Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất
Chương 8
17
Tình yêu đơn phương biến thái, một con ác quỷ hoang tưởng.
Cô gái mà ông ta thầm yêu có một gia đình hạnh phúc, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người ông ta dù chỉ một khoảnh khắc.
Thế là, vào ngày cô ấy lâm bồn, An Quốc Vĩ đã lẻn vào bệnh viện phá nguồn điện, ôm lấy tôi trong bóng tối.
Khi còn nhỏ, tôi từng rất oán hận mẹ.
Oán hận bà tại sao sinh ra rồi lại không nuôi, tại sao lại nhẫn tâm không bao giờ đến thăm tôi?
Mỗi khi bị bắt nạt, tôi đều không kìm được mà nảy sinh ý nghĩ, nếu có mẹ ở đây, liệu tất cả nỗi đau này có tan biến không.
Cảnh sát đã tìm thấy số lượng lớn công cụ An Quốc Vĩ dùng để ngược đãi trẻ em trong nhà.
Trong đoạn video được ghi lại, tôi bị ép mặc chiếc váy liền thân kiểu cũ, bị An Quốc Vĩ bế ngồi trên đầu gối: "Dương Dương, nếu không ngoan, bố chỉ có thể nhốt con vào hộp thôi, con biết không?"
Tôi thờ ơ, gật đầu như con rối.
Ông ta muốn biến tôi thành mẹ tôi, một cô ấy hoàn hảo hơn.
Một cô ấy ngoan ngoãn hơn.
Sự việc được phơi bày, công chúng xôn xao không ngừng.
"Kẻ biến thái c.h.ế.t cũng đáng đời, hả hê quá, cô gái kia có thể đại nghĩa diệt thân, thật sự quá dũng cảm!"
"Không phải chứ, rõ ràng An Quốc Vĩ có bệnh tâm thần nặng như vậy, suốt bao nhiêu năm giáo viên và hàng xóm đều không phát hiện ra vấn đề sao?"
"Lầu trên, ông ta là loại bệnh tâm thần ngụy trang rất giỏi, trong mắt người ngoài ông ta vẫn là một người bố chăm lo gia đình, tin hay không thì tùy, nếu cô gái đó mà thực sự đỗ Thanh Hoa - Bắc Đại, ngược lại ông ta sẽ trở thành hình mẫu người bố được mọi người tranh nhau học hỏi đấy!"
Chín học sinh và người tài xế kia đã đứng ra làm chứng, là tôi đã bất chấp nguy hiểm đi cứu người, thành công kéo dài thời gian để mọi người thoát thân.
Nhưng không thể tránh khỏi có những người lập thuyết âm mưu.
"Đã điều tra ra địa chỉ nhà kho, tại sao không báo cảnh sát mà lại phải tự mình mạo hiểm đi cứu?"
"Cô ấy rốt cuộc, có biết chuyện hay không?"
18
Khi được thẩm vấn, tôi chủ đã động giải thích mối lo ngại này.
"Bởi vì tôi không chắc chắn, liệu ông ta có thực sự có làm chuyện xấu hay không?"
Cảnh sát hỏi: "An Quốc Vĩ có hội chứng ảo tưởng nghiêm trọng, bình thường còn có thói quen dùng thuốc tâm thần, cô có biết không?"
"Không biết, từ nhỏ ông ta đã rất nghiêm khắc với tôi, tính tình cũng luôn kỳ lạ như vậy, nếu ông ta không chủ động nói cho tôi biết, tôi cũng không dám hỏi."
Cảnh sát ghi chép lại đầy đủ, rồi hỏi: "Vậy cô bắt đầu nhận ra sự bất thường của ông ta từ khi nào?"
"Có lẽ, là từ khi tôi phát hiện có những con khỉ sống trong tầng hầm dưới nhà kho, qua khe hở tôi đã nhìn thấy một con mắt, đó là mắt khỉ."
"Lúc đó tôi mới nhận ra, bố tôi... An Quốc Vĩ không biết đã nghe được bài thuốc dân gian từ đâu, nói ăn não khỉ có thể bổ não, ông ta lại lẩm bẩm suy cho cùng khỉ cũng chỉ là súc vật, phải lấy hình bổ hình. Tôi thật sự rất sợ, đặc biệt là sau khi mấy thủ khoa trên báo đều mất tích, tôi mới nghi ngờ, có khi nào ông ta đã tẩu hỏa nhập ma..."
Cảnh sát đưa ra biên bản ghi lời khai lần trước: "Ý cô là, trước khi chúng tôi điều tra vụ mất tích của Từ Tư Ninh, cô đã bắt đầu nghi ngờ An Quốc Vĩ rồi sao? Vậy lúc đó tại sao cô không khai báo với chúng tôi?"
"Tôi không dám." Tôi theo thói quen co người lại.
"Tôi rất sợ nhỡ đâu tôi hiểu lầm ông ta, nhỡ đâu tất cả chỉ là suy đoán của tôi thì sao, không tận mắt xác nhận, làm sao tôi có thể tùy tiện báo cảnh sát bắt bố tôi chứ? Nếu là hiểu lầm, tôi sẽ phải chịu đựng những gì, các anh biết mà."
Còn về việc, tại sao tôi đột nhiên lại có dũng khí.
"Là đàn anh Tăng Thiếu Thanh, anh ấy đã động viên tôi, bảo tôi phải dũng cảm đứng ra, tôi nhận ra mình không thể mãi im lặng được nữa."
Tình yêu, thật sự là một lý do rất tốt.
Chủ đề kinh điển vĩnh cửu trong văn học, động cơ mà đại chúng dễ chấp nhận nhất.
Nói đến cuối cùng, tôi ôm mặt khóc nức nở, cảm xúc vỡ òa.
"Nếu không phải vì thành tích của tôi, ông ta sẽ không phát điên, những người khác cũng sẽ không bị bắt cóc."
"Là tôi vô dụng, hãy lấy mạng tôi bù đắp cho bọn họ đi!"
19
Tôi đương nhiên sẽ không bị kết án.
Bố mẹ tôi đã mời luật sư giỏi nhất, tôi chỉ là vô ý g.i.ế.c người, nhưng người tôi g.i.ế.c là kẻ buôn người, là kẻ tâm thần.
Là một tên tội phạm không hơn không kém.
Sau khi được tuyên vô tội, bố mẹ đưa tôi về nhà, ngôi nhà thật sự.
Họ yêu thương tôi vô điều kiện, muốn dùng hết mọi cách để bù đắp cho tôi.
Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc mà ngay cả trong mơ cũng không thể xuất hiện, tôi nói muốn ra nước ngoài xem thử, bố mẹ hết lòng ủng hộ, còn muốn đi cùng tôi.
Chỉ là viên cảnh sát trẻ cứng nhắc kia vẫn tìm đến mấy lần.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰