Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 692 Ngôi mộ của tôi đã bị một con chó đào

Chương 1



1

Tiếng nước trong phòng tắm róc rách.

Tôi trợn mắt, mặt đầy mù mịt, con chó Samoyed trắng đối diện trông như một đứa ngốc nặng hai trăm cân, lè lưỡi đứng dậy khỏi ổ rồi nhào tới cọ người tôi.

Nhưng ngay giây sau, nó xuyên qua người tôi rồi ngã bịch xuống đất.

Con chó mập phát ra một tiếng rên rỉ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.

Cái xe tải to xác này thật cứng cáp, chỉ ngã nhẹ một cái mà vang động trời đất.

Cánh cửa phòng tắm lập tức bị người ta mở ra, một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm nửa dưới lao ra ngoài.

Anh ta di chuyển nhanh đến mức một chân còn chưa kịp mang dép cho tử tế.

“Cây Hoa! Mày lại đâm vào đâu nữa rồi? Để ba xem nào!”

Tôi khựng lại, cái tên này nghe quen quá.

Nhìn kỹ lại, con chó mập và anh chàng bán khỏa thân này hình như tôi từng thấy rồi.

Con chó mập kêu ư ử nhìn tôi chằm chằm, còn anh chàng thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Tôi biết rõ anh ta không thấy tôi, nhưng vẫn theo phản xạ giơ tay chào.

“Chào nha~”

Ngay sau đó, thời gian như ngưng đọng, rồi “bụp” một tiếng.

Tôi trợn tròn mắt, trẻ tuổi thật tốt, ngất cái là ngất liền.

Tôi hoảng rồi, con chó cũng hoảng.

Biểu cảm sợ hãi vừa rồi của anh ta, y như lúc buổi chiều dắt chó đi dạo phát hiện ra xương đùi của tôi.

Anh ta chẳng lẽ nhìn thấy được tôi?

Vậy thì chẳng phải tôi dọa người ta chết rồi sao?

“Cây… Cây Hoa phải không? Mau cứu anh ta đi!”

Tôi là một hồn ma trong suốt, vậy mà con chó còn hữu dụng hơn tôi.

Con Samoyed xoay quanh anh chàng mấy vòng, rồi ụp mông ngồi lên mặt ba nó.

Cảm giác ngạt thở gần kề cái chết khiến anh ta giãy giụa hai tay, đẩy cái mông chó trắng như tuyết ra một bên.

Tôi sợ hãi co mình vào góc, nhìn anh ta từ từ tỉnh lại.

“Cô… cô là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi?”

Anh ta cũng co rúm lại trốn vào một góc khác, còn con Samoyed thì vui vẻ chạy vòng vòng giữa chúng tôi.

Người trẻ đúng là dễ thích nghi, sau một trận hỗn loạn, anh ta ngồi lên sofa.

Tôi lơ lửng đối diện với anh ta, cũng không phải do anh ta không cho tôi ngồi.

Cái mông tôi trong suốt, ngồi xuống sẽ xuyên qua sofa, chỉ chừa lại cái đầu, có khi càng đáng sợ hơn.

“Cô là cái người… vỡ ☠️ hồi chiều?”

Tôi nghe xong thấy hơi khó chịu, bị người ta gọi như vậy, nghe thật đáng sợ.

“Anh cứ gọi tên tôi đi, tôi tên là An Trường Lạc.”

Anh chàng tỏ ra không thể tiếp nhận được.

“Tôi quan tâm cô tên gì à? Cô ra khỏi nhà tôi ngay! Chị gái à, cô là ma đó, còn bày đặt giới thiệu bản thân.”

“Cô còn là con ma tôi không hề quen biết.”

Tôi hơi tủi thân.

“Hình như tôi không ra được.”

Tôi mới thử rồi, chỉ cần rời anh ta hơi xa một chút là không thở nổi.

Thật đáng sợ, ma cũng có cảm giác ngạt thở.

Anh ta vò đầu bứt tai, rõ ràng không muốn nói chuyện với ma.

“Tôi đau bụng, đi vệ sinh cái, cô ngồi tạm đi.”

Anh ta xoay người vào nhà vệ sinh.

Không lâu sau, anh ta ra ngoài.

Anh ta lướt qua tôi như không nhìn thấy, rồi đi về phía phòng ngủ.

Xem ra là chuẩn bị đi ngủ rồi.

Tôi lập tức chặn trước mặt anh ta.

“Anh định giết tôi đấy à?”

Anh chàng sững người.

“Cô nhìn trộm tôi đi vệ sinh à?”

Mặt tôi không mấy dễ coi.

“Tôi nghe thấy thôi.”

Vừa nãy anh ta trốn trong nhà vệ sinh hỏi Đậu Bao cách xử lý khi bị ma quấn.

Đậu Bao nói dùng kiếm đào mộc với tỏi, sau đó tôi nghe thấy tiếng trừ tiền qua Alipay của anh ta.

2

Mặt anh chàng như bị táo bón.

“Ngày mai tôi mời thầy về tiễn cô đi được không? Tiễn thôi, không giết.”

Tôi lắc đầu như trống bỏi.

“Không được, tôi sợ.”

Anh ta chống tay lên khung cửa.

“Tôi mới là người nên sợ đó chứ? Cô là ma, sợ cái gì!”

Từ nãy đến giờ anh ta toàn nói chuyện kiểu hung hăng, tôi lại nhớ đến lần đầu gặp anh vào buổi chiều.

Rõ ràng lúc đó anh ta là chàng trai sáng sủa hoạt bát, sao giờ lại như pháo nổ vậy.

Tôi đã bị kẹt ở cái quảng trường cũ nát đó suốt bốn năm, xung quanh không có lấy một con ma để nói chuyện, hôm nay cuối cùng cũng chuyển được điểm làm hồn, vậy mà anh ta lại định diệt tôi.

Tôi buồn quá, càng nghĩ càng tủi, miệng há ra là bắt đầu gào khóc.

Con chó mập nhà anh ta vừa nghe tôi khóc, lập tức phát ra tiếng kêu đồng điệu tận linh hồn.

Một người một chó…

À không, một ma một chó.

“Gào~”

“Gào~~”

“Gào gào gào~”

Anh chàng sắp phát điên, đưa tay bịt miệng tôi nhưng xuyên qua không khí.

Anh ta đành chạy về phòng khách bịt miệng con chó.

Nhưng tôi vẫn cứ khóc, con chó cũng cuống lên, cứ giãy đạp loạn xạ.

Không biết nó đá trúng chỗ nào mà anh chàng đột nhiên đau đớn gục xuống đất, nằm mãi không dậy.

“Chị gái ơi tôi chịu thua rồi, rốt cuộc cô muốn gì? Tôi không mời thầy trừ ma nữa được chưa?”

Tôi hít mũi một cái, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.

“Tôi… tôi nhớ mẹ tôi.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, có phần bất lực.

Lăn lộn đến tận nửa đêm, anh ta cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, tôi là ma không cần ngủ, nên ở phòng khách chơi với chó.

Bên ngoài trời dần sáng, ánh sáng yếu ớt từ khe rèm hắt vào khiến tôi theo phản xạ định né.

Nhưng con chó mập cứ kêu hục hặc mãi, rõ ràng vẫn chưa chơi đủ.

Thôi thì liều mình chơi với nó!

Tôi nghiến răng tiếp tục lơ lửng trong phòng cho tới khi trời sáng hẳn, rồi phát hiện ra mình vẫn ổn, đang lơ lửng giữa không trung.

Trước giờ chỉ cần có ánh mặt trời là tôi trốn dưới đất, hôm qua do trời âm u nên tôi mới dám ra ngoài rồi bị chó đào mộ.

Hóa ra tôi không sợ ánh nắng!

Cửa phòng ngủ mở ra, anh chàng dụi mắt đi ra ngoài.

Sau đó anh ta lập tức quay người đóng cửa lại, rồi mở lại lần nữa.

“Má nó!!!”

Anh ta sụp đổ ngồi thụp xuống đất.

“Nhà tôi tối qua bị trộm à?”

Tôi có chút ngượng ngùng, cái này là do chó gây ra, nó quá phấn khích, mà tôi – một con ma – không cản được.

“Không có đâu, tối qua nhà anh bị ma vào.”

Tôi tự thấy mình trả lời rất khéo léo, anh ta hít sâu một hơi.

“Không dám mở mắt, hy vọng là tôi hoa mắt thôi.”

Tôi không nói nữa, lắng nghe anh ta lẩm bẩm.

“Chính mình nuôi, đáng đời, đáng đời, tự làm tự chịu.”

Sau khi lẩm bẩm xong, anh ta đứng dậy.

“Tối qua tôi có tra mạng, muốn cô hồn phi phách tán… à không, đầu thai chuyển thế, thì phải hoàn thành tâm nguyện của cô.”

“Cô nói cô bốn năm rồi chưa đầu thai, chắc chắn là còn điều gì đó chưa buông.”

Tôi gật đầu, có lý.

“Đúng lúc này tôi rảnh, hôm qua cô nói cô nhớ mẹ, vậy chắc mẹ cô là tâm nguyện của cô rồi, đi thôi?”

Anh ta đứng dậy, đeo dây dắt chó vào cho Cây Hoa.

Tôi lơ lửng một cách mơ hồ.

“Đi đâu cơ?”

“Về nhà cô chứ đâu.”

Tôi hơi ngại.

“Nhưng nhà tôi ở đâu?”

Không gian lập tức yên tĩnh tuyệt đối.

“Cô… hỏi tôi á?”

Tôi cũng chẳng biết nói gì, hình như tôi không nhớ được gì cả, đầu óc mơ hồ loạn xạ.

3

Một người một ma một chó nhìn nhau mấy giây, anh ta chợt nói.

“Có chuyện thì tìm chú công an.”

Đúng rồi, hôm qua sau khi anh ta chạm vào xương đùi của tôi thì đã gọi cảnh sát, chẳng mấy chốc là tôi bị đào lên.

Chắc cảnh sát biết gì đó.

Thế là anh ta dắt tôi đến đồn công an, trên đường tôi biết được, anh chàng tên là Phó Bách, người địa phương, năm nay hai mươi lăm tuổi.

“Anh đẹp trai thế mà chưa có bạn gái à?”

Anh ta liếc xéo tôi.

“Làm ma mà còn hóng hớt.”

Người tiếp anh là chú công an hôm qua, ông ấy cau mày nhìn Phó Bách.

“Hôm qua đã xác nhận qua đối chiếu, là cô An Trường Lạc. Mẹ cô ấy vừa mới rời khỏi đồn, cậu chẳng nói là không quen biết cô ấy sao? Sao giờ lại đòi địa chỉ nhà?”

Phó Bách vò tay, đúng kiểu người thật thà không biết nói dối.

“Hôm qua tôi quá căng thẳng… thực ra… tôi là bạn trai của cô ấy.”

Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh ta đỏ ửng cả vành tai.

Ngại cái củ cải ấy! Anh này có não không vậy, cảnh sát sau khi xác nhận danh tính người chết thì chắc chắn điều tra cả quan hệ thân nhân, tôi làm gì có bạn trai!

Quả nhiên, ánh mắt của chú công an lập tức sắc bén.

“Cậu nói là bạn trai của cô ấy?”

Tôi chỉ muốn bóc cái đầu anh ta ra xem bên trong có nhồi hai ký thịt heo không.

“Cảnh sát nghi ngờ anh rồi đó! Giờ trong mắt họ, anh là nghi phạm số một rồi đó, mau giải thích đi!”

Cuối cùng anh ta không còn xấu hổ nữa, mà nhìn tôi đầy hoang mang.

“Nói… nói sao đây?”

Tôi nghiến răng.

“Anh nói là anh đau lòng, muốn biết kết quả điều tra thôi.”

Cảnh sát dĩ nhiên không tin lý do tệ thế này, chúng tôi bị đuổi ra khỏi đồn, ánh mắt của chú cảnh sát còn khiến tôi cảm thấy, Phó Bách chắc đã bị liệt vào diện tình nghi rồi.

Trên đường quay về, anh ta thử hỏi tôi.

“Cô không nhớ được gì luôn à?”

Tôi cũng rất nản.

Tôi chỉ nhớ tên mình, còn lại chẳng nhớ gì cả.

Tôi rất nhớ mẹ, nhưng ngay cả khuôn mặt mẹ tôi cũng không hình dung nổi.

Cây Hoa – con chó trắng mập – bỗng nhiên lao vọt lên, Phó Bách bị kéo theo suýt té, chạy theo nó.

Tôi muốn kéo hai người lại, nhưng cứ xuyên qua cơ thể anh ta mãi.

Cuối cùng cũng giữ được Cây Hoa lại, Phó Bách có phần bực tức.

“Ba đã nói rồi, không được lao lên! Mày thấy phân hay thấy phân mà hăng thế hả?”

Tôi nuốt nước bọt, nhìn người phụ nữ cách đó không xa.

“Trông quen quá.”

Phó Bách dạy dỗ xong Cây Hoa, nghe tôi nói liền ngẩng đầu.

Không xa là một người phụ nữ gầy gò đang đi về, tay bà cầm khăn giấy đã ướt sũng, tiếng nấc nghẹn ngào không kiềm chế vang lên, cả người như sắp ngã.

“Hừm… đúng là quen thật.”

Tôi trợn tròn mắt nhìn Phó Bách.

“Không phải chứ? Anh cũng muốn giành với tôi hả?”

Anh không đáp lại, chỉ dắt chó bước nhanh về phía trước.

Khi thấy rõ khuôn mặt gầy guộc của người phụ nữ, suýt nữa tôi đã khóc òa.

Chỉ tiếc, ma thì không có nước mắt.

Tôi vô cùng chắc chắn, người trước mắt chính là mẹ tôi.

Mắt bà đỏ hoe, gương mặt không còn chút máu.

“Chào cô… cô An?”

Phó Bách hơi sững lại nhìn bà, lại nhìn tôi đang lơ lửng giữa không trung.

Cùng họ An, bà rõ ràng vừa rời đồn công an, mắt còn sưng đỏ…

Lông mày anh ta nhíu lại.

Chúng tôi theo mẹ về nhà, bà là người đoan trang, từ lúc gặp Phó Bách là đã lau nước mắt.

Bà lấy ảnh trên bàn đưa cho Phó Bách xem.

“Không ngờ con với Trường Lạc không học cùng trường mà lại quen nhau.”

Phó Bách cố gắng cười gượng, nhưng không nói gì.

Mẹ tôi lại như mở máy nói liên tục.

“Cũng phải thôi, Trường Lạc nhà tôi từ nhỏ đã hoạt bát, bạn bè nhiều, nói chuyện với ai cũng hợp.”

“Nó lại ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ khiến tôi lo lắng, mất bố từ bé mà chưa từng than vãn, thầy bói nói nó 24 tuổi có kiếp nạn, tôi đã đổi họ cho nó đặt tên là Trường Lạc. Tôi còn chuẩn bị dây đỏ với giỏ đào định đeo cho nó năm tuổi mệnh, thế mà con bé mới 20 tuổi đã gặp chuyện, con bé ngoan như thế…”

Bà không nhịn nổi mà nghẹn ngào, nước mắt rơi lộp độp lên khung ảnh trong tay, rồi lại vội vàng lau đi, sợ làm ướt ảnh.

“Nó không hề có thù oán với ai, sao lại gặp phải kết cục như vậy, con tôi, con tôi…”

Bà ôm ngực, cảm xúc sụp đổ hoàn toàn.

Tôi nhìn mái tóc mẹ đã điểm bạc, nhẹ nhàng bay tới ôm bà, nhưng chỉ có thể xuyên qua một cách bất lực.

Trong mắt Phó Bách hiện lên tia áy náy.

“Hung thủ…”

“Chưa bắt được, cảnh sát nói đang điều tra, nhưng sự việc cũng lâu rồi, tra khó lắm.”

Ánh mắt bà đau thương nhìn Phó Bách.

“Nếu Trường Lạc chưa mất, giờ cũng tầm tuổi con rồi.”

Phó Bách nhẹ nhàng vỗ tay mẹ tôi, an ủi bà.

Ma không có nước mắt, nhưng tôi buồn là lại gào khóc không kiềm được.

Thế là tôi há miệng thật to, bắt đầu tru lên.

“Gào~”

Cây Hoa bên cạnh như bị triệu hồi, bật dậy cũng tru theo.

“Gào~~~”

Chớp mắt, trong nhà náo loạn cả lên.

Tiếng nức nở của mẹ tôi, tiếng tôi gào, tiếng tru như la của Cây Hoa… hoà vào thành một dàn hợp xướng.

(Còn tiếp)
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full


Bình luận