt thất vọng tột cùng của Thẩm Triều.

10

Trên xe, Yến Du nhắm mắt, tựa đầu vào ghế sau, còn tôi co người lại nơi góc xe, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở, tài xế ngồi phía trước, không dám thở mạnh.

Trợ lý không nhìn nổi nữa, khẽ nói với tôi:

“Phu nhân, ghế sau có hộp y tế, cô giúp Yến tổng xử lý vết thương một chút đi.”

“À… được.”

Tôi dịch lại gần anh, cẩn thận nâng cánh tay anh lên xem thử, thì bị anh hất ra ngay lập tức.

Anh vẫn nhắm mắt, không nói một lời, nhưng động tác đó thể hiện rõ ràng sự chán ghét.

Tôi mím môi, thu tay về, lại dịch ra xa:

“Thôi vậy… chờ đến bệnh viện để bác sĩ xử lý sẽ chuyên nghiệp hơn.”

Từ đầu đến cuối, Yến Du không hề mở mắt, thân thể căng cứng, hơi thở dồn dập.

Rõ ràng là đang tức giận…

Trước đây, nếu gặp tình huống này, tôi sẽ chủ động xuống nước dỗ dành anh, bám lấy anh làm nũng, thậm chí có thể “phát sinh chuyện gì đó” để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

Nhưng bây giờ… tôi không muốn làm thế nữa.

Cố tình lảng tránh vấn đề giữa hai chúng tôi có ích gì chứ? Có vui vẻ thế nào, có ân ái ra sao, thì sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn là quay về nguyên điểm, chỉ khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp.

Khi bác sĩ giúp Yến Du xử lý vết thương, tôi đứng bên cạnh nhìn.

Nhìn thấy dung dịch sát trùng được đổ lên vết thương đang rỉ máu, tôi sợ đến mức phải quay mặt đi.

“Giờ đến nhìn tôi, em cũng lười sao?”

Yến Du lạnh nhạt lên tiếng:

“Thẩm Triều muốn em, em cảm thấy mình có đường lui, liền nghĩ đến chuyện ly hôn, đi tìm tình yêu đích thực, đúng không?”

“Em không có—”

“Phu nhân Yến, em đã bao giờ nghe nói chưa—trong xã hội pháp trị không thể giết người, cách tốt nhất để trả thù một người phụ nữ bạc tình, chính là dùng lợi ích để dụ cô ta rời bỏ chồng mình, sau đó lại nhẫn tâm vứt bỏ cô ta, để cô ta thân bại danh liệt, ân hận cả đời?”

“Em nghĩ mình chơi lại được Thẩm Triều à, phu nhân Yến?”

Anh nhìn tôi đầy giễu cợt:

“Mất đi danh xưng ‘phu nhân Yến’, em còn lại gì? Em còn cái gì?”

“Ba mẹ em chỉ mong gả bán em cho tôi cho xong, với cái đầu óc này, em lấy đâu ra tự tin nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi?”

Trong phòng bệnh, có rất nhiều người nghe thấy những lời sỉ nhục đó của Yến Du dành cho tôi.

Không ai dám lên tiếng, động tác của bác sĩ cũng nhanh hơn rõ rệt, trợ lý thì rón rén lùi dần về phía cửa.

Hốc mắt tôi dần ươn ướt, nước mắt muốn trào ra, nhưng tôi lại thấy khóc lúc này thật vô dụng.

Bỗng dưng thấy thật vô nghĩa… rõ ràng tôi xinh đẹp, học vấn cũng tốt, nhảy múa xuất sắc, chưa từng giết người hại ai, vậy mà tại sao lại để cuộc sống mình rơi vào tình cảnh này?

“Vậy thì ly hôn đi.”

Tôi bất ngờ mở miệng:

“Yến Du, ly hôn đi. Cho dù tôi không còn là phu nhân Yến nữa, rơi xuống đáy xã hội, trở nên không còn gì cả… như vậy cũng giúp anh hả giận, chẳng phải sao?”

11

Tôi xưa nay là kiểu người rất biết nhẫn nhịn.

Không có chí lớn, chỉ sống theo dòng chảy, chỉ cần cuộc sống còn có thể tiếp tục, tôi sẽ vui vẻ mà chấp nhận.

Vì vậy, năm đó khi ba mẹ ép tôi chia tay với Thẩm Triều bằng cả tính mạng, tôi đồng ý… cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.

Vì vậy, họ ép tôi rút khỏi đoàn nghệ thuật, còn ra lệnh cho tất cả giáo viên không được nhận tôi, tôi cũng chấp nhận… chỉ là không thể nhảy múa nữa mà thôi.

Vì vậy, nhà họ Yến cần người nối dõi, mà tôi thì sức khỏe yếu, ngày nào cũng bị ép buộc, bị mỉa mai, tôi vẫn nhịn… chỉ là ba bữa thuốc Bắc đắng đến mức nuốt không trôi thôi mà.

Nhưng nhịn mãi, tôi nhận ra—mình chẳng còn lại gì cả.

Không có công việc, không có đam mê, không còn sở thích…

Tất cả mọi người đều gọi tôi là phu nhân Yến, đến cả chính tôi… cũng sắp quên mất tên thật của mình là gì.

“Anh chỉ cần một con chó biết nghe lời mà thôi. Cái danh phu nhân Yến là ai, trông ra sao… thực chất chẳng quan trọng.”

Tôi khẽ nói: “Bây giờ tôi không muốn làm phu nhân Yến nữa. Yến Du, chúng ta ly hôn đi. Anh đi tìm một người đẹp hơn tôi, được không?”

Trong phòng bệnh, tất cả mọi người đều đã bị dọa đến bỏ chạy sạch sẽ.

Yến Du ngồi trên giường bệnh, gương mặt âm trầm, ánh mắt sắc lạnh như dao cứ nhìn chằm chằm vào tôi, toàn thân tỏa ra khí lạnh ngút trời.

“Muốn ly hôn với tôi, để cưới Thẩm Triều à?”

Anh bật cười lạnh: “Em dựa vào cái gì mà nghĩ, với thân phận bây giờ của Thẩm Triều, anh ta sẽ cưới một người đàn bà từng bị tôi chơi qua? Ai cho em cái tự tin đó?”

“Tôi không nghĩ đến chuyện cưới anh ấy, tôi chỉ…”

“Em quên tôi đã từng nói gì rồi à? Đồ của tôi, cho dù không cần nữa, bỏ đi cũng không được để người khác đụng vào. Càng không thể yên ổn rời đi.”

Anh nghiến răng, gằn từng chữ:

“Tôi chỉ chấp nhận quả phụ, không chấp nhận ly hôn. Nhớ kỹ lời đó cho tôi!”

…Nói đến mức này, cũng không cần tiếp tục nữa rồi.

Tôi nhìn đôi mắt rực lửa vì giận dữ của anh, mím môi, nghiêng người quay lưng lại, ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, buông tâm trí trống rỗng.

Tôi không nghĩ Yến Du lại tức giận đến như vậy.

Có thể anh cảm thấy bị xúc phạm, cảm thấy quyền lực của mình bị thách thức, cảm thấy bản thân bị đội mũ xanh, quá mất mặt…

Tôi từng nghĩ anh sẽ lập tức ném ra đơn ly hôn, bắt tôi ký, rồi sau đó ngấm ngầm giở trò, đảm bảo tôi sau khi rời khỏi anh sẽ sống không bằng chết.

Nhưng… tại sao anh lại không muốn ly hôn?

Cho đến lúc về nhà, Yến Du vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, không nói với tôi một lời nào.

Ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, tôi tắm xong liền mệt mỏi thiếp đi.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức trong cơn mơ màng, mở mắt ra liền thấy đầu Yến Du đang vùi dưới thân tôi, đang liếm láp.

“Anh—”

Anh đưa tay bịt miệng tôi lại, giọng rên rỉ, tôi không phát ra được tiếng.

Rất lâu sau đó, tôi bị anh ép nằm úp xuống giường, khóe mắt ngấn đầy nước.

“Ly hôn với tôi rồi, em cũng không cưới được Thẩm Triều đâu. Tên khốn đó chỉ đang lừa em thôi, là để trả thù, hắn từ lâu đã không còn thích em nữa rồi, em đừng tin hắn.”

Anh ghé sát tai tôi, nhẹ nhàng nói:

“Em muốn nhảy múa đúng không? Anh đầu tư một chương trình riêng cho em nhảy nhé? Đừng giận anh nữa, chuyện ly hôn không phải trò đùa.”

“Chuyện lần này anh xem như em còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh không tính toán nữa. Ngày mai… chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, được không?”

Tôi nức nở, đầu óc mơ hồ, chẳng nghe rõ gì cả.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của tôi.

12

Thì ra làm ầm lên thật sự có tác dụng.

Tay ôm tập hồ sơ chương trình truyền hình mà trợ lý vừa đưa, tôi nghĩ:

“Vậy trước đây tôi nhẫn nhịn, cam chịu là vì cái quái gì chứ?”

Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi phải ngoan ngoãn, biết điều với chồng, không được cãi lại.

Nhưng đến khi thực hành rồi, tôi chỉ toàn nhận về uất ức.

Vú nuôi bưng tới chén thuốc tôi phải uống mỗi sáng.

Tôi liếc nhìn chén thuốc đen sì ấy, lập tức lắc đầu như trống bỏi:

“Tôi không uống, mang đi đi.”

“Phu nhân, đây là lệnh của lão phu nhân…”

“Tôi đã nói là không uống! Nhà họ Yến muốn có con thì bảo Yến Du đi tìm người khác mà sinh!”

Bà vú sững người, có vẻ không ngờ một người lúc nào cũng dễ bảo như tôi lại nổi giận, do dự một lúc rồi cũng bưng thuốc rời đi.

Nhìn bóng lưng của bà, tôi chợt nhớ đến một thành ngữ: “Bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh”.

Những người ở đây, ai cũng như vậy cả.

Tôi ngáp dài, đặt bản kế hoạch qua một bên, loạng choạng đi lên phòng ngủ để ngủ tiếp.

“Phu nhân!”

Trợ lý vội gọi tôi, dè dặt hỏi:

“Chương trình Yến tổng sắp xếp cho cô đều là cấu hình cao cấp nhất, còn mời cả nghệ sĩ mà cô yêu thích nhất, cô thấy… có hài lòng không ạ?”

Tôi gật đầu.

Anh ta nuốt nước bọt, chần chừ nói:

“Vậy cô có thể… gọi cho Yến tổng một cuộc không? Anh ấy đang họp ở công ty, tâm trạng rất tệ, cứ quát mắng liên tục… nếu cô gọi, chắc chắn anh ấy sẽ vui hơn rất nhiều.”

“Vậy cứ để anh ta tức đi.”

Tôi còn đang muốn ly hôn đây, lại còn quan tâm anh ta vui hay không à?

Hơn nữa:

“Lúc tôi không vui, sao không thấy anh giục anh ta gọi điện dỗ tôi? Hai tiêu chuẩn rõ ràng vậy luôn à?”

Nụ cười giả tạo của trợ lý lập tức đông cứng.

Tôi chẳng buồn để ý, tự mình lên tầng.

Chuyện tôi muốn tham gia show truyền hình chỉ mới lộ chút tin tức, mấy lão già trong nhà họ Yến đã biết ngay, còn biết cả chuyện tôi không uống thuốc nữa, liền hùng hổ kéo theo mẹ tôi đến tận cửa.

“Tham gia cái gì mà show? Nhà họ Yến thiếu tiền chắc? Ra mặt lộ diện thế kia chẳng khác nào bôi tro trát trấu, đúng là nực cười!”

“Vào cửa ba năm chưa có mống con, Yến Du còn chưa đòi ly hôn là nhà họ Yến đã quá nhân từ! Cô còn không biết điều mà điều dưỡng sức khỏe? Muốn tuyệt hậu à?”

“Không được tham gia show gì hết! Đi khám lại ngay! Nếu không được thì làm thụ tinh! Năm nay nhất định phải mang thai! Không thì cuốn xéo cho tôi!”

Tôi vừa mới chợp mắt một chút đã bị đánh thức bởi tiếng gào thét, vốn đã chẳng có tâm trạng gì, giờ nhìn đám người tự xưng là trưởng bối kia mà thấy vừa phiền vừa buồn cười.

Mẹ tôi thì cúi đầu khúm núm xin lỗi:

“Nó không tham gia đâu, thụ tinh cũng được, đều là hiểu lầm thôi, thông gia đừng giận.”

Bà quay đầu, kéo tay áo tôi, lo lắng dặn:

“Nhược Nhược, mau nói gì đi! Đừng làm mấy bác giận.”

Mẹ tôi xuất thân nông thôn, lấy được cha tôi coi như trèo cao, cả đời sống trong ấm ức, luôn dạy tôi phải biết nhịn.

Nhưng sự thật cho thấy—chịu nhịn chỉ khiến người khác càng được đà lấn tới, không bao giờ biết đủ.

Tôi tựa vào ghế sofa, nhìn đám người ồn ào kia, cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa muốn cười:

“Tôi sẽ không làm thụ tinh, càng sẽ không mang thai. Cả đời này tôi cũng không sinh con.”

“Nếu các người không ưa tôi thì đi tìm Yến Du mà bảo anh ta ly hôn với tôi. Tôi còn cầu còn không được đấy.”

Không khí nhất thời đông cứng.

Không ai ngờ một người luôn nhún nhường như tôi lại dám phản kháng.

“Cô, cô—”

Bà cô lớn tuổi nhất trong nhà họ Yến đập bàn đứng dậy, chỉ vào tôi mắng:

“Đừng có mà không biết điều! Với xuất thân của cô mà gả vào nhà họ Yến đã là tích đức ba đời! Cô còn dám nói không sinh con… cô—”

“Nếu không ưa tôi, thì cứ bảo Yến Du ly hôn đi! Ngoài cái đó ra, các người còn biết làm gì nữa? Một lũ vô dụng!”

Tôi thật sự mặc kệ hết rồi, rút điện thoại ra, tìm số Yến Du, bấm gọi rồi mở loa ngoài.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

“Alo?”

Giọng trầm thấp của Yến Du vừa vang lên, cả phòng lập tức im phăng phắc.

Bà cô vừa la lối dữ nhất cũng chẳng biết từ khi nào đã ngồi xuống, trừng mắt nhìn tôi mà cổ họng nghẹn lại, không dám thốt nửa lời.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy từng người từng người đều rụt cổ như chim cút, rốt cuộc không nhịn được nữa, phá lên cười.

“Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi à? Chỉ giỏi chèn ép tôi à?”

“Sao không ai chửi anh ta là con gà trống không biết đẻ trứng đi?”

“Con cái là mỗi mình tôi đẻ được chắc? Mấy năm nay sao không ai khuyên anh ta đi khám thử xem có bị bệnh không?”

“Tôi chỉ tham gia show thôi mà? Tham gia thì sao? Tôi không chỉ muốn show đâu, đóng phim, nhảy múa, show thực tế, tôi sẽ chơi hết!”

“Nếu có bản lĩnh thì bảo Yến Du ly hôn đi! Còn nếu không có gan, thì cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Tiếng “cút” kia vừa dứt, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Bên kia điện thoại, Yến Du không nói gì, thậm chí cả hơi thở cũng cố gắng đè nén, giọng trầm nhẹ:

“Ai chọc giận em vậy?”

“Tự xem camera đi, hỏi cái gì mà hỏi?”

Tôi mất kiên nhẫn cúp máy.

Mẹ tôi ngồi bên mặt trắng bệch, đến ngồi cũng không vững, nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay bà, an ủi:

“Mẹ, không sao đâu—”

Lời còn chưa dứt, bà đột nhiên vung tay tát tôi một cái.

Đầu tôi đập vào bàn trà, trán bật máu.

Đầu ong ong, mắt mờ đi, tôi không dám tin quay sang nhìn bà:

“Mẹ—”

“Ai cho mày dám nói với Yến tổng như thế? Ai cho phép mày hỗn với trưởng bối như thế?”

Bà run rẩy chỉ tay vào tôi ra lệnh:

“Xin lỗi trưởng bối! Gọi điện xin lỗi Yến tổng! Ngay lập tức! Nghe rõ chưa!”

Bà cô lúc nãy như tìm lại được chỗ dựa, giả vờ hào phóng nói:

“Cũng đúng, chúng tôi lớn tuổi rồi, không chấp vặt với người trẻ. Cô chỉ cần xin lỗi, chuyện này coi như xong.”

Tôi chẳng thèm để ý bà ta, chỉ đờ đẫn nhìn mẹ mình.

Tôi từng nghĩ bà yêu tôi.

Dù bà từng lấy cái chết ép tôi chia tay Thẩm Triều, dù bà ép tôi từ bỏ đoàn múa, dù bà luôn lải nhải bên tai tôi rằng phải lấy lòng Yến Du để giúp đỡ cho em trai…

Nhưng giây phút này, bà không nhìn thấy vết máu trên trán tôi, không thấy tôi bị sỉ nhục thế nào, không nghe thấy những lời cay độc họ dành cho tôi.

Bà chỉ trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi là kẻ thù giết cha cướp mẹ.

Bà đang hận tôi.

Vì sao?

Vì nếu tôi ly hôn, nhà họ Yến sẽ không giúp đỡ chồng bà và con trai bà nữa?

Tôi đột nhiên bật cười, vịn bàn trà đứng dậy, quay sang nói với cô giúp việc đang run rẩy:

“Gọi bảo vệ, đuổi hết bọn họ ra ngoài.”

“Phu nhân…”

“ĐUỔI RA NGOÀI! Không nghe thấy à?!”

Tôi phát điên lật tung bàn trà lên.

13

Khi Yến Du trở về, tôi đang nhốt mình trong phòng ngủ.

Không làm gì cả, không khóc, cũng không nghịch điện thoại, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ, để mặc vết máu trên trán khô lại.

Yến Du dùng chìa khóa mở cửa, bác sĩ theo sát phía sau bước vào, lóng ngóng xử lý vết thương cho tôi.

Anh ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

“Anh sẽ thay em đòi lại công bằng.”

“Anh cũng chẳng khác gì bọn họ, chẳng ai tốt đẹp gì.”

Vết thương trên trán đau nhức, khi bôi cồn i-ốt lên rát đến mức tôi run rẩy cả người.

Nước mắt trào ra, tôi thút thít lao vào lòng anh, ôm chặt lấy vai anh, vừa đấm vừa khóc:

“Đồ khốn! Tôi ghét anh! Hức hức… đồ khốn…”

Anh không nói một lời, lặng lẽ để tôi trút giận.

Tôi cũng chẳng biết mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy đến lúc mệt lả, mắt sưng đau nhức.

Nhìn áo sơ mi của Yến Du bị tôi làm ướt đẫm, cùng vết thương chưa lành hẳn trên người anh, tôi ngại ngùng thu tay lại:

“Xin lỗi…”

Tuy anh cũng chẳng phải người tử tế gì, nhưng đánh người thì vẫn là sai.

Tôi lúng túng định gọi bác sĩ vào băng bó lại cho anh.

“Không cần.”

Anh giữ lấy tay tôi:

“Em còn buồn không?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, chính bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.

“Không sao.”

Anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Em nghỉ ngơi đi.”

——

Hôm sau, điện thoại tôi nhận được vô số cuộc gọi.

Là mấy “trưởng bối” kia, là ba mẹ tôi, thậm chí cả cậu em trai vẫn đang học đại học.

Họ nói Yến Du đã xử lý toàn bộ, cách chức chồng và con trai của họ khỏi công ty, còn định truy cứu trách nhiệm về tổn thất trước đó.

Họ gào khóc xin lỗi tôi, nhận sai, thậm chí nói sẽ quỳ lạy cũng được, chỉ cần tôi chịu giúp họ cầu xin Yến Du nương tay.

Mẹ tôi ban đầu còn mắng tôi, thấy vô dụng rồi lại quay sang gào khóc, nói đã nuôi tôi uổng công, nói tôi bất hiếu, đe dọa sẽ đưa chuyện này lên mạng cho cả thiên hạ thấy bộ mặt vong ơn bội nghĩa của tôi.

Tôi nhìn đống tin nhắn ấy, trong lòng ngổn ngang.

Thật ra tôi không nghĩ Yến Du sẽ đứng về phía tôi mà xử lý họ.

Chuyện họ đối xử với tôi như thế nào, anh luôn biết rõ. Nếu không phải tôi làm lớn chuyện, anh có lẽ vẫn cho rằng họ chẳng có gì sai.

Dù sao thì, lúc tôi muốn nhảy múa, anh cũng chẳng hề do dự mà cho dừng cả chương trình truyền hình.

Người nhà họ Yến quen sống cao cao tại thượng, tự nhiên xem tôi như vật nuôi, chẳng có lấy một chút tôn trọng.

Tôi vẫn muốn ly hôn…

Tôi muốn quay lại quá khứ—có giáo viên yêu quý tôi, có người thật lòng thương tôi, có một sân khấu cho tôi thỏa sức nhảy múa.

Muốn được người ta gọi bằng chính tên tôi, chứ không phải “phu nhân Yến”.

Nhưng quá khứ thì đã là quá khứ rồi.

Hình như từ cái ngày tôi rời khỏi đoàn múa, từ bỏ đam mê để làm một người vợ ngoan hiền ba năm trước, cuộc đời tôi đã rẽ sang một ngã rẽ hoàn toàn khác.

Trong lòng trĩu nặng, tôi bảo tài xế đưa mình vào trung tâm thành phố.

Mua một cốc trà sữa, rồi cứ thế lang thang không mục đích.

Tôi bước vào một cửa hàng túi xách cao cấp, đứng trước quầy ngắm nghía, nhưng mãi chẳng có nhân viên nào đến tiếp.

Qua lớp kính của quầy, tôi mới chậm chạp nhận ra hình ảnh phản chiếu của bản thân lúc này.

Trên đầu quấn băng gạc, quầng thâm rõ như gấu trúc, tóc buộc qua loa, quần áo thì rộng thùng thình, chân đi đôi dép tổ ong—trông y như một bà vợ bị bạo hành bị đuổi ra khỏi nhà.

Thảm hại thật…

Khóe mắt tôi chợt cay xè, chẳng còn tâm trạng mua sắm gì nữa, quay người định rời đi.

Nhưng qua lớp kính, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

14

Thẩm Triều.

Anh ta mặc vest chỉnh tề, cà vạt thắt ngay ngắn, sau lưng là một đám người nối đuôi theo, cúi đầu khúm núm báo cáo, trông như một lãnh đạo đang thị sát.

Tôi lập tức cúi gằm mặt, không muốn để anh ta thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này.

Nhưng cũng bị anh ta thấy rồi.

Sắc mặt trầm lặng, sau đó sải bước tiến lại gần:

“Sao lại để mình thành ra thế này chứ?”

Anh ta hỏi tôi:

“Hắn ta đối xử với em không tốt sao… Hắn ta đánh em à?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Anh có vẻ không tin, kéo tay tôi, kéo thẳng ra khỏi cửa hàng đến một căn phòng làm việc.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Anh cau mày nhìn tôi:

“Sao em lại để bản thân mình thành ra thế này?”

“Không có gì… chỉ là tôi cãi nhau với người nhà họ Yến, thấy hơi buồn một chút thôi.”

Tôi cười gượng:

“Tôi thấy mình thật thất bại… không công việc, không mục tiêu, đến cả ba mẹ cũng chỉ mong bán tôi cho nhà họ Yến… Tôi thật sự rất hối hận, Thẩm Triều.”

Những lời còn lại, tôi không nói nữa.

Anh ta cũng không hỏi tiếp, rốt cuộc là tôi hối hận vì điều gì.

Hối hận vì gả cho Yến Du, rồi ruồng bỏ anh?

Hay hối hận vì mang danh phu nhân Yến mà đánh mất sự nghiệp?

Hay cả hai?

Có lẽ… chính tôi cũng không phân rõ nổi.

“Em nói với anh mấy điều đó để làm gì? Muốn anh cứu em ra khỏi vũng bùn này à?”

Thẩm Triều cười lạnh:

“Lần trước anh đã nói rồi, chỉ cần em chịu đi với anh, mọi chuyện anh sẽ lo, em chẳng cần phải bận tâm điều gì. Vậy mà cuối cùng em vẫn chọn theo hắn ta.”

“Bây giờ lại thế này, rốt cuộc em muốn gì? Trong mắt em, anh là cái gì? Một con chó trung thành lúc gọi thì đến, đuổi thì đi à?”

“Tôi không nghĩ như vậy.”

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Chỉ là tôi quá buồn… chẳng biết còn có thể nói với ai.”

“Chính là vì em nghĩ vậy!”

“Tôi luôn cho rằng, chỉ cần tôi quay đầu, anh vẫn sẽ đứng yên ở đó đợi tôi. Cho nên tôi mới mặc sức tiêu hao tấm chân tình của anh.”

“Không phải… Tôi biết anh hận tôi.”

“Hận thôi à?”

Anh ấy bỗng siết lấy vai tôi:

“Tại sao em không chịu thừa nhận, anh vẫn còn yêu em?”

“Bởi vì em vừa không nỡ từ bỏ danh phận phu nhân Yến, lại vừa không muốn cắt đứt hoàn toàn với anh, sợ mất luôn con chó trung thành này, đúng không?”

“Phu nhân Yến, trong mắt em, anh thật sự giống một thằng ngốc lắm sao?”

Thẩm Triều tiến sát lại, gần đến mức hai đầu mũi gần như chạm nhau.

Cứ như thế nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đó tràn ngập mỉa mai, tức giận, không cam lòng, oán hận… và cả tủi thân.

Anh ta rất yêu tôi, điều đó tôi biết.

Thời đại học, một người mắc bệnh sạch sẽ như anh ta lại sẵn lòng giặt vớ cho tôi, cho tôi ăn bánh bao trên giường anh, thậm chí còn tự tay chất đầy tủ toàn đồ ăn vặt chỉ để tôi vui.

Anh ta thật sự rất yêu tôi.

Và tôi, cũng từng yêu anh rất nhiều…

Nhưng giờ đây—”Xin lỗi…”

Tôi lắc đầu liên tục.

Đã ba năm trôi qua từ cái ngày tôi ngu ngốc chọn chia tay.

Dù giờ anh thành công rực rỡ, còn tôi sống không hạnh phúc và đầy ân hận… thì có ích gì chứ?

Tôi đã kết hôn, đã phản bội lại anh ta, đó là sự thật.

Dù anh ta không để tâm, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào để quay lại bên anh ta nữa.

“Xin lỗi… Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Cứ xem như tôi thật sự đã chết rồi, hãy quên tôi đi.”

Tôi vùng mạnh ra khỏi người anh ta, vội vàng quay người rời đi—nhưng vừa xoay người lại thì khựng lại.

Tôi nhìn thấy Yến Du đang tựa vào khung cửa, vẻ mặt rất bình tĩnh, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

15

Tôi suýt nữa thì trượt chân ngã xuống sàn.

Cảnh tượng này chẳng khác gì bị bắt gian tại trận, đến cả lời giải thích cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi chống tay lên bàn để đứng vững, chỉ mong có thể lập tức bốc hơi khỏi nơi này.

“Phu nhân Yến thật bản lĩnh.”

Yến Du mỉm cười, vỗ tay vài cái:

“Đã ba năm trôi qua mà Tổng giám đốc Thẩm vẫn không quên được em.”

“Không… không phải như vậy…”

“Nếu là đúng như vậy thì sao!”

Tôi vội vàng định mở miệng giải thích, nhưng bị Thẩm Triều cắt ngang:

“Nhược Nhược sống với anh không hạnh phúc, muốn rời khỏi anh, cũng là điều hoàn toàn chính đáng.”

“Anh có thể giam giữ thể xác cô ấy, nhưng liệu có giam giữ được trái tim không?”

“Vậy cũng tốt hơn anh, chẳng có được gì, chỉ biết đứng đây giận dữ như thằng hề bất lực.”

Yến Du cười lạnh, đưa tay ra với tôi:

“Lại đây.”

“Đừng đi.”

Thẩm Triều nắm chặt tay tôi:

“Ly hôn đi, em sống với hắn cũng không hạnh phúc mà… ly hôn đi, Nhược Nhược, cũng chỉ là vì chính em.”

Giọng anh mang theo chút sự van xin.

Tôi chần chừ một lúc, vừa định mở miệng, thì nghe thấy giọng nói như băng lạnh của Yến Du:

“Em mà dám đồng ý, ngày mai nhà họ Thẩm sẽ biến mất khỏi giới kinh thành.”

“Khẩu khí lớn thật đấy, hy vọng anh có bản lĩnh làm được.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, như thể chỉ cần thêm một câu nữa là có thể lao vào đánh nhau ngay.

Tôi nhức đầu rút tay mình lại.

Rút lui hai bước về hướng khác, giữ khoảng cách với cả hai người.

Tôi muốn ly hôn với Yến Du, nhưng tuyệt đối không phải vì Thẩm Triều.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ kéo anh ta vào chuyện này.

“Anh có thể ra ngoài chờ tôi một lát không?”

Tôi nhìn Thẩm Triều:

“Tôi có vài lời muốn nói riêng với anh ấy. Nói xong, tôi sẽ ra tìm anh. Có được không?”

Anh ta nhíu mày nhìn tôi, thấy vẻ mặt khẩn cầu của tôi, cuối cùng không nói gì nữa.

“Anh đợi bên ngoài.”

Anh sải bước rời khỏi phòng.

16

Tôi kéo một chiếc ghế lại, dùng tay áo lau qua lớp bụi tưởng tượng trên mặt ghế, ra hiệu cho Yến Du ngồi xuống.

Đợi anh ngồi ổn định, tôi mới ngồi xuống phía đối diện, hít sâu một hơi:

“Tôi muốn ly hôn.”

Anh bật cười khinh khỉnh, lập tức đứng dậy định bỏ đi.

Tôi vội kéo vạt áo anh lại:

“Chúng ta thật sự không hợp nhau… Mấy ngày nay anh cũng mệt vì phải đối phó với các trưởng bối đó thôi, ly hôn với tôi rồi, anh cũng sẽ nhẹ nhõm hơn chút, không phải sao?”

“Nghe thì hay, chẳng qua chỉ là muốn quay lại với tình cũ, bỏ tôi để chung sống với hắn.”

Anh quay người lại, bóp hai má tôi thành mặt cá tròn trĩnh đến mức tầm nhìn bị méo mó:

“Phu nhân Yến, trong mắt em, tôi là loại người dễ dãi lắm sao?”

“Nếu còn dám nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’, tôi sẽ giết hắn. Nghe rõ chưa?”

“Chuyện này không liên quan gì đến anh ta… Tôi chỉ là không muốn làm phu nhân Yến nữa.”

Tôi lắc đầu thật mạnh:

“Làm phu nhân Yến phải đoan trang, hiền thục, rộng lượng, tao nhã… Tôi học ba năm rồi vẫn không học nổi, ngược lại càng ngày càng đánh mất chính mình.”

“Những gì anh muốn ở một người vợ, tôi không làm được. Còn những điều tôi muốn, anh lại không cho phép… Vậy thì tại sao không buông tha cho nhau, phải hành hạ nhau mãi thế này làm gì?”

“Nhịn được ngần ấy năm, tại sao vừa gặp Thẩm Triều lại không nhịn được nữa?”

Anh hừ nhẹ một tiếng, giọng đầy châm chọc.

“Nói thẳng ra là em có chỗ dựa khác rồi, mới dám trắng trợn khiêu khích tôi như vậy.”

Sao anh cứ không chịu hiểu lời người khác nói vậy chứ?

Tôi bắt đầu cuống, nghiêm túc giải thích:

“Tôi đã nói là không liên quan đến anh ta.”

Yến Du đột ngột cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Không, phải nói là cắn mới đúng.

Giống như sói hoang xé xác con mồi, đầy hung bạo và rướm máu, hương máu tanh nồng nặc giữa răng môi.

“Phu nhân Yến, tôi nhắc lại một lần nữa: tôi không có ‘ly hôn’, chỉ có ‘quả phụ’.”

“Nếu em còn dám thử thách giới hạn của tôi, tôi sẽ cho em thấy đàn ông vì phụ nữ có thể làm tới mức nào.”

Môi tôi đau rát, rỉ máu, trong lòng cũng uất nghẹn đến khó chịu.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta, tôi vung tay, bốp một cái tát vang dội.

Yến Du sững sờ.

Anh đưa tay lên ôm má, gương mặt lúc nào cũng bình tĩnh nay hiện lên chút mơ hồ, không tin được nhìn tôi:

“Em dám đánh tôi?”

Tôi sờ mũi, không nói gì.

Tuy đánh người là sai, nhưng anh cưỡng hôn tôi cũng không đúng… hơn nữa tôi đã muốn tát anh từ lâu rồi. Thật sảng khoái.

“Tôi đánh rồi đấy, thì sao?”

Tôi chẳng buồn giữ thể diện nữa, dứt khoát nói:

“Ai bảo anh hôn tôi mà không hỏi ý kiến?”

Anh nhìn tôi với gương mặt u ám, nghiến răng ken két.

Tôi lùi về sau hai bước, cười gượng, rồi cố đưa cuộc trò chuyện trở về trọng tâm:

“Tại sao anh lại không muốn ly hôn?”

“Tôi không cần cổ phần, cũng chẳng cần công ty, chỉ xin một ít tiền sinh sống thôi, đối với anh chẳng đáng là bao nhiêu cả.”

“Ly hôn rồi, anh có thể cưới một người vợ xinh đẹp, thông minh hơn, khỏi phải mỗi ngày phải mắng tôi ngu, dọn đống lộn xộn của tôi… chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao?”

Tôi thật lòng khuyên nhủ.

Anh nhìn tôi như thể cạn lời, nặng tay gõ một cái lên trán tôi.

Quay người đi ra ngoài, tức đến mức chẳng buồn nói một câu.

Tôi sững lại hai giây, rồi vội vàng đuổi theo.

Vừa ra ngoài đã thấy anh lại đang lao vào đánh nhau với Thẩm Triều.

Từng cú đấm mạnh mẽ vang lên, như thể có mối thù sâu nặng không thể hóa giải.

Cái gì mà phong độ, gì mà quý ông, giờ kéo tóc nhau đập đầu xuống đất, đánh nhau đến nỗi tôi đứng xem cũng toát mồ hôi lạnh.

“Đừng đánh nữa…”

Văn phòng kín mít, ngoài hành lang cũng chẳng có ai.

Tôi vội chạy đi gọi người, lúc dẫn bảo vệ quay lại thì cả hai đã ngừng đánh, đang đứng chỉnh tay áo, lạnh lùng đối mặt.

“Từ hôm nay, toàn bộ công ty thuộc tập đoàn Yến thị sẽ cắt đứt mọi hợp tác với cậu.”

Yến Du đứng thẳng, cao giọng:

“Chúc Tổng giám đốc Thẩm may mắn, có thể sống tới ngày mai.”

“Vậy tôi cũng chúc Yến thị dưới tay Yến tổng sẽ luôn hưng thịnh.”

Thẩm Triều cười nhạt:

“Đừng đến lúc lỗ sạch rồi lại quay sang nhờ vả tôi.”

“Lo cho mình đi.”

Yến Du nói xong, kéo tay tôi rời đi.

Thẩm Triều lập tức giữ chặt tay còn lại của tôi.

“Nhược Nhược, em muốn đi với hắn ta sao?”

Giọng anh dịu lại:

“Anh vẫn nói câu đó, nếu em muốn rời xa hắn, anh sẽ giúp em.”

Yến Du quay đầu lại, trừng mắt giận dữ:

“Em dám đi theo hắn ta thử xem!”

Tôi chỉ có một thân một mình, nhưng lại bị kéo về hai phía, đầu óc ong ong, bị cả hai làm cho phát điên.

“Tôi… tôi không đi với ai hết!”

Tôi rút tay khỏi cả hai bên, lùi hẳn về sau mấy bước, giận dữ hét lên:

“Cả hai người các anh đi bệnh viện ngay cho tôi! Cứ mở miệng ra là đánh nhau, còn ra thể thống gì nữa? Có giống con nít không chứ?”

“Nhược Nhược…”

Thẩm Triều trông như bị mắng đến đau lòng, yếu ớt nói:

“Anh bị đánh đau quá, em có thể đi bệnh viện với anh được không?”

“Lần trước em đi với hắn rồi, vết thương của anh bị nhiễm trùng, đau suốt mấy ngày… đau lắm, em đi với anh một lát thôi, được không?”

Nhìn vết thương tím bầm chi chít trên cánh tay anh, rõ ràng là nặng hơn Yến Du rất nhiều.

Tôi mím môi:

“Vậy… đi bệnh viện trước đã, còn tôi với anh—”

“Nếu em dám đi với hắn, bỏ tôi lại đây một mình.”

Yến Du lạnh lùng ngắt lời:

“Tôi đảm bảo, hắn tuyệt đối không sống nổi đến ngày mai.”

Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, không nhịn nổi nữa—

Bốp!

“Tôi hỏi anh, ngoài đe dọa người khác, anh còn biết làm gì nữa không?”

Tôi gào lên:

“Tôi ghét nhất cái kiểu hở tí là uy hiếp người khác của anh. Lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng để người ta đoán tâm ý, nghĩ mình là hoàng đế chắc? Cả thế giới phải xoay quanh anh sao?”

“Anh có hiểu tôi cũng là người không? Tôi không phải thú nuôi của anh! Anh không thể kiểm soát được tôi! Thế giới này cũng không chỉ có một mình anh làm chủ!”

Tôi đỡ Thẩm Triều dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên vết thương của anh:

“Anh ấy bị thương vì tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy.”

Tôi dịu giọng nói:

“Về đi, chuẩn bị giấy tờ ly hôn đi.”

“Nếu sự tồn tại của tôi khiến anh khó chịu đến thế, động một tí là muốn hủy diệt tất cả… vậy thì chia tay đi. Chia tay, tốt cho cả hai.”

Nói xong, tôi đỡ Thẩm Triều rời đi.

Đôi mắt Yến Du đỏ ngầu, như bị tôi làm cho choáng váng, hơi thở gấp gáp, đầy bất ổn.

Cánh tay anh vô thức đưa lên định kéo tôi lại, nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm tới, lại khựng lại giữa không trung, giống như bị đánh trúng một đòn nặng, rũ xuống đầy mệt mỏi.

“Rõ ràng anh mới là chồng em mà…”

Anh thì thào:

“Em vì một tên đàn ông tâm cơ như vậy, muốn hủy hoại gia đình của chúng ta sao?”

Bước chân tôi khựng lại.

Nhưng cũng chỉ trong một giây.

Tôi vẫn tiếp tục đỡ Thẩm Triều, đi ra ngoài.

17

Lên xe rồi, Thẩm Triều vẫn tựa yếu ớt vào vai tôi, hơi thở nhẹ như gió thoảng.

Tôi mím môi, cảm thấy vẫn nên nói rõ một chút:

“Tôi muốn ly hôn với anh ta, không phải là vì anh.”

“Tôi biết.”

Anh bật cười khe khẽ, đầu còn cọ nhẹ lên vai tôi:

“Em là người sống biết chấp nhận, nếu không thật sự chịu đựng hết nổi, em sẽ không chọn việc phiền toái như ly hôn.”

Anh biết là được rồi.

Trong lòng tôi thấy bình ổn hơn một chút, nhìn vết bầm tím lớn trên cánh tay trắng trẻo của anh, tôi dè dặt hỏi:

“Vết thương của anh nghiêm trọng không? Có bị chấn thương xương không?”

“Thật ra mấy ngày nay, tôi vẫn đang âm thầm điều tra về cuộc sống của em ở nhà họ Yến.”

Anh nhẹ nhàng nói:

“Tôi muốn biết em sống có hạnh phúc không… nhưng lại không hy vọng em quá hạnh phúc… bởi nếu hôn nhân của em viên mãn, thì tôi còn cơ hội gì nữa chứ?”

“Họ nói em sống không tốt… khoảnh khắc đó, tôi vừa đau lòng vừa thấy vui… thứ tôi mong muốn, chẳng qua chỉ là một cơ hội thế này.”

Anh thẳng người dậy, tỏ ra bất cần, nắm tay tôi rồi ấn lên vết thương:

“Nhược Nhược, em cứ mắng tôi, hay đánh tôi cũng được, làm gì tôi cũng được, tôi chỉ cần em nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của tôi.”

“Tôi không muốn chỉ là công cụ để em giận chồng rồi mang ra trút giận… Nhược Nhược, hãy yêu tôi một lần nữa, có được không?”

Anh nắm tay tôi, áp lên môi, hôn một cách thành kính.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi nhớ về ba năm trước, khi tôi và anh đang yêu nhau cuồng nhiệt nhất.

Trên bãi cỏ xanh rì, anh cũng đã từng hôn lòng bàn tay tôi như vậy, nói rằng anh rất thích tôi, rất muốn lấy tôi làm vợ, muốn cùng tôi sống suốt một đời.

Tôi bỗng bừng tỉnh.

Không, không thể như vậy được.

Yêu đương và hôn nhân không giống nhau.

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full


Bình luận