#GSNH 689 Cưới Rồi Mới Biết Chồng Tôi Là Bệnh Kiều
Chương 4
“Cảm ơn chồng yêu!”
Tôi không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế, càng không ngờ Yến Du lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Ngày hôm sau, tôi hào hứng dẫn theo trợ lý đến tòa nhà công ty của bạn thân, luật sư kiểm tra kỹ lưỡng từng điều khoản trong hợp đồng.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, tôi chuẩn bị ký tên, thì bạn thân bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Sắc mặt cô ấy khó coi, thông báo với tôi: chương trình khiêu vũ đã bị hủy.
“Nghe nói là có người ở cấp cao phản đối, trực tiếp ra lệnh dừng toàn bộ kế hoạch.”
Tôi sững người ngồi tại chỗ: “Cấp cao… là người nhà họ Yến sao?”
“Không chắc đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Bạn thân an ủi: “Nhược Nhược, đừng buồn nữa, sau này còn nhiều cơ hội khác.”
Bên cạnh, trợ lý và luật sư đều tỏ ra không chút bất ngờ, đứng dậy cung kính hỏi tôi:
“Phu nhân, bây giờ cô muốn về nhà hay đi mua sắm? Yến tổng đã dặn, nếu cô muốn đi dạo thì có thể nán lại—”
“Các người đều biết đúng không?”
Tôi bất ngờ nói: “Tất cả các người đều biết, Yến Du căn bản sẽ không cho tôi tham gia chương trình, nên cùng nhau diễn trò để lừa tôi, đúng không?”
“Phu nhân…”
“Các người đúng là biết hết!”
Tôi đập vỡ tách trà trên bàn, vừa khóc vừa mắng: “Tất cả các người đều xem tôi là con ngốc mà chơi đùa! Đồ khốn!”
Nước mắt tôi tuôn như mưa.
Tôi chẳng có khát vọng cao xa gì, cũng chẳng có tham vọng to lớn.
Tôi chỉ muốn tìm chút gì đó cho cuộc sống nhàm chán của mình, chỉ muốn có một sân khấu để được nhảy múa.
Vậy mà… tại sao đến ước nguyện nhỏ nhoi ấy cũng không ai cho tôi thực hiện?
Đồ khốn!
Tôi phát điên định lật cả bàn lên, thì cổ tay bất ngờ bị ai đó nắm chặt.
“Chuyện gì thế này? Khóc thành ra như vậy, chồng cô không quan tâm sao?”
Là Thẩm Triều.
7
Tôi bị anh kéo một cái, chân đứng không vững, loạng choạng nhào vào lòng anh.
Nước mắt nước mũi dính đầy lên bộ vest của anh, khiến anh lúng túng không biết làm sao, vỗ vỗ lưng tôi, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, động tác khựng lại.
“Phu nhân, như vậy không ổn đâu.”
Trợ lý cuống lên, định bước tới kéo tôi ra.
Tôi cố chấp vùi mặt vào ngực Thẩm Triều, không ngẩng đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Anh đuổi hết bọn họ đi được không? Tôi không muốn nhìn thấy họ.”
Thân người Thẩm Triều hơi cứng lại, không nói gì.
Một lúc sau, cảm giác xung quanh yên tĩnh hẳn, tôi mới chầm chậm ngẩng đầu lên.
Tay vẫn đang ôm eo anh, cơ thể dính sát vào nhau, bụng dưới gần như chạm vào…
“Em thấy tư thế này thích hợp thật sao?”
“Xin lỗi.”
Tôi ngượng ngùng buông tay: “Tôi hối hận vì đã lấy anh ta.”
“Rồi sao nữa?”
Không có “rồi sao nữa”.
Tôi lặng lẽ lùi lại hai bước, hít hít mũi, cúi đầu thật thấp.
Vừa rồi cảm xúc quá trào dâng, mới hành động không suy nghĩ mà ôm lấy anh, giờ bình tĩnh lại… tôi thật sự thấy bản thân đáng chết.
“Xin lỗi, chuyện năm đó… tôi không cố ý đâu. Chỉ là thật sự không biết phải mở miệng chia tay thế nào. Anh đối xử với tôi quá tốt, tôi không đành lòng nói ra… chỉ có thể dùng cách đó… xin lỗi.”
Tôi từng nghĩ thế giới rộng lớn như vậy, sau khi tốt nghiệp rồi, mỗi người một ngả, cả đời này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại nhau.
Ai mà ngờ được lại trớ trêu thế này…
Chuyện này không có gì để ngụy biện, rõ ràng là tôi sai, lại còn dùng một cách ngốc nghếch để kết thúc, khiến tất cả đều bẽ mặt.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰