Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất
Chương 7
14
Đúng vậy, là tôi đã dùng kế điệu hổ ly sơn.
Tôi gọi điện cho Tăng Thiếu Thanh để nhắc nhở anh ấy rời đi, ai bảo bố tôi chỉ khi đi săn mới không mang theo chiếc điện thoại thường dùng chứ.
Không thấy hành tung của tôi, tôi mới có cơ hội cứu người!
"Vì một thằng đàn ông, mày lại dám phản bội tao? Chúng mày mới quen nhau bao lâu, mày có thấy có lỗi với tao không?"
Bố tôi gầm lên một tiếng, gương mặt dữ tợn cầm d.a.o tiến về phía tôi.
Có lỗi, hai chữ này đã đè nặng lên tôi suốt hai mươi năm.
Mở miệng là xin lỗi ông ta, thật quá buồn cười, là tôi ép ông ta ly hôn sao? Là tôi ép ông ta dùng đủ mọi cách để giày vò tôi, là tôi ép ông ta hại người sao?
Tôi chỉ là công cụ để ông ta tự chứng minh sự thành công của mình.
Ông ta vẫn muốn mê hoặc tôi: "Ăn não có ích mà đúng không? Con xem thành tích của con tiến bộ bao nhiêu rồi, đợi con thi đậu Thanh Hoa - Bắc Đại, bố sẽ cùng con đến Bắc Kinh sống, bố đã xem nhà rồi, chúng ta thuê một căn, có thể cùng nhau..."
"Cùng nhau? Ai muốn cùng nhau với ông?"
Giờ khắc này, sự phẫn nộ tôi tích tụ suốt hai mươi năm nay đã hoàn toàn bùng nổ, toàn bộ m.á.u huyết trong người tôi gào thét, mưa lớn đến mấy cũng không thể dập tắt hận thù trong tôi.
Tôi dùng sức đập đá làm gãy ổ khóa, trong đám bụi bay lên, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt tôi.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác sảng khoái chưa từng có.
Các học sinh mất tích co ro trong góc tối, mắt đầy sợ hãi và bất lực, tôi không kịp đếm có bao nhiêu người, lao đến hét lớn: "Chạy mau! Chạy hết về phía tây!"
Trong số những người đó, tôi nhìn thấy Từ Tư Ninh đang vô cùng chật vật.
Nhìn họ dìu đỡ nhau chạy xuống núi, tôi quả quyết quay người, chạy về một hướng khác.
Bố tôi sải bước đuổi theo, đất bùn trơn trượt, tôi nhanh chóng mất thăng bằng ngã nhào.
Ngay sau đó, hai chân tôi bị ai đó nắm chặt từ phía sau.
Bàn tay đó như gọng kìm, kéo tôi ra ngoài, tôi hét lên, vùng vẫy đứng dậy, lại bị ông ta đè xuống đất một lần nữa.
"Tại sao? Tại sao cả mày và mẹ mày đều phản bội tao, rời bỏ tao?"
Mười ngón tay của ông ta siết chặt cổ tôi, đá dăm cứa rách má, m.á.u tươi tuôn ra xối xả.
Rất đau, tôi nghiến chặt răng, không hé nửa lời.
Tôi sẽ không cầu cứu nữa.
Lời cầu xin của tôi chưa bao giờ có tác dụng, lần này cũng không ngoại lệ.
"Nói đi! Rốt cuộc tao đã làm gì có lỗi gì với chúng mày?"
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đầy căm thù của ông ta, sinh tử chỉ trong khoảnh khắc.
Tia sét chói lòa xé toạc bầu trời.
Cùng lúc đó, tôi cũng chạm vào một thứ lạnh buốt...
Đó là con d.a.o rơi trong bùn đất.
15
Tôi hôn mê rất lâu.
Trong khoảng thời gian đó, chín học sinh mất tích đều đã được cứu về an toàn, khi cảnh sát tìm thấy chúng tôi, bố tôi trúng nhiều nhát d.a.o vào bụng, c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.
Tôi bị thương nặng hôn mê, được đưa đi điều trị.
Trong nhà kho, cảnh sát tìm thấy công cụ gây án của An Quốc Vĩ, ông ta đã giả dạng nhân viên giao hàng để thực hiện bắt cóc và dùng xe chuyển phát nhanh để vận chuyển con tin.
Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, tôi đã gặp mẹ.
Người mẹ mà hai mươi năm chưa gặp.
Trên khuôn mặt già nua của bà vẫn mơ hồ thấy được vẻ đẹp trong những bức hình cũ, nhưng từ "mẹ" này đối với tôi lại quá đỗi xa lạ.
Tôi chỉ có thể khàn giọng hỏi một cách khách sáo: "Những năm qua, mẹ có nhận được thư của con không? Bố con, An Quốc Vĩ nói, mẹ không muốn chúng con làm phiền mẹ..."
Mẹ tôi khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, một lát cũng không chịu buông.
Viên cảnh sát bên cạnh bà đồng cảm nói với tôi: "Mẹ cô chưa bao giờ bỏ rơi cô, chưa bao giờ."
"Bố và anh trai cô đang trên đường đến. Đúng vậy, cô là đứa trẻ bị An Quốc Vĩ bắt cóc cách đây hai mươi năm."
16
Cảnh sát nói, An Quốc Vĩ chưa bao giờ kết hôn.
Người đàn ông mà tôi đã gọi là bố suốt hai mươi năm qua, không phải là bố ruột của tôi.
Thậm chí mẹ tôi còn không quen biết ông ta.
Mẹ nói với tôi: "Hai mươi năm trước mẹ sinh một cặp sinh đôi nam nữ, nhưng con vừa sinh ra đã bị trộm mất, những năm qua mẹ và bố con vẫn luôn tìm con, nhà chúng ta chưa từng gây thù chuốc oán với ai, cũng không biết rốt cuộc là ai độc ác đến vậy?"
Theo lời An Quốc Vĩ, mẹ tôi vì tham hư vinh nên đã bỏ trốn theo người khác, nhưng thực tế, ông ta mới là kẻ trộm.
Thiết bị camera giám sát hai mươi năm trước, đã mơ hồ quay được bóng lưng của tên trộm.
Qua đối chiếu kỹ thuật hiện tại, người đàn ông đã bắt cóc tôi là An Quốc Vĩ.
Tôi sững sờ, hóa ra, tôi không phải là người bị bỏ rơi.
Để tìm tôi, bố mẹ ruột của tôi đã từ bỏ công việc ổn định, bôn ba khắp cả nước, suốt hai mươi năm trời, họ luôn khắc khoải lo âu, không đêm nào ngủ ngon được.
Nhìn thấy cảnh sát đưa ra ảnh An Quốc Vĩ lúc còn trẻ, mẹ tôi mới chợt nhớ ra.
"Tôi nhớ rồi, hắn ta là người giao nước ở con phố nơi tôi từng làm việc!"
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰